Một chút cho tôi , chút cho người ...
Tất nhiên
Tôi không thích chiến tranh Bởi khi tàn chiến cuộc Sẽ có những bà mẹ già run rẩy bấu mép rào - khóc mướt Bởi mất con . Tôi không thích bờ tre quê nham nhở những dấu cắt của đạn bom Cho tiếng gáy gà trưa trở nên khàn đục Khi bóng nắng cố rướn mình xuyên qua những đốt già chưa kịp mục Tìm mọi cách hong khô từng vết máu trộn lẫn bùn Tôi không muốn chiến tranh là đôi mắt của kẻ khùng Trơ với lo toan của những con người đang gắng sức Từng ngày ... Từng ngày ... Cần mẫn trám liền biết bao nhiêu là vết bỏng khói lửa trùm lên ... Đứa trẻ thơ hôm nay cần lắm sự bình yên Đôi chân sáo mỗi chiều xin đừng phải hốt hoảng nhảy ào xuống những chiếc hầm trốn pháo Mà chiến tranh một dạo Cha mẹ nó đã từng ... Tôi muốn hét thật to cho vỡ toạt không trung " Không phải riêng tôi mà cả dân tộc tôi ai ai cũng đều muốn thế !" Nhưng nếu con sóng chiến tranh cứ rập rình bốn bể Chúng tôi tự vệ không ngại hy sinh Tất cả Tất nhiên Để gìn giữ sự thanh bình . Huỳnh Gia 08/05/2014
Đừng dỗi nhé em !
Xin đừng dỗi nữa em Sự hờn dỗi trẻ con giờ đã không còn ý nghĩa Khi bao nhiêu đôi mắt không hẹn nhau đều hướng về một phía Nơi con sóng quặn mình đau buốt bởi xâm lăng Cũng đừng vẽ vào không trung Những nét vẽ vụng về cho một trái tim muôn đời không hoàn thiện Khi chú dã tràng chiều nay nằm thiêp thiếp Trong đụn cát đỏ ngầu vì giận kẻ vô tâm Ngày xưa ... Chiến tranh từng nuốt nghẹn vào lòng Nào xương cốt của Cha Nào nụ cười của Mẹ Để sau đó ban tặng cho chúng ta thêm lần được đẻ Trong hạnh phúc - yên bình Nếu không có bình minh Thì mặt đất sẽ gầm gừ đổ vào thế gian dòng dung nham đỏ hoạch Đó chính là máu hòa nước mắt Bởi sự bạo tàn của khói lửa can qua Đừng dỗi nữa em nha ! Khi ngày mai anh khoác vào mình tấm áo chiến binh Và rời xa phố thị . Cùng các chú - các anh - các chị Nối bước cha ông giữ nguyên vẹn biển bờ . Em thấy gì không Đỏ thắm một màu cờ Phần phật gió - hiên ngang trên ngọn hải đăng cao vút Thiêng liêng và bất khuất Như dòng máu lạc hồng chảy hừng hực trong ta Hãy cười thật tươi trước lúc anh đi xa Để những đôi cánh Hải Âu được chắp thêm sức mạnh Biển trời bao la và xanh thẳm Rồi một ngày vang dội khúc Khải hoàn ca ... Viễn Du 10/05/2014
Mẹ có vui không ? Mẹ có vui không Khi đôi mắt lo âu luôn hướng về khơi Nơi biển lồng lộn hét Con sóng sôi trào trước sự đê hèn đe nẹt Của kẻ ngoại xâm Biển hôm nay không chỉ là biển xanh Với cánh chim hải âu với làn mây trắng xóa Mỗi sáng mỗi chiều nghe sáo diều êm ả Hòa nhịp tiếng gió reo khi sóng đuổi cát vào bờ Với Mẹ chiến tranh không còn là giấc mơ Mà là nỗi đau đến xé lòng vì mất mát Khi đàn gà con tan tác Bởi móng vuốt bọn diều hâu Mẹ chẳng vui đâu Bởi quá khứ không ai rủ rê Bỗng hôm nay tái hiện Bằng tiếng ầm ào của biển Khi tổ quốc gọi : " sẵn sàng " cho giây phút tử sinh Đôi mắt Mẹ dõi về biển ngày hôm nay là đôi mắt vọng hòa bình Chứa đựng đến tràn vạn lời thì thầm cầu nguyện Phải bình yên đi biển Mẹ mới có thể an lòng nhận lời chúc phúc của những đứa con . HG viết tặng ngày của Mẹ (11/05/2014)
Huỳnh Xuân Sơn Cảm Nhận Bài Thơ "Đừng Dỗi Nhé ! "của tác giả Huỳnh Gia
Sóng biển Đông chở theo tiếng thét gào vọng về từ khơi xa réo gọi tôi đọc những bài thơ viết về nơi ấy…Tôi đã gặp Nóng bài thơ cũng là nỗi lòng yêu nước của một thiếu phụ tận miền núi Lai Châu xa xôi với xứ biển …Tôi đã đọc Đau Thương của một thầy giáo già vừa về nghỉ hưu. Đau Thương cũng chính là tiếng chuông cảnh tỉnh kêu gọi mọi người cảnh giác với quân cướp nước đang gây hấn ngoài biển Đông….
Và giờ đây là tiếng lòng của một chàng trai đang yêu nói với người yêu của mình…Qua đó anh bày tỏ lòng quả cảm, tình yêu và trách nhiệm của một thanh niên trước sự an nguy của tổ quốc…
Đừng Dỗi Nhé em !
Xin đừng dỗi nữa em
Sự hờn dỗi trẻ con giờ đã không còn ý nghĩa
Khi bao nhiêu đôi mắt không hẹn nhau đều hướng về một phía
Nơi con sóng quặn mình đau buốt bởi xâm lăng
Cũng đừng vẽ vào không trung
Những nét vẽ vụng về cho một trái tim muôn đời không hoàn thiện
Khi chú dã tràng chiều nay nằm thiêm thiếp
Trong đụn cát đỏ ngầu
vì giận kẻ vô tâm
Ngày xưa ...
Chiến tranh từng nuốt nghẹn vào lòng
Nào xương cốt của Cha
Nào nụ cười của Mẹ
Để sau đó ban tặng cho chúng ta thêm lần được đẻ
Trong hạnh phúc - yên bình
Nếu không có bình minh
Thì mặt đất sẽ gầm gừ đổ vào thế gian dòng dung nham đỏ quạch
Đó chính là máu hòa nước mắt
Bởi sự bạo tàn của khói lửa can qua
Đừng dỗi nữa em nha !
Khi ngày mai anh khoác vào mình tấm áo chiến binh
Và rời xa phố thị .
Cùng các chú - các anh - các chị
Nối bước cha ông
giữ nguyên vẹn biển bờ .
Em thấy gì không
Đỏ thắm một màu cờ
Phần phật gió hiên ngang
trên ngọn hải đăng cao vút
Thiêng liêng và bất khuất
Như dòng máu lạc hồng chảy hừng hực trong ta
Hãy cười thật tươi trước lúc anh đi xa
Để những đôi cánh Hải Âu được chắp thêm sức mạnh
Biển trời bao la và xanh thẳm
Rồi một ngày vang dội khúc hoan ca
(Huỳnh Gia)
===========
Bài thơ được tác giả viết với một nhạc điệu êm ái nhưng không kém phần hào hùng. Câu thơ ngắn dài không phân định. Khiến cho ý thơ, hồn thơ có dịp bay bổng không bị gò bó theo niêm luật.
Mạch tình cảm riêng - chung đan xen giữa quá khứ và hiện tại dẫn dắt người đọc tới đỉnh của ý thơ đó là tình yêu tổ quốc được đặt lên trên hết …
Lời nói của chàng trai được trao cho cô gái, không phải là những lời yêu thương, hay từ giã mà là một sự động viên khích lệ:
Xin đừng dỗi nữa em
Sự hờn dỗi trẻ con giờ đã không còn ý nghĩa
Khi bao nhiêu đôi mắt không hẹn nhau đều hướng về một phía
Nơi con sóng quặn mình đau buốt bởi xâm lăng
Bản lĩnh “nam nhi chi chí”của chàng trai được thể hiện rất rõ trong khổ thơ này…Cô người yêu vì lý do gì hờn dỗi…nếu vào thời điểm nào khác, mà không phải lúc “đất nước lâm nguy”như lúc này. Hẳn nhiên cô sẽ nhận được vô số lời năn nỉ dỗ dành để làm lành của chàng trai.
Lúc này chàng trai đã khẳng khái mà rằng “sự hờn dỗi trẻ con đã không còn ý nghĩa”. Và anh cũng “xin” cô gái “đừng dỗi nữa”….
Bởi giờ đây có lẽ mấy chục triệu “đôi mắt” của nhân dân cả nước ,từ cụ già, em thơ, cho tới nam thanh nữ tú. Từ thành thị tới thôn quê. Dù “không hẹn nhau đều hướng về một phía”…phía ấy có gì cuốn hút mà lại là tiêu điểm cho mọi cặp mắt đổ dồn như vậy?
Chàng trai cho biết “nơi con sóng quặn mình đau buốt bởi xâm lăng”.
Con sóng quặn mình đau buốt? Hay chàng trai cũng như hết thảy người dân yêu nước đang “quặn mình đau buốt”..vì bè lũ xâm lăng đang lăm le cướp nước….
Ba động từ kép mạnh “quặn mình” “đau buốt” và “xâm lăng” được tác giả sử dụng trong một câu thơ dài khiến cho lòng người đọc cũng như bị cuốn theo những con sóng ấy. Một khổ thơ thật thơ và thật khí phách hào hùng…qua đi để lời nhắn nhủ với người yêu nối tiếp:
Cũng Đừng vẽ vào không trung
Những nét vẽ vụng về cho một trái tim muôn đời không hoàn thiện
Khi chú dã tràng chiều nay nằm thiêm thiếp
Trong đụn cát đỏ ngầu
Vì giận kẻ vô tâm
Ai vẽ ? và trái tim ai “không hoàn thiện” dẫu có muôn đời…Ai mà sống dai vậy kìa?
Dã tràng làm công việc se cát biển đông và muôn đời nó “nhọc mình mà chẳng nên công chuyện gì”?. Chiều nay nó đã ngừng làm việc ấy và “nằm thiêm thiếp”…nó đã mệt mỏi rồi ư?
“Đụn cát..” trắng, vàng mênh mông trên biển …Bỗng nhiên bị ai nhuộm cho cái màu “đỏ ngầu…”vây? hẳn đó là “kẻ vô tâm”. Và có lẽ cũng chính là kẻ mà chàng trai đang khuyên “đừng vẽ vào không trung…những nét vẽ vụng về..” kia chăng?
Khi hoạ sĩ muốn vẽ họ cần giấy nếu sử dụng màu nước…cần vải hay gỗ nếu sử dụng sơn dầu…Còn ở đây kẻ có “trái tim muôn đời không hoàn thiện” hắn lại vẽ “vào không trung..” mình hắn vẽ những nét vẽ ấy, mình hắn tưởng tượng và mình hắn chiêm ngưỡng…” Hắn là ai? phải chăng hắn là quân “xâm lăng”.. Là “kẻ vô tâm”….. đang tự huyễn hoặc mình…..
Có lẽ hắn chính là kẻ ấy. Để giờ đây lời chàng trai làm lành với cô gái lại chuyển mạch cảm xúc ngược về nguồn cội:
Ngày xưa
Chiến tranh từng nuốt nghẹn vào lòng
Nào xương cốt của Cha
Nào nụ cười của mẹ
Để sau đó ban tặng chúng ta thêm lần được đẻ
Trong hạnh phúc- bình yên
Nếu không có bình minh
Thì mặt đất sẽ gầm gừ đổ vào thế gian dòng dung nham đỏ quạch
Đó chính là máu hòa nước mắt
Bởi sự bạo tàn của khói lửa can qua
Ngày xưa ấy có lẽ chưa xưa lắm đâu! Máu người Việt Nam đổ bởi quân thù, mới được sóng biển đưa vào đến bờ chiều nay nhuộm những đụn cát…khiến dã tràng không buồn se cát đấy thôi…. 75 hương linh người con nước việt trong trận hải chiến Hoàng Sa năm 1974…vẫn còn ẩn hiện trong những con sóng bạc đầu ngoài khơi…và 64 người con nữa đã vĩnh viễn tan vào bọt sóng…để ngày đêm ôm ấp đảo quê hương… trận chiến giữ đảo Gạc Ma năm 1988 nào đã phải ngày xưa…với mỗi người dân nước Việt nó chỉ mới hôm qua…Những cái tên Hoàng Sa Trường Sa, Cô Lin, Gạc Ma, Len Đào….Đâu dễ nhạt phai trong lòng người dân Việt Nam…
Hai câu thơ đau đớn nhất,nặng tình nghĩa nhất…”Nào xương cốt của cha. Nào nụ cười của mẹ”. Hậu nỗi đau cuộc chiến còn dai dẳng…. Nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn viết “Mẹ vỗ tay reo mừng xác con. Chị vỗ tay hoan hô hoà bình”. Nay mẹ cười khi gặp lại “xương cốt cha”…có nơi nào trên thế giới này có nụ cười chua xót hơn không? Nhưng nó cũng chính là hình ảnh kiên cường không chỉ của những chiến sĩ quả cảm mà cả những người phụ nữ làm vợ, làm mẹ… Để cho chúng ta những người đang được sống trong an bình như thêm một lần được sinh ra…
Với một lịch sử hào hùng nhưng không kém phần đau thương như vậy…Chàng trai sống trong hoà bình đã cảm nhận được và anh mong người mình yêu:
Đừng dỗi nữa em nha
Khi ngày mai anh khoác vào mình tấm áo chiến binh
Và rời xa phố thị
Cùng các chú các anh các chị
Nối bước cha ông
Giữ nguyên vẹn biển bờ
Em thấy gì không?
Đỏ thắm một màu cờ
Phần phật gió hiên ngang
Trên ngọn hải đăng cao vút
Thiêng liêng và bất khuất
Như dòng máu lạc hồng chảy hừng hực trong ta
Vẫn chỉ là những lời của chàng trai. Nhưng nhịp thơ lúc này sôi nổi hào hùng mạnh mẽ như chính quyết tâm trong lòng của chàng trai vậy.. Và cuối cùng thì lý giải cho sự giận dỗi của cô gái đã phần nào hé mở sau những lời độc thoại của chàng trai về sự an nguy của đất nước,về lịch sử đấu tranh của ông cha ta…Chàng đã quyết định “nối bước cha ông” Khoác áo chiến binh lên đường bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của tổ quốc…
Chàng trai hỏi cô gái: “Em có thấy không?”. Màu cờ…ngọn hải đăng…
Phải chăng những gì anh hỏi cô? cũng chính là tình yêu tổ quốc, yêu quê hương đang thúc giục chàng trai. Nào chỉ có “màu cờ Phần phật…” “Ngọn hải đăng cao vút” mới nhận biết được chủ quyền “Thiêng liêng và bất khuất”….Sự thiêng liêng ấy luôn ngự trị trong huyết quản của từng người dân nước Việt…Sự kiên cường bất khuất cũng như bản lĩnh của cả một dân tộc đã đang và mãi thể hiện. Như ngàn đời nay đã thể hiện trước quân thù…
Cô gái lúc này có lẽ đã hiểu ra…tình yêu tổ quốc phải đặt lên trên tình cảm cá nhân…Đất nước có hoà bình thì tình yêu sẽ kết trái ngọt từ hoa thơm, hạnh phúc ấm no mới tới mỗi nhà…
Hãy cười thật tươi trước lúc anh đi xa
Để những đôi cánh hải âu được tiếp thêm sức mạnh
Biển trời bao la và xanh thẳm
Rồi một ngày vang dội khúc hoan ca
Một khổ kết với tình riêng với nụ “cười thật tươi” của cô gái trao cho chàng trai trước giờ lên đường bảo vệ tổ quốc. Các chàng trai con cháu Tiên Rồng đã sẵn sàng như những chú Hải Âu dũng mãnh sải cánh bay giữa bầu trời gìn giữ biển cả…Có tình yêu riêng chắp cánh bay, Tình yêu tổ quốc như “biển trời bao la”…Chàng trai tin, cô gái tin và chín mươi triệu người dân nước Việt Nam tin “Một ngày vang dội khúc hoan ca”….
Bài thơ Đừng Dỗi Nhé được viết ra từ nỗi lòng của một thiếu phụ có con trai đang tuổi hẹn hò… Có lẽ thời thanh xuân chị đã chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh, những mất mát đau khổ của người lính hai bên chiến tuyến, cũng như những người dân thường vô tội…
Rồi hôm nay khi quân thù đang gây hấn , ngang nhiên mang giàn khoan HD981 tới thếm lục địa của Việt Nam…Lòng căm giận trào dâng cùng tình yêu tổ quốc, tình yêu hoà bình đã khiến chị bật lên những tứ thơ bay bổng, bao la về ý, mênh mông về tình..mạch thơ trào dâng cùng tiếng sóng ngoài biển đông. Lúc sục sôi như muốn nhấn chìm quân thù xuống…lúc dạt dào như tình yêu đôi lứa đang tình tự…tất cả hoà quyện thành bài thơ Đừng Dỗi Nhé !
Sài Gòn 7/6/2014
Huỳnh Xuân Sơn
================
Bài cảm nhận quá hay . HG chân thành cảm ơn tác giả HSX nhé !
Viết tặng kẻ vô tâm .
Có lẽ bạn chưa từng trải qua chiến tranh
( Hoặc đã từng nhưng cố tình quên )
Nên không hề biết sợ
Cứ thản nhiên cười đi -
Cứ xênh xang chúc tụng nhau đi
( nếu bạn nghĩ có thể mang nó ra lừa dối )
Hay khỏa lấp được hàng vạn những nếp lo âu trong đuôi mắt còn lại của con người
Có lẽ bạn quá giàu sang nên đâu sợ đổi dời
Bởi nhỡ xảy ra chiến tranh - bạn không hề khát đói
Nhưng bạn hoàn toàn không biết rằng hàng chục triệu người đang mưu sinh kia
Để kiếm một bữa ăn là điều không hề dễ .
Bạn có bao giờ thử một lần tự hỏi :
" Rủi ro ...
Họ bám víu vào đâu ?"
Lòng tôi
( Có thể rất nhiều người như tôi )
đang rất buồn
đang rất đau .
Và tột cùng trong lo sợ ...
Một ngày mai nếu lỡ ...
( Qủa thật Tôi không dám nói thành lời )
Tôi bây giờ với một trái tim cỏn con chỉ còn biết nhìn trời
Và thành tâm khấn nguyện
Đất nước tôi ơi ! đã xa rồi binh biến
Xin đừng - Xin đừng ...
....
( Chắc bạn không hiểu .
Đành thôi ! ) 14/5/2014 Huỳnh Gia .
Viết tặng những kẻ ngu si .
Tôi không biết bạn nghĩ gì khi khích động can qua Bạn chưa học hay không thuộc nên không hiểu hai chữ "chiến tranh" là một cụm từ ngắn nhưng vô cùng tàn nhẫn Mẹ mất con - vợ mất chồng trong tột cùng căm phẫn Đồng ruộng xác xơ - bếp lửa lạnh - khói cay nhòa ...
Tôi không biết bạn cần gì khi hùn hục bắt loa " Đã đảo chiến tranh " ( Nhưng mình gây nội loạn ) Bạn chắc không biết nó đâu có gì khác Cùng một giuộc như nhau thôi ... Chiến tranh đã chạy trốn rất lâu rồi Tất cả người VN hình như đều giống như nhau không hề nhắc tới Cũng không đổ lỗi Cho Người bạn láng giềng hoặc bất kỳ ai .
Những cuộc biểu tình của người dân hôm nay Là phản đối sự ngang ngược của chiến tranh . Là mong muốn một quê hương thanh bình toàn vẹn Cho một đất nước mỗi ngày vươn lên - vững tiến Và không hề quan tâm đến tham vọng đổi dời
Bạn đã tận dụng sức mình cho những việc rỗi hơi Mà không nghĩ đến những người vô tội Đất nước không cần bạn ban cho điều cứu rỗi Bằng đập phá - cướp - hôi ...
Nếu còn chút lương tri của một con người Hãy hướng đến những gì Người Việt Nam khao khát Đừng khiến nhà tan cửa nát Vì sự bồng bột ngu si Huỳnh Gia 15/5/2014
Đêm mưa và nỗi nhớ
Đêm - viết về nỗi nhớ
Hòa trong tiếng mưa rơi
Ngọn gió nào vô cớ
Xô nỗi đau phía người ?
Đêm - viết về kỉ niệm
Của một thời xa xôi
Nửa vầng trăng luyến tiếc
Giấu mình ru giấc hời
Đêm - nụ cười như vỡ
Nỗi buồn kia vu vơ ?
Cho một lần mắc nợ
Trả dần ... bằng tiếng thơ .
Đêm - cạn khô nét mực
Giấy giật mình ... lo âu
Ngoài trời mưa như trút
Nỗi nhớ trôi về đâu ? Viễn Du 07/18/2008 12:19 am
Có một ngày...
Có một ngày
Tôi xét nét chính tôi
Tôi tìm ...
Tôi lục lọi
Mọi ngóc ngách của trái tim
cả trong cái đầu lúc lạnh băng - khi nóng hổi
Bằng hết - bằng hết ...
thật mạnh tay
Tôi lôi xềnh xệch ....
những thứ mà thế nhân thường gọi : " nỗi buồn "
Ném mạnh vào chiếc mủng gió cuộc đời đươn *
Bằng thay đổi luân phiên hai mùa mưa nắng
Tôi bắt đầu phân chia tẩn mẩn
Có thứ mơ hồ như màn sương mỏng
đến khó tin
Thường giấu mình trong ký ức trốn bình minh
trốn thời gian - trốn luôn hiện thực
Cứ ngoái lại ngóng trông ký ức
Dẫu biết phí công .
Có thứ tự ví mình rất ngang ngược lông bông
Tựa chú ngựa hoang khát khao lần xoãy vó
Là nỗi nhớ chực bức bung nơi tự mình buộc rọ
Chưa lần can đảm thú tội cùng mùa .
Có thứ lạnh tựa những giọt mưa
Và dễ vỡ như chùm bong bóng nước
Nhưng lại muốn chai lì chờ giao ước
Cứ bám dính bàn tay .
Loay hoay
loay hoay ...
Muốn vứt bỏ ...
nhưng rồi do dự
Tiếc...
Ví như tất cả được mang ra hủy diệt
Còn lại gì
Khi bộ óc trống trơ ?
Còn lại gì
để có cớ tặng thơ ?
Huỳnh Gia
22/06/2014
* Đươn = Đan , theo ngôn ngữ miền Nam
Ơi Ưu Đàm...!
Ta đợi hoa
ba ngàn năm
Vô ưu ?
mỏi mắt
trông
giòng sông
Ân ...?
Li ti cánh mỏng
Thiên thần
Tái sinh lời nguyện ?
băn khoăn
nỗi chờ
Vô ưu ?
Vắt kiệt ước mơ
Vài giây bắt gặp .
Bất ngờ ?
May ra ...
Ơi ! Ưu Đàm
có trổ hoa ?
Bấy lâu
đời bỏ quên ta
giữa đời.
Thơ ta
rơi giữa giòng trôi
Tình ta
chìm lỉm
trùng khơi
Sóng bồi ...
Lẽ đâu
nhận hết thiệt thòi
Chờ Ưu Đàm tặng
một lời hứa suông ?
Huỳnh Gia
28/6/2014
Nửa khúc sông buồn
Lần em treo bẹo * nụ cười
Ta ngơ ngẩn ngỏ đôi lời làm quen
Mấy mùa ...
nỗi nhớ tênh hênh
Dường tương tư dáng con thuyền neo duyên
Hôm nay ta trở lại tìm
Em nơi đâu ?
chợ luyên thuyên nói cười
Dưới màn mưa trắng rươi rươi
Ai treo nỗi nhớ giữa trời giùm ta ?
Em quên ?
không .
Có lẽ là ...
một câu hẹn ước xuề xòa
Ai tin ?
Chuyến đò xưa
trôi dập dềnh
Chở ta dạo khắp
Bóng in cuối nguồn
Tiếng hò ơ ...
Sệt cung thương
Chợ tan
Nửa khúc sông
buồn
riêng ta .
Huỳnh Gia
*Cây sào chủ ghe , thuyền dùng để treo các loại hàng hóa cần bán trên khu chợ nổi
16/07/2014
Tự khúc không tên Nửa niềm vui xin nâng niu cất giữ Nửa nỗi buồn xin trả khúc sông xa Cuộc đời ơi ! cay cú lắm chi mà ... Ta nuốt ực Rượu cay xè cuống phổi Thôi ! xóa trắng ... Lẽ nào không xóa nổi ? Quả tim khô rơi vỡ nát niềm tin Một lần chăng buông bỏ giữa thinh thinh Và gượng dậy Xé màn đêm Bước tiếp ? Huỳnh Gia 16/07/2014 ======================
Nửa khúc sông buồn (2)
Người quay về phố núi miền đông ... Nghe âm ỉ nỗi luyến lưu chiều tao ngộ Bến Ninh Kiều ánh đèn soi mê lộ Bóng con thuyền chở nặng khối tình riêng
Đêm cảm thông cơn mưa cũng rất hiền Vòng tay thít eo thon dìu nhau bước Tiếng nhị cầm vọng từ xa mướt rượt Ru ngọt ngào câu dạ cổ hoài lang
Người quay về Tạm biệt phút lang thang Chuyến phà nhỏ bỏ neo rời hẳn bến Khúc mơ say Đám lục bình giăng bện Bắt cầu thương sao vững Sóng dập dồn ?
Người quay về đêm lạnh mảnh chăn đơn Trăng lắt lẻo treo ghềnh Che nửa bóng Suối đời trôi rong rêu hồn đá mộng Cuối đoạn nguồn Có giữ chút dư hương ?
Huỳnh Gia
20/07/2014
Phiêu du trắng
Ta dắt ta phiêu du khu vườn trắng Nhặt hư vô từng mảng trắng thời gian ... Phía hoàng hôn xa tắp nỗi muộn màng Quay mặt lại tóc hai màu đen trắng
Lối dẫn đến ngày xưa mờ sương trắng Cọng cỏ gầy thức trắng đợi dấu chân . Đời vắng hoe đời bạc trắng đã đành Chừ ảo mộng lập lờ xoay đêm trắng
Bàn tay trắng mấy bận xòe mấy bận Thỏi gôm buồn trắng bệch xóa niềm tin Phía ngàn xa xao xác nỗi điêu linh Thôi ! dấn bước ... Thản nhiên chờ đoạn kết Huỳnh Gia
11-07-2014 ===================
Chiêm bao
Diêm sinh
bén lửa
tình nồng
phong long em đốt
nỗi lòng hóa tro
Chiêm bao
Ai tiếng gọi đò
Qua sông
đợi chuyến tình cờ
Có?
không ?
Kiếp sau
e lá trầu không
lánh cau
Từ nợ
Còn trông mong gì ?
Hừng đông
nghe lá rù rì
Gian "tình" ế ẩm
Lỡ thì chợ duyên
Đôi khi
cô độc
để thèm
níu cong trăng
Hỏi
giải nguyền
Em ?
Ta ?
Huỳnh Gia
29/07/2014
Đen !
Ta bẻ ngược nỗi buồn
cong quá khứ
Đường thẳng đường
trăm vạn nẻo yêu thương
Vương mang chi
Một chút bụi vô thường
Cơn gió nhạt muốn tạt vào khóe mắt
Ta tô điểm màu hồng
Nơi nhếch nhác
Xếp riêng phần
Bỏ mặc đó
Rong chơi
Vẫn phía xa
một khoảng trống bầu trời
Đầy ánh sáng
Ta tha hồ sưởi ấm .
Đời vốn dĩ hổ lốn đời
xen lẫn
Ta vẫn ta
Đen và Trắng rạch ròi
Không bon chen xu nịnh
hoặc lả lơi
Xin đừng ướm ...
Bài học kia
thấp giá .
Ta chẳng thiết tha gì câu mặc cả
Chợ tan tầm
Treo giữa gánh mà bêu
Đợi chiều buông
Ta gởi chút hương yêu
Đêm sẽ dịu
Đón mùa sang
Nắng mới .
Huỳnh Gia
01/09/2014
Tặng mùa ... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2014 16:15:33 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: