Một chút cho tôi , chút cho người ...
Tiếng đàn xưa... Tiếng đàn xưa mãi âm vang Trăng in lối cũ - thềm hoang đợi người... Chỉ còn ta với ta thôi Ngây ngô đợi giấc mơ soi lối về Tình tang - đàn lạc bến mê Dư âm giữ hộ câu thề cho ai ? Đêm trôi nhẹ tiếng thở dài Quay lưng - chợt thấy sao mai mỉm cười . HG
Không tên -2- Vòng tay lơi có đủ ấm không anh Cho một sáng tỉnh giấc mơ -bật khóc ? Bao hứa hẹn lướt qua trong phút chốc Bỏ lại em nguyên vẹn những dỗi hờn Vòng tay lơi có đủ vịn bước trơn Đoạn đường kia mưa trắng trời thương nhớ Hay một phút yếu lòng trao món nợ Thời gian quên - em trả đến bao giờ? Vòng tay lơi có lừa dối giấc mơ Chông chênh lắm - phải chăng lòng thương hại Rồi một mai thoáng giật mình ái ngại Chốn đông người tìm mãi - bóng người đâu ...? Vòng tay lơi sao nhặt hết lá sầu Gío thổi mạnh - hàng cây trơ bất lực Gía có thể hiểu lòng nhau một chút Thì thu về đâu lạnh ngọn heo may Huỳnh Gia 15-09-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2009 19:02:02 bởi Huỳnh_Gia >
Nỗi lòng Ta có lúc ngập ngừng giữa nhớ và quên
Hoàng hôn lùi dần vào góc trời thật tối
Những bước chân đêm gọi nhau về chung lối
Có kịp không - ai còn đó đợi chờ...? Ta có lúc chập chờn giữa tỉnh và mơ
Vô thức nỗi đau - tìm dỗ an dĩ vãng
Bằng những giấc mộng du trên quãng đường rất vắng
Con đường rộng - đến thênh thang... Muốn gọi tên nhau trong nỗi nhớ muộn màng
Dù chỉ một lần - để nghe lòng thật ấm .
( Ngoài kia mưa đang rơi - cả đất trời ướt đẫm
Có lẽ lá thu vàng chưa tìm được chốn giấu thân ) Trong một thoáng nhìn về cõi ấy xa xăm
Ta nhớ hình như đã bỏ quên nửa trái tim ở lại
Năm tháng đi qua có ngoái nhìn ái ngại
Khi lớp bụi mờ tô nhạt nét son môi ? Những lúc chơi vơi trên chót vót đỉnh đời
Phải gượng giữ thăng bằng không cho mình té ngã
Ta bắt đầu tập thói quen mỉm cười bằng lòng với tất cả
Vì biết phía bên kia là vực thẳm của nỗi buồn ... Huỳnh Gia 17-09-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2009 19:21:37 bởi Huỳnh_Gia >
Mùa thu chết Ta không ngắt những cánh hoa thạch thảo
Nhưng mùa thu đã chết tự lâu rồi
Màu hoa úa hững hờ cài ve áo
Để tang cùng năm tháng mảnh tình côi Lên tiếng trách - lại nghe thu buồn rũ
Lá vùi sâu bao kỷ niệm ngọt ngào
Từng lớp đổ lấp dần năm tháng cũ
Như lấp dùm dấu tích những lần đau . Đêm trăn trở giữa hai bờ quên - nhớ
Nhói lòng đau tay buông thỏng yếu mềm
Muốn quay mặt để rồi trong đau khổ
Hiểu ra mình khó sai khiến trái tim Hay cứ để song phương tình căn dặn
Giữ dùm nhau những hoài niệm khó mờ
Đừng xua đuổi mà hồn thu nghẹn đắng
Hãy mặc chiều phiêu lãng với ước mơ ... Huỳnh Gia 18-09-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2009 10:37:53 bởi Huỳnh_Gia >
Đời trót vẽ màu thu buồn - Ta biết
Đời trót vẽ màu thu buồn thăm thẳm Lá vàng rơi như muốn trút nỗi lòng Gió heo may thấm sâu màn đêm lạnh Như nhắc thầm trời sắp sửa vào đông Thu và ta nỗi buồn kia có giống Từ buông tay tình vuột mất - dỗi hờn ? Đêm lặng lẽ giam mình trong giấc mộng Nghe thấm nhuần cảm giác của cô đơn Từng thu đến rồi đi - như điệp khúc Trái tim dâng ồn ả ngọn sóng ngầm Nếu có thể nối sợi đàn đã đứt Ta nhặt từng cung bật gửi dư âm ? Khúc tình ca xưa người đàn - ta hát Vẫn còn đây như kỷ niệm một thời Và như thế mỗi mùa thu lãng mạn ... Ta giấu mình trong gió thả hồn trôi . Đời trót vẽ màu thu buồn - Ta biết Chỉ xin thôi đừng pha loãng yên bình Thu có lẽ chết rồi - lần ly biệt Ta còn gì sau những cuộc phiêu linh...? .................... Huỳnh_gia 18-09-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2009 23:46:40 bởi Huỳnh_Gia >
Ngày xưa... Ngày xưa ta hát - người đàn Bên thềm soi ánh trăng vàng chung đôi Bây giờ phân lối chia đời Người mang hạnh phúc buông trôi giữa dòng Đêm dài gối chiếc phòng không Ta bên duyên mới chạnh lòng hay chăng ? Cung đàn xưa xẻ nửa trăng Bỏ đêm hiu quạnh giữa mênh mông sầu "Ngày xưa ..." hai tiếng ngọt ngào Ta đành chôn giấu tận sâu cõi lòng Bây giờ dõi bước chân nhau Nguyện cầu nơi ấy nỗi đau nhạt dần Nợ duyên trời đã định phần Ta làm sao sửa - vạn lần rối ren ? Nợ người - trả một đời quên Kiếp sau nếu có - Ta đền cho nhau... HG 18-09-09
Nghiêng
Tôi đi trong ngọn gió chiều
Lòng như phiến đá rong rêu màu chờ
Thời gian trôi quá hững hờ
Nghe sầu đặc quánh trên bờ cô miên
Buông tay cho nỗi nhớ nghiêng Triền mây đổ dốc xuôi miền hoang vu Ừ ! đêm thôi giấc mộng hư Ừ ! lòng thôi những trầm tư nặng nề Một mai nỗi nhớ kéo về Xua tay - có chặn u mê một thời ? Đã là dĩ vãng người ơi ! Khéo chi vương những rối bời trong tôi. Huỳnh Gia 19-09-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2009 09:43:20 bởi Huỳnh_Gia >
Không tên -3- Nếu bảo tình yêu là cát bụi cuộc đời
Thì nỗi nhớ bao trùm lên tất cả
Đã là yêu còn ngại gì anh hả ?
Ngọn lửa chân tình đốt cháy những lo âu . Nếu cuộc chơi tàn - ta có thể mất nhau
Thì luyến tiếc làm gì - cay màu mắt
Sao không thể khép vòng tay thật chặt
Để mùa thu không còn cớ để buồn ? Hoàng hôn chìm trong giấc ngủ cô đơn
Từ muôn thuở đâu hay tình lận đận
Cho tất cả đâu nghĩa là không nhận
Trách nhau chi - cho tiếng nấc vỡ oà Bóng một người lạnh lẽo giữa sân ga
Tàu muộn chuyến - ray rức lòng - gắng đợi
Tiếng lá rơi - ngỡ bước chân người tới
Chợt hay hun hút cánh chim trời ... Huỳnh Gia 19-09-09
Quên...? Gió trở mùa - đêm có lạnh không đêm
Ngày tháng loanh quanh trong ngoắc ngoay nỗi nhớ ?
Lần lựa mãi chưa trả xong món nợ
Đừng trách nhau người - gánh nặng chất đầy thêm Học đã nhiều - có thuộc mỗi từ quên ?
Quên - để nhớ mình cần quên - người nhỉ !
Mượn tíêng cười vang phá tan dòng suy nghĩ
Nghe vô hình vọng lại những tạp âm Dẫu biết rằng mưa rồi xoá nhạt dấu chân
Nhưng mùa thu cứ vô tình quay trở lại
Chiều dửng dưng mặc gió trêu mây mãi
Nỗi nhớ mơn man từng góc nhỏ dại khờ Kỷ niệm hồn nhiên như đứa trẻ thơ
Nghịch ngợm đùa - vung nhát roi - hằn dấu
Thôi ! cố giấu những gì cần nên giấu
Để ngoài kia còn xanh mãi màu trời Ai thử lần nhặt lấy chiếc lá rơi
Nằm lặng lẽ bên hiên đời - khô quắt
Mới hiểu hết những gì thu đánh mất
Trong một lần cơn gió thổi qua tim...
Huỳnh Gia
27-09-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2009 12:28:22 bởi Huỳnh_Gia >
Khúc hoài niệm Đã có lần ta nhặt chiếc lá rơi
Mang ép gọn vào những trang hoài niệm
Đánh dấu quên - mặc trái tim lên tiếng
Có thể không ? bướng bỉnh quá nỗi đau ... Gío cuốn xa từng chiếc lá phai màu
Không cuốn được trái tim ta héo úa
Vết thương cũ đâu phải đời muốn cứa
Lại hằn sâu thành vết sẹo chai sần ... Cơn lốc xoay xoay nỗi nhớ thành vòng
Ta gượng nén không cho mình bậc khóc
Quơ rất vội những bộn bề thường nhật
Mong nhận chìm khao khát chực bùng cao Cỏ và cây muôn thuở cần có nhau
Thì tại sao tình ta vơi đi nửa
Cho kỷ niệm chất chồng lên - thừa mứa
Dòng sông nào chuyên chở cuối nguồn quên ? Thu giữ dùm những ký ức không tên
Ngày đông đến đóng băng thành một khối
Ta giấu nhẹm trong góc đời thật tối
Đêm ru hời huyền thoại giấc mơ say ... Huỳnh Gia 28-09-09 Cảm ơn chị N2Y , em Chung CK và em TuyetLe đã cho Huỳnh cảm xúc để ghép thành " Khúc hoài niệm "
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2011 00:12:23 bởi Huỳnh_Gia >
Thương quá Miền Trung. Thương quá miền Trung - chiếc đòn gánh quê hương Nắng dãi mưa dầu - bão cuồng lũ nộ Trân mình gánh những gian truân khốn khổ Sức người ơi ! bền bỉ khó ai bì Thương con thuyền đang chống chọi với hiểm nguy Chờ giây phút thả neo tìm nơi trú Đang vật vã trước những con sóng dữ Những ánh mắt lo âu đau đáu dõi từng giây Thương quá những con người bé nhỏ giữa thiên tai Cố bám chắc nơi chôn nhau cắt rốn Thầm van vái chóng qua cơn khốn đốn Để đôi bàn tay gầy dựng lại từ đầu ... Thương quá quê hương tôi hứng chịu lắm nỗi đau Mầm dịch bệnh chưa đẩy lui - bão giông ập tới Biết đến khi nào bình yên như mong đợi Để vươn mình sánh kịp với người ta ... Huỳnh Gia 30-09-09 P/s : Xin nghiêng mình cùng chia sẻ những đau thương mất mát với đồng bào tôi nơi miền Trung nắng- gió ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2009 21:13:32 bởi Huỳnh_Gia >
Phía trái giấc mơ Kỷ niệm nào đeo bám cả đời nhau
Cho lận đận dỗ dành từng cay đắng
Giọt nước mắt không rơi - lòng thật mặn
Biển đời ơi ! con sóng nhớ vật vờ ... Giam thời gian phía trái những giấc mơ
Phút tĩnh lặng đưa tay sờ lên mặt
Nghe chằn chéo vết chân chim đuôi mắt
Có lẽ đời khắc đậm sợi tơ vương Một nửa ngăn cất giấu trọn nỗi buồn
Một nửa ngẩn thật cao lòng kiêu hãnh
Trái tim đau giấu mình miền hẻo lánh
Chờ giao mùa nhờ mưa rũ nhớ thương Cắm cúi tìm quên trong tất bật đời thường
Tưởng như đủ cho một lần ly biệt
Nghe ký ức thì thầm câu hối tíêc
Chợt hay còn ngọt lịm phút ngủ mê ... Huỳnh Gia 02-10-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2009 19:54:10 bởi Huỳnh_Gia >
Lùa tay chảy rối - tóc đau Buông tay - buông vỡ tình nhau - ơi người ! Để mùa thu ướt tả tơi Chiều phơi lá khóc bên đời bơ vơ ...
Dấu chấm hỏi Lặng im bước giữa cuộc đời
Kệ cho ông tạo đổi dời đa đoan
Buôn chi rẻ rúng tiếng than
Ai người ngã giá giữa đàng mà mong ? Buồn ơi ! có nghĩa gì không
Để ta khỏi phải cất công đi tìm
Nụ cười sót lại trong tim
Mà thời gian lỡ giấu riêng một phần ? Với tay khuấy loãng nỗi lòng
Có mong hy vọng lắng trong tình đời
Hay từ nước mắt ta rơi
Phải nhờ mưa trút giữa trời - loang nhanh ? Ai người hiểu được hả anh
Ta mang câu hỏi để dành đã lâu
" Sao mùa thu rụng lá sầu
Sao ta cứ phải mất nhau trọn đời ...? " Huỳnh Gia 05-10-09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2009 12:43:13 bởi Huỳnh_Gia >
Cảm ơn Cảm ơn nhé ! những vần thơ uỷ mị
Đêm dìu tôi vào giấc ngủ dịu dàng
Cảm ơn người tôi gọi tên tri kỷ
Xẻ nụ cười chia nửa - lúc hoang mang Cảm ơn anh ! một lần và mãi mãi
Rộng vòng tay ôm hộ những nỗi buồn
Cho tôi biết nơi khoảng trời xa ấy
Luôn ngọt ngào thầm lặng những yêu thương Cảm ơn nhé những nụ hôn nồng ấm
Gío mang về từ phương ấy hôm nay
Và cảm ơn mỗi bình minh thức giấc
Tôi biết tôi còn cớ đợi một ngày ... Huỳnh Gia 07-10- 09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2009 12:46:27 bởi Huỳnh_Gia >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: