Một chút cho tôi , chút cho người ...
Dỗi đông
Có phải đông lì lợm bước chân
Chiều mây xuống thấp gió bần thần
Quơ tay đuổi bấc lòng vương lạnh
Ngoảnh mặt xoa đời khóe mắt rưng ...
Mùa đến rồi đi - mùa có biết
Ta tìm hư ảo một hình nhân
Đôi khi vờ vịt tô màu nắng
Ai biết ai chờ phía trống không ?
Huỳnh Gia =======================
Ngẫm chuyện đời
Cuộc đời nửa thật nửa như chơi
Cay đắng lắm thay chuyện đổi dời
Ngoài mặt trỏng trơ câu lễ nghĩa
Trong lòng phùn phụt ngọn ma trơi
Thẳng ngay trung trực chôn lòng đất
Xu nịnh a dua cất tận trời
Gương tốt tiền nhân ghi sử sách
Mấy ai học thuộc ? ngẫm buồn ơi !
Huỳnh Gia
r
-----------------------------
Thôi kệ mùa trôi
Bốn mùa thoăn thoắt tựa con thoi
Mới đó mùa xuân tới nữa rồi
Lớp trẻ rong chơi mừng đến tuổi
Hàng già ngồi đếm nếp nhăn chơi
Niềm vui cắt ghép bao năm nữa
Mảnh vụn vãi vương nỗi xót đời
Thôi ! vẽ màu xuân tươi rói để ...
Gọi niềm hy vọng trở về coi .
Huỳnh Gia
29/12/2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 15:09:51 bởi Huyền Băng >
Khúc Xuân ngời Đâu phải mùa xuân đang đủng đỉnh
Tại bấc tiếc ngày chậm bước hoang
Nhúm lạnh sót đêm giờ đã nhỉnh
Tờ lịch cuối năm đợi xếp hàng ...
Lấp lững say men lòng rạo rực
Ghép vội vần thơ tặng giao thời
Cùng nhau xuống phố - hòa háo hức
Ta dắt xuân hồng dạo khắp nơi
Một chút hương phai - nhờ xuân dậm
Phấn son tô điểm mắt môi tươi
Nguyên khai vốn chẳng cần chăm bẵm
Nhan sắc mùa xuân trẻ muôn đời
Hôm nay gió nói gì hỡi gió
Mà nhánh vàng mai khúc khích cười
Thì ra xuân biết mùa bỏ ngỏ
Cho buổi xum vầy
hạnh phúc ơi !
Huỳnh Gia
30/12/2014
Tặng mùa xuân 2015
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 15:07:11 bởi Huyền Băng >
Mưa lạc mùa
Mưa rả rích giữa mùa đông
thật lạ
con bấc dường co gập nỗi buốt tê
người xa người
ai dỗ giấc đam mê
lật ký ức
mùa xoay
đêm lạc lối
Ơi ! vạt nắng
đi về đâu mà vội
lóe bình minh
rồi lẫn trốn rất nhanh
khu vườn xưa
mưa ướt dấu độc hành
từng chiếc lá
phiến cong khô
mặc niệm
Ơ ! nỗi nhớ
sao cố tình ẩn hiện
mấy lần ta bôi xóa
ngỡ nhạt mờ
có ngờ đâu cố ý xộc vào mơ
xát bùng cháy nỗi buồn
nham nhở khói
Thơ lem luốc một hình dung
đến tội
phía không nhau
đau nhức nửa kiếp người
mưa lạc mùa
ngang ngạnh đếm giọt rơi
căn phòng vắng
nhân đôi từng cơn lạnh
Huỳnh Gia
31/12/2014
Đồng vọng đêm .
Nơi em bây giờ vương chút lạnh gió đông chỉ một chút thôi sao cõi lòng tím tái chiếc bóng giật mình níu ngược bước chân đang trượt dần về phía ấy " Phía ấy chênh chao ! "
Phố xá về đêm lung linh vạn ánh đèn màu trên chiếc ghế đá công viên những đôi tình nhân vòng tay nhau thì thầm to nhỏ hạnh phúc đơn sơ nhưng tuyệt vời là thế đó sao chiếc ghế em ngồi trống trải đến đơn côi ?
Tiếng chuông giáo đường ngân đêm hồi hộp đón giao thời người líu ríu gọi tên nhau vòng xe quay vun vút ... trên những khuôn mặt lạ quen nụ cười luôn túc trực sao nơi này im lặng nỗi khát khao ? Bầu trời ích kỷ khư khư giữ rịt những vì sao không muốn thả rơi dù một lần cho em trao điều ước tiếng chuông giáo đường rạc rời ngân kéo vệt dài thõng thượt Phía không nhau đêm đồng vọng đến muôn đời
Huỳnh Gia
02/01/2015 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 15:04:35 bởi Huyền Băng >
Tình khúc tặng mùa đông - tình khúc 6
Ta dắt mùa đông dạo khắp tìm nhau mỗi khúc quanh đường một lần bừng chân tỉnh giấc lạc loài trong khoảng rối vương
Từ vẽ vòng tròn hiện thực nhốt quên nhớ giữa tiếng cười đôi lần quờ tay chạm ngực nghe nhoi nhói phía buông rời
Ta cố mở lơi xoắn ốc siết đau thuở trói chặt lòng gượng tay gỡ từng mảng sét bám vành tâm thất chưa bong
Mùa đông đi rồi lại đến lì trơ chi một nỗi buồn đôi mắt nhìn chi về phía ... đã dày đặc tấm màn sương ?
Chỉ còn từng cơn gió bấc xiên miền ký ức hồ nghi chỉ còn mình ta trách - giận lạnh chi lạnh tái - chỉ vì ...
Huỳnh Gia
23/01/2015
Dấu xa Mùa cổ tích rêu phong cùng năm tháng Bụi thời gian chồng từng lớp đổi thay Trong đổ vỡ chừng vẹn nguyên hình dạng Vọng thanh âm khuôn nhịp - khúc an bày Ai bỏ lại nửa nụ cười ngọt nắng Rớt bên đời vương lối nhỏ - trầm ngâm Ai bỏ lại dấu chân xưa nằng nặng Khoảnh khắc quên sâu đáy mắt thâm quầng Mưa lên tiếng quen chưa ngày chật chội Có còn ai cho lời hẹn - để mà Đừng thắt thẻo như nhịp cầu cong lỗi Khúc quanh đường đã hướng - chập chùng xa Có còn ... cũng chỉ là bao khoắc khoải Gạt thời gian - đỏ ối bóng chiều trôi Có còn ... cũng chỉ là đêm trống trải Gió lùa xô từng vạt nhớ dập bồi Xin hiện thực nhắc chừng đôi mắt trắng Dỗ dành Ta kết thúc chuyến mộng du Đêm im lặng ... nhưng bao giờ cũng thắng Hồ nghi -Ta - thua - lạc- giữa sa mù Huỳnh Gia 12/06/2016 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2016 06:16:02 bởi Nguyệt Hạ >
Mùa dửng dưng mùa
Ngày mai nữa sẽ là mùa thu
Hãy để những cơn mưa hôm nay mặc tình tung tẩy nước
Cho những chiếc lá trên cây hối hả đời - xanh mượt
Rồi giũ mình tự bức cuống bay đi
Không cần biết ngày mai mang lại những gì
Khi sự âm trầm của không gian đã ít nhiều nghi ngại
Tiếc nhớ ... đôi khi quấy rầy hiện tại
Xáo trộn khoảng trời riêng vốn dĩ tự dung hòa
Ngày mai không dành cho những thứ của hôm qua
Hãy để sự kiêu hãnh vấn cao mái tóc mềm thiếu phụ
Mái tóc lạnh sương đêm sau những lần ủ rũ
Bết chặt nỗi gầy hao
Không cần biết ngày mai sẽ ra sao
Mùa hãy nhớ đến và đi cùng lặng lẽ
Đừng đánh động sự bình yên đang lắng từng gượng nhẹ
Và cơn mưa cuối cùng - xin đừng xối vào đêm ...
Huỳnh Gia
12/06/2016
Tịnh trầm – yên an Đời như một buổi chợ đông món cần thiết cứ mua xong rồi về người tráo trở gánh bải buôi trắng - đen khuấy đảo mỉm cười cũng xong đôi khi gợn sóng đáy lòng dằn tay nén chặt tịnh trầm dỗ an Đời không không cổ suý an nhàn cho nên tất bật đến ngàn năm sau từ bi độ dẫn dãi dầu an nương bóng Phật nghiệm sâu sắc lời Thế gian vốn dĩ xáo tơi ung dung nẻo chính đã rồi bước ngay thành tâm bóng mát phật đài dốc lòng hướng niệm chắp tay kỉnh cầu Huỳnh Gia 20/11/2017
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: