DỆT MỘNG Nợ cuộc đời gánh mãi ở trên vai
Tà áo dài đã không còn trắng nữa
Trăng tình yêu cũng đôi lần vụn vỡ
Em nhạt nhoà nhìn bóng nắng êm trôi
Có bao giờ chợt nghĩ_một lần thôi
Sao tình yêu cứ gieo đầy oan trái
Có những câu hỏi không bao giờ có lời giải
Bời thế gian có lắm chuyện nực cười
Như chúng ta _ở hai phía chân trời
Trao cho nhau thứ tình yêu nồng thắm
Rồi đến khi khoảng cách chừng quá ngắn
Ta lại nhạt nhoá xoá hết những niềm thương
Tình tan rồi sao cứ mãi còn vương?
Hình như em vẫn còn thương anh lắm
Bởi em biết từ tận cùng sâu thẳm
Em vẫn muốn mình...là một cặp uyên ương
(-Như Diệu Linh-)