Một chút cho tôi , chút cho người ...
Dấu xưa... Xin giữ lấy giọt nắng mai - chườm ấm Lối tương lai dường lạnh nửa môi cười Ngại ngần chi đôi mắt dò khoảng cách Chút dịu dàng sót lại - vẫn hồng tươi
Từ xa vắng ... Người đi - Người ở lại Cung đàn buồn - ai thả nốt thăng rơi ? Xin giữ hộ chút tình ngây thơ ấy Mượn hồn nhiên che chắn vạn rối bời Xin giữ lại chút hương thầm bướng bỉnh Trách mà chi ngọn gió cợt mây chiều Chừng lưu dấu ngày xưa bằng bút tích Vết mực mờ vẫn thắm đậm lời yêu Tôi sẽ nhặt giúp người dăm mảnh vỡ Qủa tim khô ai ném giữa đường trần Coi như trả cho nhau lần mắc nợ Cốc rượu nồng - giây phút ấy phân vân Tôi sẽ nhớ ... để rồi sang tiền kiếp Bước qua nhau - vẫn còn cớ xoay người Đừng lúng túng tìm nơi vùi kỷ niệm Đụng cỏ nào lấp được dấu xưa - Tôi...?
Huỳnh Gia 04/07/2013
( Cho N . Cho một thoáng bâng quơ xao động giờ đã rất xa ...)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2013 19:57:11 bởi Huỳnh_Gia >
Có những lá thư ... Có những lá thư tôi luôn giữ kề bên Trong chiếc hộp màu gỗ nâu được nâng niu từng nét chạm Những cánh thư lạ Rồi quen ... bay về từ xa lắm Tận biên giới Tây Nam rực lửa của một thời ... Nét mực xanh rắn rỏi tuổi đôi mươi Anh gửi cho tôi trên mỗi bậc thềm chiến trận Lần đón nhận đầu tiên - bất ngờ và lạ lẫm Một câu chữ " làm quen ! " Chiếc hộp gỗ làm quà. Từ miền Trung mưa nắng chưa biết cách dung hòa Anh đến quê tôi - đáp lời sông núi Sau mỗi chuyến hành quân - từng lá thư viết vội ... Cho một cái tên chưa đối diện bao giờ. Có những lá thư chỉ vỏn vẹn một bài thơ Ngầm giao ước đợi nhau ngày trở lại Chiếc hộp gỗ màu nâu - món quà thô sơ ấy Là tính vật bắt cầu lần gặp gỡ anh - tôi . Tiếng súng đã ngưng từ rất lâu rồi Im ắng hẳn tiếng bước chân rộn ràng ngày chiến thắng Chiếc hộp gỗ vẫn còn đây Từng nét chữ màu mực xanh vẫn xanh ngời trang giấy mỏng Anh bây giờ nơi đâu ? Huỳnh Gia 7/7/2013
Viết tặng ngày 27/7
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2014 11:05:01 bởi Huỳnh_Gia >
Cho một lần ta đến... Đất Trảng - một lần ta được đến thăm Đường trơn trợt níu nghiêng bàn chân bước Nắng chang chang , giọt mồ hôi thấm ướt Từng bụi lúa ven đê khẽ cọ quẹt trêu đùa Vài đám mưa rào chọc tức ngọn gió trưa Ngầm thách thức những bàn chân hăm hở Như muốn nhắc: " vẫn còn nhiều trăn trở " Sau nụ cười chân chất - phút vẫy tay Đất Trảng chưa quen kìm nén tiếng thở dài Đau đáu nỗi bất an - hằn sâu từng đuôi mắt Phát họa tương lai bằng gam màu đơn giản nhất Hy vọng một ngày hơn hớn nụ cười tươi Được giấu che sau lớp vỏ xanh ngời Là vị chát - chua buốt tê đầu lưỡi .
Có phải trái cà na muốn thay người câu nhắn gửi Rằng những mảnh đời khốn khó vẫn còn kia ... Xa hút cái vẫy tay - chào tạm biệt ! ta về Dường đã lây lan nỗi lo từ đất Trảng Đêm - tìm cách nối câu từ từng đoạn Muốn nối nhịp cầu - đủ sức hay không ?
Đất Trảng ngày mai ... Một lời hứa - yên lòng ? 27/07/2013 Huỳnh Gia ( Viết sau chuyến thực tế xã Phước Lưu - Trảng Bàng ngày 24/07/2013 )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2013 17:34:48 bởi Huỳnh_Gia >
Viết cho con ngày nhận bằng tốt nghiệp Không có hoa hồng trải thảm phía tương lai Mà chỉ có gai chông và sỏi đá Con luôn nhớ phải kiên gan - vững dạ Lối thẳng ngay dậm mạnh bước - vượt qua Đời biết bao lần xua giông bão đến bên ta Ngầm tôi luyện trái tim thành gan thép Muốn tô điểm cuộc đời bằng gam màu thật đẹp Thì chiếc cọ niềm tin cần uyển chuyển không ngừng Hãy dang rộng tay đón bắt ánh bình minh Khoảng cách ấy không còn bao xa nữa Dẫu biết khó khăn - không bao giờ lần lựa ... Càng không bao giờ lo ngại hoặc băn khoăn Chiếc chià khóa vàng mở cánh cửa thành công Trên tay sẵn , phải cố mà nắm chặt Đừng lơi lõng , giả như buông vuột mất Chẳng ai dùm nhặt lại giúp ta . Từ quê nhà mẹ gửi chiếc hôn xa Kèm theo đó một vòng tay khích lệ Con hãy nhớ " không bao giờ là trễ " Nếu bền tâm - con sẽ được rất nhiều Ngày nhận bằng , không đến được với con yêu Mẹ tiếc lắm , nhưng không còn cách khác Hãy giấu nỗi buồn đi và cất cao tiếng hát Bởi lúc nào cha mẹ cũng cạnh bên
Huỳnh Gia 18/8/2013
( Viết cho con gái )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2014 11:05:31 bởi Huỳnh_Gia >
Ta viết gì tặng mùa thu ? Ta viết gì tặng mùa thu Khi những cơn mưa cứ ỏng à ỏng ẹo Những cơn mưa vốn ương ngạnh - vô tình Nhưng thật khéo Mỗi chiều về tuôn hối hả lạnh mái hiên
Ta viết cho mùa thu chung hay một thứ gì đó rất riêng Như những con đường in dấu chân xưa đợi lá rơi lấp dần nỗi nhớ Như những cơn gió liu riu ru lời ru muôn thuở Hay khoảng không gian vắng lặng của một ngày ?
Ta viết gì... khi ngọn heo may chưa định dạng ở một nơi mùa thu không bao giờ đến được Cho dù ta cố tình mang điều ước Gởi đến ngàn năm
Hay viết cho nơi không phải là mùa mà ta thường gọi : " Xa xăm " Nơi trí tưởng tượng hồn nhiên vẽ dọc tô ngang chồng chéo vào nhau từng mảng màu nghuệch ngoạc Nơi vừa mới quay lưng... đã thấy phía bên trái những nụ cười là một khuôn mặt khác Và bức tranh đời không hoàn tác im lặng đến buồn xo . Ta viết gì đây Thu hãy nói dùm cho ? Kẻo những chiếc lá ngoài kia lại bứt cuốn buông mình vì giận dỗi Bởi mùa thu đến rồi đi ... cơ hồ rất vội Bỏ mặc ta làm bạn với đông hàn ... Ta viết gì tặng mùa thu Khi con chữ muốn đi hoang? Huỳnh Gia 06/09/2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2014 11:05:55 bởi Huỳnh_Gia >
Phút mặc niệm tiễn đưa Người
Từ miền đông Nam đất đỏ xa xôi Con lặng lẽ hướng miền Trung nghiêng mình chào vĩnh biệt Người đi vào bất diệt Như một huyền thoại được lưu truyền Như chuyện cổ tích : " Ngày xưa ... " Ngày hôm qua trời quây trắng một màu mưa Trên con đường rồi sẽ đưa Người về phương đó Nhưng hôm nay , khi Người về đến nhà ... nắng soi màu cờ đỏ đang rũ bóng im lìm trên những chiếc cột quấn khăn đen
Đất Việt nấc sụt sùi Xứ Quảng khóc gọi tên Mà không ! Là tiếng nấc của hàng triệu con tim không cần ghìm cảm xúc Hình như cả rừng cây dọc hai bên đường - cả những phiến đá trên ngọn Thọ Sơn
cũng âm thầm chen nhau nhích dần ... nhích dần ...như cố nhoài ra dù một chút. Chờ giây phút tiễn đưa Người Về với thiên nhiên . Mưa trút cạn nước mắt rồi Nên không thể rơi thêm Ánh mặt trời nhô dần - cao dần ... In dáng biển . Và trong lồng ngực những con người đang vội vã xoãy bước hướng đến Vũng Chùa kia ... là trái tim bất biến chân chất một tình thương .
Xin cảm ơn vầng thái dương Cho khoảnh khắc một ngày - dù chỉ một ngày thật ngắn Bão giông tạm lắng Để Người được yên lòng gối vào núi nghỉ ngơi . Người có nhìn thấy không - ở khắp mọi nơi . Nào con - cháu - nào em - nào học trò ... Đông - đông lắm ... Chật kín cả những nẻo đường Khiến khoảng không gian của bầu trời hôm nay vô hình thật ấm Và tiếng khóc cũng tự nhiên như con sóng bựt vỡ òa...
( Thưa các mẹ - các cha ! Nếu có thể - xin hãy khóc một lần thôi Vì con nghĩ có khi Người không thích thế ) Người đâu phải đi xa Mà là trở về để nghỉ ngơi trên quê cha đất mẹ " Quảng Bình quê ta ơi !" Nếu có thể hãy hòa điệu khúc dân ca
dẫu rằng gượng nhẹ Để ru Người . Từ đất nước trọn niềm vui .
Thế hệ của Người đã trao lại cho đời sau một nước Nam kiêu hùng - kiên dũng . Bắt đầu từ hôm nay - ngày mai hoặc muôn đời ... Những đứa con - cháu - học trò ...của Người ... sẽ luôn tự nhủ lòng : " không bao giờ nao núng " Dù đánh đổi bằng bất cứ điều gì phải gìn giữ vẹn nguyên ................................. Từ miền đất đông Nam... con thành kính nguyện cầu cho giấc ngủ bình yên
Và lời hẹn sẽ một ngày tìm đến viếng . Để được vinh dự đứng bên mộ Người cùng ngắm biển Ngắm những đàn chim Hải Yến Đang rộn rịp rủ nhau về xây tổ phía đảo xa .
13/10/2013 Huỳnh Gia
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2014 11:06:24 bởi Huỳnh_Gia >
Bâng khuâng chút nhớ Đông đến gần rồi phải không anh ?
Em nghe gió đong đưa nhành dã quỳ phía bên kia sườn núi
Hàng thông cũ có xôn xao như dẫn đường chỉ lối
Như muốn bảo em về thăm Đà Lạt thăm nhau ?
Đông vụt qua rất mau
Để rồi phải quay lưng
nhường mùa xuân cho nắng ấm .
Nhưng Đà Lạt bây giờ đang co ro trong giá lạnh
Em không về ...
Phố có buồn không ?
Một chút gió đầu mùa Không đủ thấm chiếc khăn bông Nhưng đủ thấm một khoảng trời xa cách Gom hết nắng phía bên này em nâng niu cẩn thận Muốn gửi về anh Gửi Đà Lạt chút ân cần . Mùa vô tình mang nỗi nhớ thổi vào đông ... Huỳnh Gia 02/11/2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2014 11:07:13 bởi Huỳnh_Gia >
Khúc Xuân Buông rơi chiếc lá cuối mùa Cội mai vàng khẽ đung đưa nụ mềm Nắng tươi tỏa khắp mọi miền Mùa xuân dạo bước bên thềm ngắm hoa
Góc xưa vẫn cụ đồ già Nâng niu từng nét cọ - nha nhẩn cười Dung dăng đám trẻ dạo chơi Hồn nhiên ánh mắt - rạng ngời niềm vui Xuân ươm sức sống mầm chồi Xuân ngân khúc nhạc - ru đời ngát hương
Ơi ! mùa xuân mới yêu thương Xin vòng tay chạm đến đường tương lai Xin che chắn mọi thiên tai Xin bình yên đến vạn ngày xuân sau
Huỳnh Gia
Rêu phong
Thời gian xây bức tường cao
Cho rêu phong bám
xanh xao nỗi buồn
Từng chiều
đi nhặt hạt sương
Mùa đông đến
mỏi tay buông ......
ngại ngần
Cớ gì
ôm trọn băn khoăn
Kề môi
mắt ướt ...
Lưng chừng cõi mơ
Ai mang rượu
rót vào thơ
Chừng ngây ngất nhớ
Vả vờ như quên
Ai ru điệp khúc
Không tên
Gió mang bỏ lại
nỗi niềm
ai hay ?
Rêu phong
phủ kín lối gầy
Ai mang trả lại
những ngày
đã xa ...
Huỳnh Gia
30/11/2013
Khúc ly ca
Xin đừng dạo khúc ly ca
Mưa không quen gõ cung fa ...
phím chùng .
Cõi mơ
sương phủ mịt mùng
Hàng cây đêm rũ lá
Vùng hoang vu
Ta về ...
nhặt lấy lời ru
Mùa xa hút mắt ...
Vờ như vẫn gần
Đèn xô bóng ngã
rưng rưng
Lời ca tắt lịm nửa chừng
vì đau
Tiếng đàn ai
giữa đêm thâu
Như buông từng giọt
rơi vào
thiên thu
Huỳnh Gia
14/12/2013
Đừng ...
Đừng gửi về em những bông tuyết cuối đông .
còn in dấu nụ hôn nồng đêm trắng .
mùa chưa biết thả tan vào trong nắng .
chiều vô tâm ...
lạnh lắm những con đường
Đừng gửi về em những tin nhắn yêu thương . vào cánh gió đang phiêu du nơi đó .
mong ngược hướng gió mang về trước ngõ .
đêm trở mình... trơ trọi những hàng cây Đừng gửi ân cần về phía chẳng có ai .
khi không ánh sao rơi cho nguyện ước .
đời khôn khéo xô niềm tin ngã trượt
khoảng cách xa vời đuổi bắt mãi hoài công Đừng gửi gì tất cả đã là ...không .
không còn những đam mê ngày xưa nữa .
còn lại chăng ... nụ cười màu cỏ úa .
Đông khư khư ôm chặt đến muôn đời Nửa khung trời
nỗi nhớ
giấu mình trôi...
đừng gửi những cơn mơ cho đêm thâu khoắc khoải cũng đừng gọi tên người dù một thoáng bâng quơ... Đừng gửi gì để còn đó những vần thơ . Huỳnh Gia
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2015 10:48:14 bởi Huỳnh_Gia >
Trong tuyệt vọng vẫn ươm mầm hy vọng Ta đứng trên bậc thềm đông Nhìn ra phía trước Khoảng không gian của phía bên kia dường trơn trượt và mặt trái cuộc đời như một mảng tường nhô
Thất vọng đến không ngờ Chắt lọc lắm - nhọc công cũng chỉ một vài ánh nhìn giả vờ như chia sẻ Người mang tình người đi buôn như buôn rế Chẳng có bếp lò nào âm ấm cột khói lam
Mùa đông càm ràm Bàn tay gió thôi buồn chẳng màng mở rộng Nên chiều đến những cơn mưa cứ lóng nga lóng ngóng Tìm mọi cách dỗ dành .
Ta đứng tựa mảng thềm đảo mắt giữa trời xanh Thoắt trông thấy mùa xuân vừa lách mình ngang qua cửa phố Đâu cần đợi đến giao thừa mới cùng nhau bày mâm cỗ Thành kỉnh cúng tổ tiên
Xuân này có mang đến bình yên ? Lời cầu nguyện dăm bảy lần đua nhau rơi tõm Vùi sâu trong từng đợt sóng Một giòng sông ...
Vẫn Ta và ước mong ...
Thôi thì hãy âm ỉ sục sôi như dung nham trong lòng ngọn núi Có lẽ chực chờ hóa thân thành dòng suối Bồi đắp mảnh đất khô cằn sau khi đốt tan hoang
Xuân ... Xuân ơi ! Vẫn lời nguyện cầu từa tựa tiếng thở than Như điệp khúc trên phím đàn đời đang nhẫn nại chờ người dự thính Cái điệp khúc điên rồ của một nhạc sĩ khờ không quen xu nịnh ( Trời ở quá cao - Phật đang bế quan tu tịnh ) Có ai nghe ?
16/12/2013
Huỳnh Gia Viết tặng một mùa xuân nữa đang đến gần ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2014 11:07:58 bởi Huỳnh_Gia >
Từ mảnh đất tình Người Cô nhẹ nhàng hỏi nhỏ : " Dạ ! đã xong chưa ?" Rồi gom vội - sau cái gật đầu gượng gạo Phía bên kia có những đôi mắt dõi theo đôi bàn tay cô Mỉm cười chế nhạo . Những đôi mắt tô chì - hằn vẻ miệt khinh
Cô vẫn lặng thinh Dời đến những chiếc bàn bên cạnh những chiếc dĩa vơi vụn thức ăn trong căn phòng được gắn nhiều máy lạnh Vì thực khách quá đông
Cô cũng như họ sang trọng trong chiếc váy màu hồng Cũng chiếc phong bì chứa bên trong món tiền mừng cưới Cũng nhoẻn cười tươi rói Và xôn xao lời chúc phúc lứa đôi
Rồi lúc gần tàn những bữa tiệc đầy dôi Cô lầm lũi đi làm , cái việc làm gần như xấu hổ Đến ngỏ lời xin những món ăn thừa trên mâm cỗ Trút cả vào những chiếc túi nilon
Mặc kệ những ánh nhìn Cô vẫn ung dung Từ biệt bạn - vẫy tay chào - và quay gót . Phớt lờ những xầm xì Phớt lờ những đôi mắt nhìn theo sắc ngọt Phớt lờ luôn những cái nhún vai .
Tháng mười hai trời thổi gió bạt vào tai ... Bất cứ ai cũng nghe lòng lạnh buốt Cô rảo bước thật nhanh về phía trước Nơi có tiếng reo cười : " Cô tới ... chúng bây ơi ! " Những chiếc túi nilon ướt tơi Vì sương - vì những món ăn cần đến muỗng . Nhưng thật ấm một góc đời Vì " Ông già No-En"vừa bước xuống Từ mảnh đất tình người . Mặc kệ ánh nhìn miệt khinh Mặc kệ những tiếng cười ... Cô - từ lâu lắm vẫn lặng thinh .
Huỳnh Gia
19/12/2013
Viết tặng mùa Noel 2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2013 18:06:55 bởi Huỳnh_Gia >
Đêm Noel - Chúa có xuống trần ? Chúa ở trên cao đêm nay có xuống trần Hay lơ đễnh liếc qua rồi an ngự Chốn nhân gian nhiễu sự Vòng tay Chúa quá đầy kẽ hở lọt niềm vui Có phải chăng Chúa ngán ngẫm loài người Nên âm thầm chạy trốn Mặc trần gian hỗn độn Kệ những con chiên đang lạc giọng khẩn cầu
Đêm giáng sinh một mầm sống bắt đầu Để từ đó sinh sôi ngàn vạn mầm hy vọng Khát khao và kính cẩn chờ được rưới hồng ân
Con - kẻ ngoại đạo Thế cho nên không dám đến gần . Nhưng cũng đã biết bao lần quì vọng Chúa Xin Người ban cho lời hứa Để rồi mấy mươi mùa giáng sinh về ... Chúa im lặng Giữa thinh thinh .
Con muốn hỏi : "Chúa sẽ làm gì trong ngày lễ giáng sinh ?"
Huỳnh Gia
22/12/2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2014 11:08:35 bởi Huỳnh_Gia >
Và mùa đông ...
Và mùa đông Đã ập đến thản nhiên Cho Ta biết thế nào là tê cóng Dù đông đến thật nhanh Rồi ra đi chóng vánh Nhưng bây giờ đây Đông và một ngày mới thật hiền lành
Trời rất trong tô màu nắng thiên thanh Mây lười biếng phơi mình nằm ngủ Đàn chim nhỏ líu ríu gọi nhau tìm chỗ trú Con bấc cột bàn tay chờ hơi ấm loang dần
Và mùa đông Choàng chiếc khăn thêu cánh bướm màu hồng Hòa nhịp phố Lang thang tìm nỗi nhớ Xin làn gió thổi bay từng trăn trở Cho xuân hồng tô điểm vạn ước mơ 2/1/2014
Huỳnh Gia
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: