Hành Hương
Hành Hương Đêm nằm mơ thấy ta về chốn cũ
Bước liêu xiêu qua hết những con đường
Bỗng dừng lại ngã tư quen ngày trước
Thân thương
Ta cúi xuống nhặt lên viên sỏi nhỏ
Xưa nằm chờ hằng bữa tiếng chân qua
Viên cuội nói bao năm thầm mong đợi
Người xa
Ta còn nhớ từ khi rời đất thánh
Dòng sông xưa man mác chảy trong lòng
Tất cả kết tinh miếu đền tôn kính
Long lanh
Bởi từ đó ta vào đời ngẩng mặt
Bởi có em, ta lẻ bước hành trình
Và bởi có một người ta thương quý
Hành hương
NhàQuê Bài Hoạ: Hoài Hương
Chim mõi cánh hồn bay về phương cũ
Nhớ cành xanh bóng lá phủ bên đường
Tiếng cười trong…vương vất ngàn năm trước
còn vọng yêu thương
Chắt chiu dỡ những ngăn đời nho nhỏ
Tưởng chừng như phai nhạt dấu triều qua
Trong cõi vắng… có ai ngờ vẫn đợi
ru buồn xót xa
Bước chân sáo vào tim ta rất thánh
Nhịp êm êm nghe nhớ đến nao lòng
Đưa tay với.. chợt ảo mờ bóng kính
lệ nhòa long lanh
Bỡi ngày ấy… em thẹn thùng ngoãnh mặt
Nén đau thầm …ta lạc bước ngàn phương
Dấu thật kín khoảng trời xanh yêu quý
biền biệt quê hương
Trúc Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2013 23:19:33 bởi NhàQuê >
Cậu Mầy Chị mồ côi mẹ
Ba chấp nối Má sanh tôi
Cùng lớn lên trong căn nhà chật chội
Nhưng thương yêu lại rộng khôn cùng
Ngày tôi về thăm
Chị kêu được Cậu Mầy rồi khóc mướt
Làm tôi cũng chẳng hơn gì
Đứa cháu đứng nhìn ông nội
Không giống thường khi
Chị cõng em và dắt tôi chạy giặc
Tận Bến Đường Tắt** bìa rừng
Ba Má còn ở trên đồng
Dặn trước cứ theo bà con mà trốn.
Nghe tiếng hú Cành-Nông
Đâu kể thân mình
Chị vội che hai em mếu khóc
Thời của chị đâu có trường mà học
Nên chi chị chưa khỏi i tờ
Chưa đọc thông vần ngược
Sách sử thường rất ít vần xuôi
Thế mà chị tôi
Suốt đời với tôi gương sách quý
Lâu lâu gởi tiền quà chị
Khi tôi về chị mở vẫn còn nguyên
Chị nói bên nây khi nào nhớ Cậu
Lấy ra coi rồi khóc hồi lâu
Chị còn hiểu xứ nầy:
Cậu Mầy không sống nỗi đâu
Chị em mình xa nhau là phải
Đêm đêm chị van vái nguyện cầu
Bên xứ lạ em phật trời phò hộ
Quời đặng bằng an
Đừng rề rề như hồi nẵm
Thuốc Bắc thuốc Nam
Chị đi hốt mòn đàng
Tôi đầu cúi, ngậm ngùi
Nghe chị tôi, người dốt nói...
Ngày tiển tôi chị biết Sài Gòn lần thứ nhất
Một bà già quệt nước mắt ngoài phòng cách ly
Tối hôm trước bửa ăn có người hầu rót nước
Chị ngại ngùng cứ khều hỏi người sắp đi
Tiện nghi nào cũng lạ ….
Thương chị quá, chị ơi
NhàQuê ** Bến Đường Tắt: Bến ghe xuồng, có rạch nhỏ gần nhất thông ra biển. Hiện vẫn còn, thuộc xả Tân Thủy, Ba Tri, Bến Tre
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2006 08:51:23 bởi NhàQuê >
Hàng Rào Bông Bụp
Hoa "Bông Bụp" nở ngày xưa đỏ thẳm
Bên hàng rào hai đứa lối đi chung
Ta hái trước nhỏ tưởng giành nên giận
Chừng được trao răng khễnh nhoẽn cười mừng
Mỗi khi gặp loài hoa ngày thơ ấu
Tên đơn sơ in dấu đậm trong lòng
Khoảnh khắc ấy tình hoài hương bỗng gọi
Một phương trời quê cũ trải mênh mông
Hớt cá lia thia cứ theo bén gót
Đá ăn, không hùn hạp cũng vui lây
Sai kiếm lăng quăng chạy đi xông xáo
Phải ta vua để nhỏ ngự cung Tây
...........
Cũng có thể ven rừng dàn quân đánh
Nhỏ và ta nổ súng đứa một bên
Ngày tan trận người về, đâu mất biệt
Mượn hoa nầy ta gởi nhỏ ngủ yên
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2007 18:05:57 bởi NhàQuê >
Chào weocom NhàQuê đến vui với vườn thơ vntq nha...chúc vui và thơ đều nà!
Ta cúi xuống nhặt lên viên sỏi nhỏ
Xưa nằm chờ hằng bữa tiếng chân qua
Viên cuội nói bao năm thầm mong đợi
Người xa
Chuyện đã qua.. Những viên sỏi lót đường người đi qua Ít khi nào người xót xa nhớ lại Từng viên từng viên rơi vung vãi Thốn chân trần mới biết lại dẫm qua Xưa..rất xưa mình vẫn đợi người xa Nay đã hết..tình là (dấu) chấm hết (./.) Mệt ừ vâng! em đã mệt Nên thôi đành quên hết...chuyện ngày xưa..
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2006 16:36:11 bởi BĂNG NGUYỆT >
Cám ơn bạn Băng Nguyệt chào mừng và gởi cảm tác. NhàQuê Đời Thực
Nằm võng đong đưa lắng điệu ru
Thả hồn đến tận cõi hoang vu
Ngẫm đời cạm bẩy luôn bày dụ
Nghĩ kiếp phù sinh mãi muốn tu
Ngắm hạt mưa bay lòng nảo nuột
Nhìn vầng trăng úa trí mờ lu
Tịnh tâm, lánh thế nhân bay nhảy
Tự cứu hồn sa chốn mịt mù
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2006 21:10:00 bởi NhàQuê >
Trích đoạn: NhàQuê
Hành Hương
Đêm nằm mơ thấy ta về chốn cũ
Bước liêu xiêu qua hết những con đường
Bỗng dừng lại ngả tư quen ngày trước
Thân thương
Ta cúi xuống nhặt lên viên sỏi nhỏ
Xưa nằm chờ hằng bửa tiếng chân qua
Viên cuội nói bao năm thầm mong đợi
Người xa
Ta còn nhớ từ khi rời đất thánh
Dòng sông xưa man mác chảy trong lòng
Tất cả kết tinh miếu đền tôn kính
Long lanh
Bởi từ đó ta vào đời ngẩn mặt
Bởi có em, ta lẻ bước hành trình
Và bởi có một người ta thương quý
Hành hương
NhàQuê
Hoài hương Chim mõi cánh hồn bay về phương cũ Nhớ cành xanh bóng lá phủ bên đường Tiếng cười trong…vương vất ngàn năm trước còn vọng yêu thương Chắt chiu dỡ những ngăn đời nho nhỏ Tưởng chừng như phai nhạt dấu triều qua Trong cõi vắng… có ai ngờ vẫn đợi ru buồn xót xa Bước chân sáo vào tim ta rất thánh Nhịp êm êm nghe nhớ đến nao lòng Đưa tay với.. chợt ảo mờ bóng kính lệ nhòa long lanh Bỡi ngày ấy… em thẹn thùng ngoãnh mặt Nén đau thầm …ta lạc bước ngàn phương Dấu thật kín khoảng trời xanh yêu quý biền biệt quê hương Trúc Giang
Cám ơn Trúc Giang để lại bài thơ họa
Trở Về
Đời trôi qua lắm biển ưu phiền
Biết đến khi nào sóng lặng yên
Cuộc rượu dọn bày trăng kết bạn
Vầng thơ ngâm vịnh gió gầy duyên
Chòm sao mừng rỡ dường muôn nến
Bẻn lẽn Ngân Hà tựa vạn tiên
Ta bỏ giang hồ về hạnh ngộ
Bên dòng sông Trúc đẹp thanh hiền
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2006 23:10:00 bởi NhàQuê >
Lời Gởi Colorado
Đứng trên cao độ đúng tròn mile
Bốn hướng nhìn ra mây trắng vây
Chếch Bắc đồi khô trùng điệp điệp
Chánh Tây núi đá giăng giăng đầy
Đến đây mang cả bao niềm ước
Từ giã Tạ Ơn gởi chốn nầy
Năm tháng cưu mang dìu dắt trẻ
Bầu trời nay mở cánh tung bay
NhàQuê
Trích đoạn: NhàQuê
Hành Hương
Đêm nằm mơ thấy ta về chốn cũ
Bước liêu xiêu qua hết những con đường
Bỗng dừng lại ngả tư quen ngày trước
Thân thương
Ta cúi xuống nhặt lên viên sỏi nhỏ
Xưa nằm chờ hằng bửa tiếng chân qua
Viên cuội nói bao năm thầm mong đợi
Người xa
Ta còn nhớ từ khi rời đất thánh
Dòng sông xưa man mác chảy trong lòng
Tất cả kết tinh miếu đền tôn kính
Long lanh
Bởi từ đó ta vào đời ngẩn mặt
Bởi có em, ta lẻ bước hành trình
Và bởi có một người ta thương quý
Hành hương
NhàQuê
Phôi Phai Có một dạo, ôi không còn nhớ rõ Ta hình dung...là nỗi nhớ nghiêng lòng Mơ với tưởng thêm bao là mộng đẹp xanh trong Xây thắm lại ta đem chiều hò hẹn Mượn dòng sông là bến mối tơ hồng Mượn câu hò đệm tiếng nhớ câu mong Tình xuân Như nước chảy phải trôi về bờ bể Như thu về loang lỗ vết heo may Như riêng mình không đủ tiếng yêu đầy Nơi ai... Rồi thế là... Mưa đổ ... Phôi phai!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2006 00:58:45 bởi Ngậm Ngùi >
Trích đoạn: Ngậm Ngùi
Phôi Phai
Có một dạo, ôi không còn nhớ rõ
Ta hình dung...là nỗi nhớ nghiêng lòng
Mơ với tưởng thêm bao là mộng đẹp
xanh trong
Xây thắm lại ta đem chiều hò hẹn
Mượn dòng sông là bến mối tơ hồng
Mượn câu hò đệm tiếng nhớ câu mong
Tình xuân
Như nước chảy phải trôi về bờ bể
Như thu về loang lỗ vết heo may
Như riêng mình không đủ tiếng yêu đầy
Nơi ai...
Rồi thế là...
Mưa đổ
...
Phôi phai!
Cám ơn Ngậm Ngùi đã ghé và để lại cảm tác. NQ Cô hàng cà phê
Thường trực cà phê sáng lẫn chiều
Từ cô chủ nhỏ tuổi vào yêu
Bài thơ định gởi lời chưa trọn
Bản nhạc tặng riêng ý thiếu nhiều
Tà áo vân vê thương quá lẽ
Tóc dài hương thả đẹp yêu kiều
Hôm cô cười mỉm ngày vui lạ
Năm tháng đền bù chỉ bấy nhiêu.
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2007 02:58:26 bởi NhàQuê >
Tuyết Đầu Mùa
Còn mấy ngày hơn mới tới Thu
Georgetown** tuyết trắng bay mù mù
Xe lên đỉnh núi mây vờn vẫy
Người xuống sân ga tóc rối bù
Khi lúc khởi hành còn ấm áp
Đến chừng dừng lại muốn rên hù
Tháng nầy đã lạnh Đông sao thấu
Khen kẻ bỏ phàm ở ẩn tu.
NhàQuê ** Georgetown@I-70, Colorado
13 - 63
Mười ba tuổi tôi đi vô thành phố
Dẫm chân trần cất guốc sợ mòn mau
Đêm mưa trùm mền vãi nâu lén khóc
Nhớ nhà gì đâu!
Lũ ễnh ương uềnh oang từ chập tối
Chúng vừa ngừng ếch nhái tiếp gọi nhau
Giống mấy con, chị bị rầy đem thả
Trên nỗng giếng lau.
Cái giếng dốc gánh tưới vườn trợt té
Trầu lá vàng cười vẫy gió lay lay
Có hơn chục đôi chị em xúm nạnh
Nọc cây chùm ngây.
Giờ nơi đây nhiều cơn mưa mờ mịt
Không trẻ con trần kêu réo rượt nhau
Không côn trùng đêm đêm cùng hòa nhạc
Để nhớ ngày nào
Xin viết vài dòng hoài niệm
NhàQuê
Những Người Bạn Màu Vỏ Và
Ngày từ quê lên tỉnh thành trọ học
Hành trang đựng trong cái bọc gọi cái bồng
Sợi dây vải rút ngang túm miệng
Vác lên vai trông rất ngông
Như sau nầy đi lảnh quân trang
Ngày đầu đời làm lính
Trong ấy xếp gọn gàng
Ngoài mấy bộ áo quần thay đổi
Có cái mền vải ta thủ công may dầy hai lớp
Tuổi lớn xắp xỉ tôi
Có từ thời Má còn dệt cửi
Sợi chỉ phải năm lần bảy lượt
Mới chui được qua go dập và con thoi
Sợi chỉ manh áo cái mền đều quê như tôi
Ngày nay trên cõi trần nầy còn tôi trơ trọi
Chúng xong phận sự lâu rồi
Các bạn cùng tôi lên đường ngày ấy
Các bạn màu vỏ và của tôi ơi!
NhàQuê
Dĩ Vãng Rồi Sao
Vừa mới đây thôi em nói cười
Bỗng cơn bão dữ cuốn phăng trôi
Bao lâu vun vén giờ tiêu sạch
Dài ngắn dựng xây mất hết rồi
Có thấy cõi lòng đang bật khóc
Như dường hồn phách lạc chơi vơi
Biết còn sâu thẳm nào gìn giữ
Chút đẹp về nhau đến cuối đời
NhàQuê, Dec 17, 2006
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: