Một chút cho tôi , chút cho người ...
Nửa trăng thu
Ta ôm lấy hồn thu bàn tay nhẹ
Từng đêm sương da diết tiếng thơ sầu
Ta nhặt chiếc lá vàng vương trên ghế
Đã mấy mùa ướt đẫm giọt mưa ngâu
Thu không chết khi vần thơ còn đó
Khúc song thương ấp ủ những đêm trường
Ta góp lại tiếng lòng từ muôn thuở
Để thu còn hoài vọng một vấn vương
Ta một nửa trăng thu - đêm lạnh cóng
Một nửa kia - người mang giấu nơi nào
Nhờ sao thức tìm dùm - dường vô vọng
Mênh mông trời - không thể - cõi lòng đau
Khúc tương tư xổ tung - phơi dưới gió
Dòng sông ngân rờn rợn sáng trên trời
Chiếc độc mộc chở nửa trăng phương đó
Mãi chưa về... Bình minh gọi cơn mê...
Huỳnh Gia
26-08-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2009 13:39:44 bởi Huỳnh_Gia >
Mưa gọi thơ về Tìm hạnh phúc ngõ chợ đời mặc cả
Ai bán - mua , ta vớt lại chút hời ?
Còn nguyên vẹn - như là mong manh quá
Vuột tay chờ - ray rức tiếc khôn nguôi Đêm kết bạn cùng mưa - hồn thấm lạnh
Mảnh chăn đơn khéo đắp nửa tim người
Nửa còn lại trơ ánh nhìn tuyệt vọng
Cố cuộn tròn - tìm chút ấm hiếm hoi Nhờ mưa xóa dấu xưa còn nơi ấy
Lại nghe như mưa trút giọt dỗi hờn
Từng kỷ niệm nép bên thềm run rẩy
Chờ ta lần mở cánh cửa yêu thương Thôi ! giữ lại dù chỉ là một chút
Vẫn còn hơn chưa có được bao giờ
Giấu cho khéo nửa còn nguyên hạnh phúc
Để mưa đừng làm ứơt những trang thơ ... HG 28-08-09
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2009 14:46:43 bởi Huyền Băng >
Mưa đêm xào xạc dầm dề
Rớt qua kẽ lá gọi thơ về hồn.
Mưa đêm thấm ướt môi hôn
Nửa tình ấp ủ- bồn chồn - mưa đêm.
Tuyet Le
Giọt mưa đêm Giọt mưa hay tiếng tơ lòng Trầm trầm cung nhớ buồn mênh mông buồn? Thời gian như nước xuôi nguồn Mặc ta lúng túng đo lường nỗi đau Mưa rơi - ướt đẫm tim nhau Đêm như đồng loã - rót sầu vào thơ Chỉ một lần lạc bến mơ Nào đâu hay hoá kẻ khờ từ đây ... HG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2009 14:02:55 bởi Huỳnh_Gia >
Mất hạnh phúc giữa chợ đời mặc cả
Ta tìm mua cay đắng bán không người
Trong đắng cay mong tìm chút ngọt bùi
Người treo giá ta nâng tình chi nữa...
Thà mất cả... giữ làm chi một chút
Thà tự do... hơn le lói năm canh
Ta làm sao ngăn được gió đưa cành
Thơ có trách ta cúi đầu cam chịu...
Ta hoảng sợ từng đêm tay vuột níu
Nệm chăn hờ cố ấp ủ lời thơ
Đêm trôi dài ai chia nỗi bơ vơ
Kẻ hạnh phúc khuyên chi người bất hạnh !
N2Y
Nỗi lòng thơ Thơ không trách những trái tim khao khát... Một lần mua chữ hạnh phúc cho tròn. Thơ chỉ giận tình đời dường quá bạc Gượng bước dè...trơn trợt những khúc quanh. Chữ hạnh phúc như món hàng đắt giá Bán quả tim chưa đủ đổi một phần Đôi mắt ngắm cuộc đời - như kẻ lạ Xoãy bước dài - chưa cuối nẻo băn khoăn Và từ ấy mỗi khi hồn thơ lạnh Thắp đèn đêm - sưởi ấm những trang buồn Cũng như ta - mỗi khi lòng dậy sóng Cố nhìn đời bằng đôi mắt yêu thương... HG 29-08-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2009 13:59:47 bởi Huỳnh_Gia >
Ta và thơ Hồn ta lạnh - gọi thơ làm ánh lửa
Thơ hoang vu - dùm hơi ấm nụ cười
Ngàn thu đổ vàng sân màu lá úa
Dòng sông nào buông ký ức cho trôi ? Ta và thơ đôi tình nhân tình tự
Mỗi lúc buồn - thơ uống hộ ly cay
Dẫu có lúc dường cạn dần ý tứ
Khó dỗ dành hồn thơ ngủ cho say Ai nếm thử nỗi đau rồi mới biết
Cuộc đời ơi ! ta có lúc như cuồng
Ai có trải qua những lần ly biệt
Mới hiểu mình cần lắm những yêu thương Ta vay mượn trang thơ lời an ủi
Thơ cần ta lưu giữ chút hương bay
Một kiếp người trôi qua chừng ngắn ngủi
Vẫn còn hơn nhạt thếch tháng năm dài ... Huỳnh Gia 30-08-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2009 15:20:38 bởi Huỳnh_Gia >
Đam mê trao hết cho người
Cuồng si ân ái một trời say mê
Nàng thơ ôm ấp vỗ về
Giữ mãi ngọn lửa đam mê tình hồng
Regenbogen
Một đêm say mộng bướm hoa Với tay ôm ánh trăng ngà lẻ loi Nàng thơ bỗng chốc bồi hồi Xung quanh là một khoảng trời thênh thang Giật mình tỉnh giấc mơ hoang Bình minh lên - nắng chan chan lối về ... HG
Ta và thơ -2- Thơ tự cổ mong manh như làn gió
Thoắt ngu ngơ - thoắt nở nụ cười hiền
Mỗi lúc tim như sóng trào cuồng nộ
Thơ dịu dàng ru nhẹ khúc bình yên Chỉ có thế - cuộc đời ta không khác
Khác là khi thơ bật khóc - ta cười
Như giấu kín một trái tim vỡ nát
Để thơ còn nguyên vẹn tuổi đôi mươi Trăm điều ước dẫu chưa tròn - mặc kệ !
Ta và thơ đêm uống chén rượu đầy
Quên tất cả nỗi sầu đau nhân thế
Trọn đêm dài đùa bóng nguyệt - ta say Chỉ cần thế - ta và thơ hạnh phúc
Mặc nhân gian mua bán những giận hờn
Nếu ai hiểu mỗi khi lòng thật trống
Gọi thơ về - ta lại hết cô đơn
Huỳnh Gia
31-08-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2009 18:23:23 bởi Huỳnh_Gia >
Ta và thơ -3- Trái tim ta - một bài toán cuộc đời
Tìm ẩn số - chuỗi thời gian bất tận
Trong khoảnh khắc đối diện mình - rõ nhất
Đáp án vừa nguyên vẹn một số không Mựơn câu thơ như bài tỏ nỗi lòng
Dù có lúc nghe trĩu lòng - thật lạ !
Nếu ai hiểu trên đường đời hối hả
Ta vẫn cần đôi phút tựa ngây ngô Nhặt từng từ - lõm bõm ghép vần thơ
Lòng muốn nghĩ muôn đời thơ không tuổi
Dù có lúc thơ cho ta bối rối
Vẫn còn hơn trống vắng mỗi khi buồn Huyễn hoặc mình - dẫu màu tóc pha sương
Dường nguyên vẹn trái tim hừng hực nóng
Để còn lấy loé lên tia hy vọng
Giữa cuộc đời đầy rẫy những trái ngang Vùi trong mơ - ta trốn chạy thời gian
Cố dỗ giấc mỗi khi đêm chới với
Ta yêu thơ vì thơ không gian dối
Thơ khóc - cười thay nhịp đập tim ta Mái hiên đời - cơn gió lạnh tràn qua
Ta tin tưởng nép vào thơ sưởi ấm
Trong khoảnh khắc đứng bên nhau im lặng
Chợt hiểu ra ...lòng thanh thản đi nhiều Huỳnh Gia 01/9/09
Thơ và ký ức .
Người làm thơ mong đổi lấy tiếng cười
Mong nhận lấy những khen chê tâng bốc
Ta lấy thơ làm khăn lau nước mắt
Rồi phơi khô mang cất gọn vào tim
Khi nỗi đau thi thoảng chẳng nằm im
Đếm ngày tháng trôi dài trong khoắc khoải
Ta thừa hiểu cuộc đời là thế đấy
Nhưng vẫn hoài nhung nhớ một thời xa
Muốn xua đi vùng kỷ niệm đã nhòa
Nhưng không thể - Nó như tên hành khất
Đứng yên lặng , ánh nhìn như trách móc
Khiến lòng mềm - đổ sụp một niềm tin
Từ trượt sâu trên con dốc vô hình
Ngàn viên sỏi cày trái tim rướm lệ
Nghe thấm thía cái đau nhừ thân thể
Mới hay đời cần lắm sự bình yên
Gửi vào thơ dấu chấm lặng không tên
Thôi ký ức ngủ đi - đêm dỗ giấc
Ta sẽ gượng cho đêm đừng hụt hẫng
Để thơ còn dong ruổi bước viễn du ...
Huỳnh Gia
15-08-09
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2009 14:39:47 bởi Huyền Băng >
Khúc tình thơ cho đêm Muốn dung hoà trái tim cùng lý trí Bấu vào đâu - triền vực thẳm trôi dần ? Bởi tình yêu trăm vạn lần ích kỷ Thôi ! cuối cùng đành phó mặc bản năng Giấc mơ ơi ! đuổi xua trong tuyệt vọng Vòng tay nghe lạnh ngắt tự bao giờ Bước phiêu du - rã rời đêm trở giấc Còn lại gì ? dư vị phút bâng quơ Khúc tình thơ em nhờ đêm viết vội Lạc câu vần - đêm bối rối lặng thinh Mắt sao hôm nhìn đêm như muốn hỏi " Có còn không cho một tấm chân tình ? " Huỳnh Gia 03-09-09
Lỗi hẹn Nắng rất nhạt trong buổi chiều ly biệt
Hàng cây gầy nghiêng ngã lối quay lưng
Người dần xa - tôi đứng lại - bần thần
Chiều như khóc - đỏ góc trời - cay mắt Ghi lời hẹn vào trái tim - khoá chặt
Đợi giấc mơ lần dấu chốn địa đàng
Vòng tay hờ ôm nghịch cảnh trái ngang
Đêm vụn vỡ tiếng mưa rơi thổn thức ? Nếu ai biết cõi lòng dường ngã gục
Cố giữ an từng nhịp đập loạn cuồng
Giữa dòng đời ai bẻ nhịp cầu thương
Từng mảnh vỡ trôi theo luồn nước xiết Nếu một mai vô tình ta đối diện
Xin thứ tha người lỗi hẹn cùng người
Con thuyền tình vừa rẽ sóng xa khơi
Ai giữ lại riêng ai niềm u uất . Thôi có lẽ mượn bước đời tất bật
Đếm giao mùa hối hả những lần quên
Gíấu thật sâu những hoài niệm không tên
Cho nỗi nhớ hoá băng thành một khối ... Huỳnh Gia 05-09-09
Lời cho người ra đi Chiều lặng lẽ bứơc lê trên phố lạnh Nắng dần rơi chầm chậm phía chân đồi Nghe nỗi buồn xâm chiếm trái tim tôi Khi bắt gặp những dòng thơ hấp hối Ôi ! kiếp người trôi qua sao ngắn ngủi Bao ước mơ bỗng khép lại giữa chừng Thoáng giật mình - lúng túng những bước chân Con đừơng hẹp mang tên "Đời" vô vị !? Tìm mỏi mắt hỏi ai là tri kỷ Để sẻ chia những cay đắng thăng trầm Phút cuối cùng - còn lại mấy người thân Ai sẽ khóc xót thương đời hoa dại ? Người vui nhé ! khi về nơi xa ấy Ở nơi này nhiều lắm những bi ai Đời chỉ cười khi thấm đẫm men cay Còn nước mắt phải nhờ mưa che giấu Ở nơi ấy trái tim thôi sầu não Thôi giận hờn - thôi trách móc - hờn ghen Thôi xót xa khi thân phận thấp hèn Thôi bất lực nhìn thế nhân thù hận Người ra đi đâu nghĩa là đã mất Trái tim người nhịp sống mãi không ngưng Chốn bình yên gát lại nợ hồng trần Hồn thanh thản phiêu du cùng mây gió... Huỳnh Gia 06-09-09 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2009 14:34:18 bởi Huyền Băng >
Lặng... Lắm lúc muốn thả trôi vèo số mệnh Mặc thế gian chua chát những tị hiềm Nếu đã hiểu giữa phân ranh sống - chết Chẳng còn gì ngoài đụn cỏ xanh êm Thân cát bụi rồi cũng về cát bụi Kiếp luân lưu tạo hoá đã an bày Cõi tàn tro thiên thu lên tiếng gọi Trôi nhẹ nhàng hoà nhập nẻo thiên thai . Dẫu là thế vẫn ngậm ngùi tiếc nuối Mấy mươi năm có đủ để rong chơi ? Câu vĩnh biệt gửi nhau lần sau cuối Nghẹn lòng đau cho số kiếp con người Người đi trước - rồi mai tôi nối bước Gẫm cuối cùng cũng chỉ có thế thôi Tìm kiếm mãi những gì chưa có được Để làm chi - cõi tạm ngổn ngang đời ...? Huỳnh Gia 07-09-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2009 09:29:47 bởi Huỳnh_Gia >
Giấc mơ xưa Có những giấc mơ đứng lại cuối con đường
Nhìn kỷ niệm bụi phủ mờ - tiếc nuối
Ơi ! thời gian thư thư chờ Ta với
Nắng chưa tàn - hoàng hôn lẫn vào đâu ? Ngỡ đông về giữa khoảng trống đời nhau
Nghe nỗi nhớ đan xen từng hơi thở
Giấc mơ trôi giữa muôn trùng sóng vỗ
Con thuyền tình vất vả lối về thăm Lòng chênh vênh trong nỗi nhớ âm thầm
Se thắt lạnh - từng bước chân hụt hẫng
Ta cuối nhặt những gì chưa kịp mất
Áp vào lòng ủ ấm những tàn tro Gíâc mơ xưa đêm ghé lại dặn dò ...
Xa xôi lắm - ta tìm chi - khốn đốn ?
Chốn lãng quên - thôi , giấu mình lẫn trốn
Để bình yên không mặc cả nỗi buồn Cuối con đường Ta còn được những hơn ...
...lần hiểu được thế nào là kiên nhẫn
Kiên nhẫn xoá nỗi đau âm ỉ nóng
Kiên nhẫn chờ ru ngủ những vần thơ ... Huỳnh Gia 13-09-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2009 15:19:16 bởi Huỳnh_Gia >
Không tên -1- Kiên nhẫn chờ đêm gọi giấc chiêm bao
Bước mộng du lần dò từng kỷ niệm
Tay giang rộng giữa khoảng không - ta kiếm...
Đời vô tình mang hạnh phúc đi luôn...
Bảo lặng im - tim nức nở giọt buồn
Như mưa rớt giữa hồn đêm giá lạnh
Không nơi trú - ứơt tơi lòng kiêu hãnh
Người ơi người ! chi vội níu - lòng đau
Bàn tay trơn biết bấu víu vào đâu
Từng kỷ niệm rong rêu thân sỏi đá
Không đủ sức - đành buông mình khuỵ ngã
Ai vực ta đứng dậy giữa cuộc đời
Mặc tim mình lặn hụp giữa chơi vơi
Là ta muốn trái tim ta trả giá
Nếu có thể thản nhiên như kẻ lạ
Bước qua nhau - mà không nhớ được gì
Dù thế nào rồi cũng phải chia ly ...
Huỳnh Gia
15-09-09
................
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2009 19:01:34 bởi Huỳnh_Gia >