Một chút cho tôi , chút cho người ...
Chào năm 2014
Thơ tặng lão Nghèo
Cố né có xa cái lão Nghèo
Bởi ...Nghèo nên mới ...tẻo tèo teo
Miếng cơm chưa nuốt dường tơi nát
Manh áo ướm choàng lựa nhúm nheo
Nhân nghĩa người đo bằng thỏi bạc
Ân tình ta níu tựa hoa bèo
Cuộc đời cứ thế xuôi lòng bể
Con sóng thản nhiên dập máy chèo .
Huỳnh Gia
31/12/2013
=================== Anh Phan Vĩnh họa ý .
BÈO
Cựa quậy làm chi bởi phận bèo
Vì bèo mới phải… héo hèo heo
Nhúm rau chấm muối gồng mình nuốt
Mảnh vải che thân… phận Chí Phèo
Lễ nghĩa được đâu, vì tay trắng
Nhân tình trôi tuột bởi túi teo
Chém cha cái kiếp đời bắng nhắng
Thôi kệ, giả lơ… cứ tỉnh queo….
Phan Vĩnh
============== Khó tỉnh queo
Vẫn biết đầy ra kiếp bọt bèo
bữa ăn tạp nhạp - tệ hơn heo
Nhúm rau bám đất bằm không nát
Muỗng cháo đóng rong vét cạn phèo
Đầu chợ trân mình căng mắt đợi
Vĩa hè lạnh cóng ruột gan teo
Thế gian không ngớt mùa giông bão
Dẫu muốn nhưng mà khó tỉnh queo
Huỳnh Gia
==================== Bài họa " chọc cho vui " của huynh Hoa Sen Vàng
Nghiệp dĩ ban cho cái phận nghèo
Cửa nhà kho lẫm… tẻo tèo teo
Lúa về vừa thấy, quay đi biệt
Tiền đếm chưa xong, mắt đã nheo
Cơm áo qua ngày đưa gió đẩy
Gạo tiền hết tháng thả trôi bèo
Có chi mà phải băn khoăn nhỉ?
Chìm nổi bao phen tay cứ chèo
Hoa Sen Vàng
Lên đời
Quê tôi hôm trước đã " lên đời "
Chắc mẫm lắm người sắm xế hơi
Sáng sáng cơm sườn xen bát phở
Chiều chiều rượu thuốc lẫn bia tươi
Long nhong dung dẻ tìm nơi ngắm
Lếch nhếch đúm đàn lựa chỗ chơi
Hô tuế vỗ tay thành phố mới
Quên dần cây lúa lấm mồ hôi
Huỳnh Gia 02012014
Đôi khi nhìn bóng chiều tà
Ta về nhặt lại câu thơ Vừa rơi mất giữa triền mơ hôm nào Dốc nghiêng giọt nhớ nghiêng chao Tình nghiêng bóng ngã trong nhau ngượng ngùng Ta về xếp mảnh tình chung Vô tình nhăn nhúm lúc dùng dằng xa ...
Đôi khi nhìn bóng chiều tà Nhốt mình giữa chốn bao la Chạnh buồn
Giòng sông có lúc cạn nguồn Nên từng đá cuội Rong dường phủ xanh Chải suông từng sợi tóc mành Xin đừng bạc nữa Đã đành lãng quên
Huỳnh Gia
10/01/2014
Ngày cuối mùa
Ngày cuối mùa
dắt nỗi nhớ rong chơi
Tìm lối nhỏ dẫn Ta về ...xa lắc
Nơi bếp lửa trọn đêm không hề tắt
Tiếng củi reo vui khi mùi bánh thơm lừng
Ngày cuối mùa trong gió lạnh...
Bỗng dưng ...
Nghe hương tết từ nơi đâu thoảng nhẹ .
Nếp nhà cũ đã xa rồi bóng mẹ
Nên xuân về dường vơi hẵng niềm vui
Ngày cuối mùa ...
Ta đảo mắt khắp nơi
Tìm đâu đó một tiếng cười trong vắt
Chợt nhận ra vô hình như đánh mất .
Một thứ gì thật quí của ngày xưa
Ngày cuối mùa
Ta muốn xoãy nước đua
Như chú ngựa trên thảo nguyên xanh ngát
Dù đích đến phủ màn sương dày đặc
Để thêm lần đánh cuộc với niềm tin
Ngày cuối mùa ...
Ta kiên nhẫn đợi bình minh
Huỳnh Gia
19/01/2014
Chút bụi vương xuân
Ta buồn quá ... Mùa xuân ơi ! Nghe thấm thía chút tình đời cỏn con Cọ nào vẽ nụ cười trơn Giẻ nào lau sạch bụi vương mặt đường ?
Ta buồn lắm ... Này hướng dương ! Vô tư nở rộ Nắng ươm mấy giờ ? Tia hy vọng mỏng manh chờ Khi chiều đến Đám sương mờ ủ khô
Ta buồn thế ... Hỡi vần thơ ! Xin cho ta ít bất ngờ May ra ... Trách người ư ! Tự trách ta Bởi đời vốn bạc Hiểu ra ( đã từng )
Trách tình ? Lại muốn dửng dưng . Kẻo xuân trở mặt Nắng hừng hực đau
Trách ai ? Đâu lẽ lần đầu Bởi ta mang gởi tình vào khoảng không Thôi ! Mùa xuân cứ nhong nhong Trên yên tuấn mã Nỗi lòng ... Kệ Ta !
14/02/2014
Xuân giáp ngọ 2014
Như vẫn còn xuân
Ta muốn một lần nắm chặt tay Xuân Dắt vòng vèo khắp ngõ Kìa ! Nàng thấy không ... Những chậu cúc vàng tươi vẫn chen nhau nở rộ Trên những bậc thềm quen .
Tháng giêng tưng bừng lễ hội Chật nêm ... Dòng người chen chúc nhau đổ xô về phía núi Không gian mù mịt khói Tiếng cầu nguyện lâm râm ... Năm mới an lành !
Rồi theo gió tan nhanh Những câu chúc tụng đầu môi liệu có thành hiện thực Hay rơi vèo xuống vực Đàn chim nhỏ giật mình Chao chác gọi nhau Bay ...
Ta muốn dắt Xuân hòa vào buổi chiều nay Hòa vào tháng giêng vừa đổi thành tên mới Ngắm dòng chữ "Thành phố Tây Ninh" đắp bằng nhũ nổi Bác nông dân mở mắt tròn bối rối : " Là vinh dự ? Là đổi thay ? ( Hay dấu chấm hỏi thênh thang ...) Phía sau đó là gì ? "
Ta muốn níu mùa xuân đang sắp dời chân đi Để mỗi sáng tinh mơ vẫn còn se se chút lạnh Để cho con gió bấc vẫn tung tẩy lượn lờ như đứa trẻ ham chơi
Và ...bỗng nhiên Ta chợt nhận ra xuân vẫn còn tươi Khi nụ hôn nhẹ phớt qua ... Ngày tình nhân lại đến Người phụ nữ tuổi trung niên Đỏ mặt nhìn quanh ... Len lén xốc lại dùm mình trái tim đang lười biếng Lắng nghe Xuân hòa nhịp Để một lần ...
14/02/2014
Huỳnh Gia
Viết tặng xuân 2014 và ngày Valentine
Khúc dư âm
Khi mùa xuân ngúng nguẩy
quay lưng
Níu ngã nụ hoa đang ỡm ờ
bên cánh bướm
Vài hạt mưa lác đác rơi
Như báo hiệu hè năm nay đến sớm
Ta tiếc nuối thời gian
Bỗng dưng
muốn vòng tay ôm lại cây đàn
Từng giọt
Từng giọt
mênh mang
thênh mang
Thả vào chiều khúc dư âm
ngày cũ .
Nhẹ nhàng cung la thứ
Chầm chậm điệu boston
da diết
trầm buồn
Tiếng hát cất cao ...
Bỗng nín lặng giữa không trung
Thanh âm gãy ngang
Tiếng đàn khàn đục
đầu ngón tay tê cứng
Những nốt nhạc
bối rối
sượng sùng
Ta giận dỗi thời gian
Khúc dư âm
và giai điệu muộn màng
đã nhấn nhá nỗi buồn của riêng ta
bằng dấu phách
mùa trôi xa
rất xa ...
Con sóng biển đời
lăn tăn
lao xao
dập dềnh
như lẫn tránh
Ta vuột mất
thời gian ...
..............
Huỳnh Gia
21/02/2014
Buồn ơi ! Buồn ơi ! sao lên ngôi Cho đêm nay mưa rơi Người xa tôi - xa rồi Cung đàn xưa ... chơi vơi Còn gì cho nhau đây Làn môi phai phôi màu Chiều giăng giăng sương dây Chim xa bầy - vì đâu ? Con đường từng chung đôi Giờ riêng ta đơn côi Lang thang đêm trăng mờ Tìm từng vì sao rơi Người quên đi bao lời... Yêu thương từ bờ môi Bình minh... cơn mơ rời Tình như mây trôi trôi Mùa xa ... dần xa xăm Buồn theo chân - theo nhanh Thơ ! xin thôi âm thầm Ru buồn bằng thanh âm ... Huỳnh Gia
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2014 14:38:22 bởi Huỳnh_Gia >
Rơi ... Rót vào đáy cốc trống không Nghe rơi vang một tiếng coong ... lạnh lùng Lưng chừng xuân hay cuối đông Mà se se chút gió rùn mình co ? Ly cà phê sáng buồn so Dường đăng đắng cả vần thơ giữa đời Nhọc công chi chốn đông người Nhặt từng chút một ... để rồi ... trắng tay . Huỳnh Gia 8/3/2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 08:31:15 bởi Huỳnh_Gia >
Đọc bài thơ "Bên lề thị phi"của Huỳnh Gia Huỳnh Xuân Sơn
Tôi chưa có may mắn đọc thơ của tác giả Huỳnh Gia nhiều. Chỉ ít bài thơ chị viết theo thể thơ tự do đăng trên trang cá nhân. Bấy nhiêu cũng đủ để lôi cuốn tôi mỗi khi lang thang trên mạng ghé vào. Trong những lần dạo chơi ấy, tôi bắt gặp bài thơ có tựa đề Bên Lề Thị Phi cùng lời đề tựa Viết Tặng Một Mảnh Đời Khốn Khổ. Ngồi bên ngưỡng cửa thị phi
"À ơi ! con ngủ cho ngoan
Má đi "hôi" * chút thứ còn sót kia "
Đám đông túm tụm bên lề
Nhao nhao như thể vịt về mé sông:
- "Bà đi rồi - hết trông mong
Trả vài trăm bạc muối lòng cho vay
- Biết rằng tháng rộng năm dài
Một câu khất nợ chẳng hoài đến nhau "
Chú nhà bên tiếng thở phào :
" Thiệt may, thước củi mấy hào - trả xong " !?
Quán tạp phẩm giọng lầm bầm :
" Dăm ngàn tiền gạo hết mong kiếm lời "
Đám đông tay với tận trời
Tay sục sạo - cố mà hôi cho nhiều
Miếng gạch lát - mảnh ván xiêu
Dẫu còn sót lại bấy nhiêu vẫn là ...!?
( Bà ta vỡ nợ - dỡ nhà
Để rồi trôi dạt xứ xa khốn cùng
Gán người miếng đất tổ tông
Nỗi đau ai hiểu - cảm thông ai màng )
- "À ơi !con ngủ cho ngoan
Má đi hôi thứ vẫn còn sót kia ..."
Ngồi bên ngưỡng cửa thị phi
Tôi nhìn ngắm thế nhân - ghi vài dòng
Ngán ngẩm thay những tấm lòng
Tình đời bạc đến như không có gì
Xin đừng ngoảnh lại mà chi
Chân trời mới lại có khi đổi đời
Xin đừng bỏ vuột tiếng cười
Niềm hy vọng vẫn sáng ngời chân mây
Vô hình tôi - cái vẫy tay
" Chị bình yên đợi một ngày nắng lên " Phía bên kia vẫn xông xênh
Của cần "hôi" đã sạch tênh lâu rồi .
Huỳnh Gia
=======================
Đọc xong bài thơ chị viết. Tôi bần thần rất lâu bởi tình thơ nặng trĩu níu kéo tôi ở lại. Bài thơ chị viết với thể thơ lục bát, rất đơn giản và dễ hiểu….đó là với những gì chị “ngồi bên ngưỡng cửa thị phi. Ngắm thế nhân- ghi vài dòng” muốn nói và chia sẻ với Mảnh Đời Bất Hạnh ấy với bạn đọc. Nhưng giờ đây khi ngồi đối diện với bài thơ mà tôi mới kịp mở cánh cửa để sửa soạn bước vào thôi. Tôi lại thấy nó không hề đơn giản chút nào!Mang theo suy nghĩ và nỗi niềm nặng trĩu tôi bước vào cặp câu mở đầu:
"À ơi ! con ngủ cho ngoan
Má đi "hôi" * chút thứ còn sót kia "
Lời ru của mẹ là nhịp cầu nối tình cảm, là dòng sữa ngọt ngào nuôi dưỡng tâm hồn con trẻ cơ mà. Tại sao người mẹ ở đây lại ru con bằng những lời ru không mang lại chút thiện cảm nào như vậy. Người mẹ này mong con ngủ ngoan chỉ để “Má đi hôi” mà là hôi “chút thứ còn sót kia”. Xót xa thật… Có lẽ cũng bởi từ lời ru của người mẹ này khiến tác giả chú ý và dẫu “ngồi bên ngưỡng cửa thị phi” chị vẫn quyết định “ghi vài dòng”. Đâu là những gì mà chị ghi được? ta theo chị vào khổ thơ tiếp:
Đám đông túm tụm bên lề
Nhao nhao như thể vịt về mé sông:
- "Bà đi rồi - hết trông mong
Trả vài trăm bạc muối lòng cho vay
- Biết rằng tháng rộng năm dài
Một câu khất nợ chẳng hoài đến nhau "
Chú nhà bên tiếng thở phào :
" Thiệt may, thước củi mấy hào - trả xong " !?
Quán tạp phẩm giọng lầm bầm :
" Dăm ngàn tiền gạo hết mong kiếm lời "
Cám cảnh cho mảnh đời bất hạnh ấy! một câu thơ tả thực viết về :Đám đông đi hôi của còn sót kia … không thể có câu nào hay hơn trong trường hợp này được viết ra nữa: “nhao nhao như thể vịt về mé sông”. Trong cái khốn cùng của kẻ ra đi chẳng còn gì nữa. Những chủ nợ lúc này làm gì có trật tự, có hàng có lối, và có ai nghe ai nữa…cố giành giựt cho mình được cái gì hay cái đó. Nào phải nợ nần tiền tỷ tiền vàng khối gì cho cam. Người nhiều than thở cũng chỉ “vài trăm bạc”…Kẻ ít “dăm ngàn tiền gạo”. Xen lẫn trong đám chủ nợ mất của còn có cả tiếng “thở phào” của người may mắn không bị mất “thước củi mấy hào”…. Thật đau xót cho Mảnh đời bất hạnh, và tác giả quan sát cảnh này nghe những lời từ đám đông hỗn độn ấy, chắc cũng chẳng dễ chịu chút nào… Bài thơ vẫn tiếp tục đi vào sâu trong đám hỗn độn ấy! và đây là những gì họ vơ vét được:
Đám đông tay với tận trời
Tay sục sạo - cố mà hôi cho nhiều
Miếng gạch lát - mảnh ván xiêu
Dẫu còn sót lại bấy nhiêu vẫn là ...!?
Không cần phải diễn giải gì ở khổ thơ này nữa…những thành quả mà chủ nợ hôi được kia, là mồ hôi nước mắt của Mảnh Đời Khốn Khổ bao năm tạo dựng. Nay rơi vào thế túng cùng không còn khả năng chi trả nữa. Thì bị đám chủ nợ mà Mảnh Đời Bất Hạnh thiếu nợ, cũng coi đấy là mồ hôi xương máu của họ. Họ phải “cố mà hôi cho nhiều” thôi. Càng hôi được nhiều càng tốt, bỏ cả con nhỏ chỉ để mong giành giựt được chút của nả còn sót, coi đó là…! Dấu ba chấm đi theo dấu than bỏ lửng khiến ta không khỏi giật mình. Mới hay lời thơ của Cụ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm tới nay vẫn còn mới nguyên:
“Ở thế mới hay người bạc ác Giàu thì tìm đến khó thì lui (thơ Nôm số 71)
Tác giả giải thích thêm về Mảnh Đời Bất Hạnh rằng:
( Bà ta vỡ nợ - dỡ nhà
Để rồi trôi dạt xứ xa khốn cùng
Gán người miếng đất tổ tông
Nỗi đau ai hiểu - cảm thông ai màng )
Mảnh Đời Khốn Khổ cũng là người có trách nhiệm với việc làm của mình. Chứ họ không phải là phường “cố đấm ăn giựt”. Khi vỡ nợ - cũng đã cùng đường mới phải “dỡ nhà” rồi “gán” cả “miếng đất tổ tông”. Chỉ còn lại những người vì bữa ăn mà phải nợ “dăm ngàn tiền gạo” hay người cho vay “vài trăm bạc”…. Tác giả dẫn ta đi tiếp , sau khi đã cho ta biết những gì tác giả được chứng kiến đám đông chủ nợ “hôi” của cải còn sót….
- "À ơi !con ngủ cho ngoan
Má đi hôi thứ vẫn còn sót kia ..."
Ngồi bên ngưỡng cửa thị phi
Tôi nhìn ngắm thế nhân - ghi vài dòng
Ngán ngẩm thay những tấm lòng
Tình đời bạc đến như không có gì
Lại vẫn là lời ru của người mẹ trẻ ..nhưng không phải như lúc trước “Má đi hôi thứ còn sót kia”nữa ,dù chỉ là đến giành giật “miếng gạnh lót” hay “mảnh ván xiêu”. Giờ đây là chị ta đi “hôi thứ vẫn còn sót kia”. Chữ “vẫn” tác giả dùng trong trường hợp này sao mà chua chát quá … Không lý chị ru con ngủ để lại tiếp tục chen lấn trong đám hỗn độn ấy, mong tìm được thứ gì mà “Vẫn còn…” nữa đây! Tác giả chứng kiến cảnh ấy chắc cũng đau lòng lắm nên chị mới thốt ra “ngán ngẩm thay những tấm lòng”… Của người thân, người sơ với Mảnh đời khốn khổ kia…chắc hẳn lúc trước Mảnh Đời Khốn Khổ cũng có tấm lòng rộng mở với đám đông đang hỗn độn tranh giành nhau kia. Viết đến đây tôi lại thấy thơ Nôm của cụ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm :
“Thế gian biến đổi vũng lên đồi Mặn lạt chua cay lẫn ngọt bùi Còn bạc còn tiền còn đệ tử Hết cơm hết rượu hết ông tôi ( bài 71 )
Thế mới biết Nhân thế đảo điên thời nào cũng có đủ Hỷ Nộ Ái Ố. Với tác giả Huỳnh Gia có lẽ chị đã phải “ngồi bên lề thị phi” với một nỗi lòng cũng nặng trĩu và lực bất tòng tâm khi nghĩ về thế thái nhân tình… Tác giả dẫn ta đi vào khổ thơ tiếp bằng trái tim nhân hậu và cái nhìn cảm thông . Khi chứng kiến cảnh “xâu xé” chút gì còn sót và vẫn còn sót, trong mảnh đất hương hỏa đã gán nợ kia:
Xin đừng ngoảnh lại mà chi
Chân trời mới lại có khi đổi đời
Xin đừng bỏ vuột tiếng cười
Niềm hy vọng vẫn sáng ngời chân mây
Vô hình tôi - cái vẫy tay
" Chị bình yên đợi một ngày nắng lên "
Tác giả gửi trong gió (vô hình tôi) mong lời cầu nguyện sẽ đến với Mảnh Đời Khốn Khổ mà chị vô tình phải là người “đứng bên lề thị phi” mà chứng kiến.
Một lời nhắn mang đậm tình người! Thật hiếm trong xã hội hôm nay. Thói thường khi gặp thị phi ồn ào họ tìm cách lánh xa vì sợ “tai bay vạ gió”. Chị đã mở lòng mình để ta có một bài thơ nhân tình thế thái viết về hoàn cảnh cùng đường của Một Mảnh Đời Khốn Khổ.Ta có thể bắt gặp ở bất kỳ nơi đâu, làng quê, thị tứ hay thành phố. Người đi mong rằng sẽ gặp may mắn như lời chúc của tác giả “ Chị bình yên đợi một ngày nắng lên . Vâng tác giả tin, tôi tin và mong rằng bạn đọc chúng ta cùng tin và cầu chúc cho Mảnh Đời Khốn Khổ kia hãy biến “hy vọng” đang “sáng ngời chân mây” thành khát vọng và sẽ gặp được bến bình yên của cuộc đời .Vào một ngày gần, khi màn đêm đen qua đi, hừng đông le lói và bình minh rực sáng đón ngày mai nắng ấm sẽ tràn đầy. Còn với đám đông hỗn độn bên kia. Chị cũng không quên họ chị viết:
Phía bên kia vẫn xông xênh Của cần "hôi" đã sạch tênh lâu rồi .
Bấy nhiêu đã quá thừa đau khổ cho một Mảnh Đời Khốn Khổ rồi. Dẫu rằng họ đã làm gì đi chăng nữa thì lúc này họ đã vào thế túng cùng và khó có lối thoát. Tác giả có lẽ còn giận những người “tình đời bạc đến như không có gì” nên mới cho hai câu kết nằm ở đây. Chứ nếu như chị kết bài thơ mà không cần phải nói đến những người này…thì bài thơ còn mang đậm tính nhân bản nữa… Bài thơ Bên Lề Thị Phi của tác giả Huỳnh Gia. Viết theo thể thơ Lục Bát với những câu từ đơn giản chân chất ghi lại một cảnh đời vào lúc khốn cùng nhất phải bỏ xứ mà đi…Ngôi nhà cũng dỡ mảnh đất từ đường đã gán nợ…Còn sót chút gì dẫu là Gạch nền, hay ván xiêu thì những người chủ nợ cũng đã nhao nhao xông vào hôi sạch.
“Ngày mai nắng lên”. Đời nay nhân nghĩa tựa vàng mười Có của thì hơn hết mọi lời Trước đến tay không, nào thốt hỏi Sau vào gánh nặng, lại vui cười Anh anh chú chú , cười hơ hải Rượu rượu chè chè thết tả tơi Người của lấy cân ta thử nhắc Mới hay rằng của nặng hơn người! ( Thơ Nôm bài 74)
Sài Gòn cuối xuân 2014
Huỳnh Xuân Sơn
------------------------------
P/S : Niềm vui lớn nhất của người làm thơ là có được sự đồng cảm . HG xin cảm ơn bài cảm nhận rất hay này của tác giả Huỳnh Xuân Sơn
Tháng ba - Tôi
Tháng ba về bên song Hoa cúc vàng nở rộ Nắng hanh từng con phố Mong đợi giọt mưa rây Tháng ba bước chân gầy Men dấu xưa mờ nhạt Lá mùa rơi lác đác Tiếng hè kêu râm ran
Tháng ba đừng vội vàng Ngày tặng ta ánh nến Mỗi chặng đường mỏi mệt Thắp sáng lại niềm tin
Tháng ba và đinh ninh Rồi hừng đông sẽ rạng Nụ hôn nồng mỗi sáng Hạnh phúc vượt thăng trầm Tháng ba xin để dành Chút dư hương còn lại Dịu dàng và mãi mãi Vòng tay đầy yêu thương
================
Huỳnh Gia
25/03/2014
Tặng ngày 26/3 - Tặng riêng Ta
Giấu riêng Ta những bất ngờ riêng Ta
Từ Ta hiện hữu thế gian Lỡ tay vơ mớ đa đoan vào người Mùa chia sẻ nỗi khóc cười Người quay mặt tựa giả lơi Không màng ... Nắng dùm phơi nửa hồn hoang Cô dần đặc... hóa mảnh than khô giòn Chừa một nửa quả tim son Chứa tràn máu nóng nhịp còn biết say Thế là vun vén tháng ngày Gom từng chút một đong đầy yêu thương Phiêu linh sỏi cứa mặt đường Chiếc roi thử vận có nương bao giờ ... Từ Ta men dấu u mơ Giấu riêng ta những bất ngờ riêng ta Sợ người dành mất vị tha Giam mình vỏ ốc Ngại va đập đời ... Từ ta thơ cất thành lời Mỗi chiều qua ... ấm chỗ ngồi đợi đêm ... Huỳnh Gia 15/04/2014
Lục bát vu vơ
Có lần ta giả vờ quên Bỏ câu lục bát buồn tênh giữa đời
Mưa rơi lục bát ướt tơi Chùm bong bóng nước vỡ rồi hôm qua ...
Khi vui lục bát nhẩn nha Lúc buồn dạo khúc trầm ca gọi mùa ...
Sáu từ sợi nhớ đan thưa Tám âm dỗ giấc ban trưa chập chờn .
Chẳn câu Vẫn thấy cô đơn Chặt vần ... Sâu thấm dỗi hờn Thế nên ...
Mới hay con sóng vỗ thuyền Tình như cánh gió thổi miền hoang sơ
Giật mình lẫn tránh cơn mơ Mang giấu nhẹm tiếng thơ trong những chiều ...
Huỳnh Gia
14/04/2014
Thường thì ...
Thường thì hư ảo chữ danh Thế nhưng lắm kẻ tranh giành - hơn thua Thường thì cay đắng chát chua Vẫn luôn bị chút ngọt lừa lọc nhau ... Giếng đời ai chắc nông sâu Mà so dây thả chiếc gàu tri âm Lòng tin từ đó mòn dần Khó mà bồi đắp vẹn phần trước - sau Bên trong mặt nạ tô màu Vết thương thành sẹo chữa sao cho lành Thường thì tìm khắp xung quanh Đỏ con mắt nắng Xót mành mành mưa Nắng đông phơi đủ ấm mùa Mưa hè gội liệu đủ vừa tháng năm ? Thường thì kéo soạt mảnh phông Trên sân khấu diễn ... Đám đông gượng cười Thường thì nhúm bụi tình vơi Đủ mang đi rải Sạch vòm trời nghiêng Thường thì khát vọng vô biên Luôn canh cánh giữa chung - riêng Thế là ...
Huỳnh Gia =======================
Hồn nhiên không - tháng tư ?
Tháng tư theo mùa lần lượt đến
Và đi
Có kẻ tươi cười
Có người rươm rướm ...
Riêng chiếc cột mốc từng hiên ngang dẫm lên đời
không hề biết gượm
Vẫn đứng đó lặng thinh .
Chiếc cột mốc được khắc sâu hai chữ "thanh bình "
Mưa ...
Nắng
bụi thời gian ... Có phủ lấp những nếp nhăn xếp chồng trên vầng trán mẹ Có xoa dịu nỗi đau dần chai lì thành vết thâm màu hạt dẽ
Và đôi mắt chiếc cầu xưa cứ đến mỗi tháng tư ... có dõi vọng phía vô hình ?
Có thể tháng tư không hẵng quá vô tình
Nhưng sao không thể lặng yên đón chào bằng tấm lòng thành kính Khi cái giá của tháng tư đưa ra ngày xưa
đã âm thầm mặc định
Bằng xương máu cha - ông
Bằng lầm lũi dáng mẹ gầy
Xin hãy trả lời cho tháng tư hôm nay cho cả tương lai ( Đơn giản thôi - bằng những điều đơn giản nhất ) Để tháng tư dù có tìm đến mỏi bước chân Vẫn không thấy bóng kẻ ăn mày lang thang trên phố rộng Không còn thấy bóng đôi quan tần tảo giữa trưa hè ...
Để những chú ve túm tụm trong hốc cây phượng già ra rả kể nhau nghe : Rằng tháng tư không hề quên mất ... Huỳnh Gia
04/ 2014
Viết tặng màu nắng tháng tư
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: