Một chút cho tôi , chút cho người ...
Xuôi chiều Nhón đôi chân gượm bước lùi Đường xưa xa lắc ai người đợi ta ?
Thu dường như sắp đi xa Nhắn gì không ? Sợ ... Thế là lặng thinh Mảng không gian sắc vô tình Cứa tim vết rướm Riêng mình ta đau Xuôi chiều không điểm giao nhau Lướt qua ... khô đắng tiếng chào đầu môi
Huỳnh Gia
07/09/2014 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2014 16:17:03 bởi Huyền Băng >
Thôi ! Thôi anh ! mùa cạn ly rồi chiều chưa kịp chối bời bời chuốc say . Xin mang giấu tiếng thở dài mỗi khi tìm phía không ai rối mờ
Mưa đọng giọt ướt trang thơ dăm câu tiếc nhớ chớm ngờ nghệch xa...
Ai dốc ngược khối tình ta rơi vỡ nát nẻo vị tha kể từ ... ? Huỳnh Gia 07/09/2014 ============== Thôi ! (2)
Thôi anh ! mỗi phút ưu tư dường nặng quá ... đến mệt nhừ con tim
Miền ký ức bóng in thềm mấy mươi năm giữ nỗi niềm cũng nên ...
Giũ sạch đi giấc mơ đêm sau gột nát mảnh bình yên mấy lần
Thôi ! bình lặng ngọn sóng dâng thản nhiên đối diện cắt mầm dây dưa
Thôi ! tia mắt ấy đã vừa ... dịu êm chi nữa nhỡ mùa thu đau .
Huỳnh Gia
07/09/2014
Cho Người - Cho Ta
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2014 15:08:14 bởi Huỳnh_Gia >
À ... ! À ! mùa thu vẫn chưa đi là cánh gió phiêu du gọi lá về với cội ta ngỡ mùa đông tới lại băn khoăn À ! mùa chẳng thiết dừng chân khi biết những cơn mưa ồn ào cứ tranh giành với nắng khoe từng hạt nặng cho chiều giận hờn vo cụm những đám mây À ! rồi cũng qua hết một ngày ... bóng thời gian mải miết chạy theo mùa bỏ rơi miền quá khứ chiều rất bình yên sao từng bầy chim di trú ? và ta ngồi với bóng mình yên lặng ngó mông lung À ! có một nỗi nhớ rớt lưng chừng ... Huỳnh Gia 08/09/2014
Dường như đông đã...
Có phải mùa thu quên van vỉ những chiếc lá vàng
rơi thật nhiều
mong lấp khuất những con đường còn in dấu chân ngày cũ
Hay đậu trên những câu thơ còn biếng lười
tìm một nơi ẩn trú
Để mỗi chiều về trên bậc thềm rêu phủ
Một ta ngồi tiếc mỗi ... ngày xưa
Có lẽ ...
nỗi nhớ đong đưa trên ánh mắt
đã vừa .
Vì phía bên ta thu chết rồi
từ dạo đó
nắng tràn khô vạt cỏ
khát khao lần nghe gió kể chuyện ngày mưa
Đừng cố vẽ lên khuôn mẫu chỏng chơ đêm
những nét vẽ lệch - thừa
Cơn bụi lốc hoang đàng đang chực xoáy tung về khoảng trắng
Loang trong thinh lặng
lem luốc một hình dung .
Có một thứ gì vừa rơi giữa không trung
vương vướng bờ vai
buốt lạnh
Có phải vì thu sắp trốn mùa
không còn đỏng đảnh
như vạt nắng chiều nay
Và ngày mai
Đông rộng vòng tay ôm trọn từng cơn bấc lạc ngày
luồn vào từng ngóc ngách con tim
cười hể hả ...
Thản nhiên thôi .
Vì từ rất lâu rồi với riêng ta dường như đông đã
quá thân quen .
Huỳnh Gia
16/09/2014
Viết tặng con bấc lạc mùa sáng nay R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2014 01:08:45 bởi Ct.Ly >
Gió lạc mùa ...
Có con bấc lạc lối xưa vừa hay thổi mạnh như đùa bỡn đêm
Nhắc ta đông sắp tròm trèm xoáy từng nỗi nhớ trốt miền phiêu du
Nghiêng ngã bóng ánh đèn lu mảnh buồn dúm dó âm u trọn mùa
Chiều nay Thu dợm bước chưa Ta thu dọn nốt cặn thừa rong rêu ? Đừng xây xát khúc nhạc chiều lần buông phụ rẫy nắng liêu xiêu vùi ...
Mấy lần hỏi bấc buồn - vui đã xua đuổi tận chân trời Cớ sao ?
Huỳnh Gia 20/09/2014
Viết tặng mùa đông sắp đến
Như dấu chấm hỏi
Đêm xoáy tạt
ướt tả tơi
nước tràn lênh láng
nổi trôi phận đời
Nép vào đâu
bóng nhỏ nhoi
đôi vai co rúm
xám môi trống lòng
Nơi nào
cho chỗ trú thân
khoảng bao la phía trước
đồng lõa đen
Chao nghiêng
cong vệt sáng đèn
cô đơn từng giọt
mưa len lõi luồn
Cụp mắt nhìn
hạt mưa tuôn
thấm sâu lòng đất
vô hồn ước mơ
Dấu chấm hỏi
thấp thỏm chờ
dường nghe vọng
những tiếng ồ ... !
thản nhiên ?
Huỳnh Gia
01/10/2014
Tình khúc tặng mùa Đông
=====================================
Rồi mùa thu cũng bỏ ta đi khuất dần về xa vắng nhường chỗ cho những cơn gió bấc mang về cơn lạnh cắt da
Ở nơi này không có bốn mùa qua nắng hét tràn nỗi nhớ và những khúc tình thơ dường vương nợ mắc võng lưng trời Đừng bao giờ hỏi vì sao lá mỗi chiều rơi lúc ngọn gió ẩm ương lùa nỗi niềm ngang qua ngõ xõa trắng không gian vướng bờ vai dúm dó cô độc một bóng người lẳng lặng nhặt vu vơ ...
Ở nơi này không có cả giấc mơ nên từ đó nỗi buồn đã không còn chỗ trú mỗi chiều lẽo đẽo theo chân những bước chân tư lự chẳng chút nương tình trì nặng những đám mây
Ở nơi này đông mượn gió thẳng đường bay thoáng qua miền ... tưởng chừng xao lãng Ta còn lại không , một chút gì lãng mạn để tặng thơ ?
Huỳnh Gia
24/10/2014
NganGiang thân hoạ
HOÀI NIỆM Thu xa rồi còn nỗi nhớ bơ vơ Ai chờ ai trong vấn vương hoài niệm Giấc mộng đa đoan, lời tình còn hiển hiện Xao xác từng chiều theo lá cuốn tả tơi... Nỗi buồn em bạc trắng cả lưng trời Theo gió đông mùa phương này tê tái Bước chân trần lang thang trên cỏ dại Nhành cuối mùa xơ xác một lối quen... Thành phố già, vàng vọt một màu đêm Khung cửa vắng hắt hiu quầng cô độc Bờ vai gầy co ro nơi chân dốc Biết mượn gì cho gió thẳng đường bay... Em gửi “vu vơ” lên bầu trời mây bay Mây trĩu nặng hoá cơn mưa rơi lạc Khúc tình thơ chẳng còn câu lãng mạn Em nợ người thăm thẳm nỗi ưu tư... Và chiều nay trong giá lạnh, dường như Ngỡ nỗi niềm tìm về trong xa vắng Con ngỏ ngõ vẫn bóng ai thầm lặng Gom nhặt hoài dẫu chỉ những ...vu vơ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2014 15:32:16 bởi NganGiang >
Huỳnh Gia cảm ơn Ngân Giang đã ghé thăm và họa thơ . Bài thơ hay thật hay . Thân mến Huỳnh Gia ==================== Tình khúc tặng mùa đông (2)
Vì sao ta yêu mùa đông khi mỗi tinh mơ sương chắn mờ lối nhỏ khi cơn gió vô tình xoáy vào lòng nỗi buồn cắc cớ xoáy cả phiến lá cong khô chết dở bên thềm ? Nấm mồ hôm qua ta đã lấp chật nêm mảnh vương vấn mớ yêu thương nhúm dỗi hờn ... đang rùn mình giẫy giụa hơi thở lịm dần ... sau lần ngộp ngụa trong vũng tối dối gian . Nếu mùa đông gom đốt sạch lá vàng một loáng thôi ... rất nhanh thu không thể bỏ rơi chiều sẽ lại quay về xin lỗi ta sẽ lại thêm lần nóng vội mặc vào hình nộm mang tên Thơ đang gượng gạo nửa nụ cười thêm một lớp áo thứ tha Vì sao ta yêu mùa đông để rồi hóa đá khúc tình ca nốt nhạc đóng băng giữa khoảng trời lộng gió con bấc hồn nhiên xổ tung mùa đêm rối cỏ và cái lạnh thấm sâu ... đông cứng ngôn từ Huỳnh Gia Tặng mùa đông 30/10/2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2014 07:58:43 bởi Huỳnh_Gia >
Trách mùa
Đuổi chi cho tận lá vàng bỏ mùa nhếch nhác gió tàn cuộc say ...
Tinh mơ sương giá chen vây gió hồn nhiên mượn mang rây mịt mùng
Nắng riu ríu trốn ? Dường không phơi chiều chưa ấm trách mông lung mùa
Đêm gõ cửa bóng nhặt - thưa Ta loay hoay đón đã vừa phong phanh Men lối cũ đến thật nhanh lật từng phiến gió chạm vành buốt tê Mùa bình lặng Ta bộn bề
Huỳnh Gia
24/11/2014
Đoản khúc cuối thu
Và thu cuối mùa qua Những chiếc là vàng hoe biếng lười rơi lác đác Gió cất tiếng gọi khan , ai ngờ mưa đổ rát Trôi mất dấu chân người bỏ lại lối thu qua
Và tự nhiên như thể vốn đã nhòa Đêm xóa trắng vết gợn buồn ta bảo giấu Ơi ! đôi mắt đừng ngó về xa thấu Ngút ngái bóng thiên di xa khuyết nỗi rạt rời
Thế rồi mưa cũng thôi rơi Con bấc chờn vờn se lòng sương mỗi sớm Tháng mười co mình đón mùa đông chợm dợm Đón nỗi nhớ nhung ơi ! sương sớm phủ lối mòn
Huỳnh Gia
Tình khúc tặng mùa đông ( 3 )
Đông ... cơn bấc hồn nhiên thả chút se se không đủ buốt thảm lá mùa thu vừa trút hôm qua chưa kịp khô khi ráng chiều thoi thóp khẽ cựa mình
Đông ... sương phủ đầy trên con phố vừa đó chớm bình minh che mất bóng đóa dã quỳ đang khoe màu bên vách núi tia nắng cuối cùng co tròn bên góc cũi chờ ru giấc ngủ đêm
Đông .. chênh chếch vệt trăng liềm cột khói hình đám mây vô tình vẽ vòng trên khoảng vắng một chiếc vòng lẩn quẩn nhốt chặt hạt sương đang giật mình thức giấc Để rồi ... ngột ngạt nỗi đa đoan Đông ... mùa cạn gió phiêu hoang
Huỳnh Gia
12/12/2014 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 15:15:29 bởi Huyền Băng >
Giáng sinh buồn Giáng sinh về
người đi lễ bên ai
quì trước chúa lời nguyện cầu hạnh phúc
riêng mình tôi chỉ một mình phủ phục
Chúa hiền từ xin xoá hết thương đau Giáng sinh về
người tay khoác tay nhau
đêm huyền ảo trong giấc mơ diễm tuyệt
riêng mình tôi cùng nỗi buồn ly biệt
Giáng sinh về
đông lạnh lẽo hơn thêm
Giáng sinh buồn
cây cỏ cũng buồn tênh
trên đồi cao gió về ru lá hát
vẳng xa xa tiếng dương cầm dìu dặt
lời nguyện bình yên
rơi mất giữa đêm trường...
Viễn Du
12/17/2007 07:46 pm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2014 10:55:04 bởi Huỳnh_Gia >
Tình khúc tặng mùa đông - Tình khúc 4
Ở nơi này đông thấm lạnh rồi anh cái lạnh cứ hồn nhiên len lõi từng vạt gió mảng không gian bỏ ngõ mặc sức xổ tung trời xô bụi lốc đuổi lá bay
Ở nơi này đông trống trải một vòng tay Em chỉ biết tự thu mình co ro tìm chút ấm một nửa đông em chưa từng rét đậm nhưng bây giờ tím tái nỗi nhớ ơi !
Khoảng cách từ xa một nửa khoảng trời gió không bắt nhịp cầu nên không gian hụt hẫng bỏ mùa đông lẩn quẩn quấn riết nỗi niềm tê dại đến cuồng mơ
Nơi em bây giờ đông tràn lạnh câu thơ từng khổ nhỏ phong phanh chống chọi mùa rúm ró câu chữ nhả chưa tròn dường đóng băng hóa rọ Em bất lực chờ đông bỡn cợt chán đông đi .
Huỳnh Gia
18/12/2014 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 15:12:16 bởi Huyền Băng >
Cung bậc mùa Ta kiên trì đợi mùa đông giữa hun hun nắng đốt cung bậc thời gian rặc những nốt trầm chiều ủ dột ngoài trời khô hắt một cơn mưa
Ta đi tìm giữa ban trưa chút se se trốn trong giọt mồ hôi thấm đẫm ẩm ương ngày lẩm cẩm Mùa đông có về không ? Đông chưa muốn lượn vòng mùa vắng lặng cung đàn xưa ương bướng rung dây giả vờ gút mắc Ta giả vờ im lặng qua hết bốn mùa còn lại khoảng trống trơ .
Huỳnh Gia
05/12/2014 ========================= Cung bậc mùa (2)
Đông đễnh đoãng gió rong hoang tướt từng sợi rét rải lênh loang mùa Đêm trầm tích nỗi cặn thừa tháng năm bào xát đã vừa ủ mơ Giao mùa lá rụng trốc trơ hàng cây rũ bóng giả vờ thản nhiên Đông gõ cửa mở toang đêm cơn mưa bụi nấp góc thềm tung hê . Dậm chút nhớ thấm lòng tê Ta lơ đễnh mặc . Mùa u mê chờ ... Huỳnh Gia 13/12/2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 07:58:01 bởi Huỳnh_Gia >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: