Hành Hương
Mộng Du
Xứ người lê bước tị nhân
Quê mình bầm dập khổ thân tù đày
Nhìn lên trời rộng muốn bay
Như chim quên hết tháng ngày chuyên truân
Tháng Tư năm ấy tan quân
Nhấp nhô chen chúc thoát tràn đại dương
Như từ đâu ném xuống đường
Khởi đầu nếm nhục “vị hương” thấu trời
Mong manh hy vọng hụt vơi
Thiết thân nào dám hé lời chi đâu
Lòng người chốc bỗng đổi màu
Chập chờn dưới ánh đèn dầu âm binh
Đớn đau tận kiếp nhân sinh
Trên lưng thẹo vết chiến chinh nào tàn
Giật mình như lạc rừng hoang
Biết khi nào tỉnh đường hoàng an tâm
Mộng du tiếp bước đường trần
Một ngày tàn sức dừng chân bên đời
Chắc gì tìm lại nụ cười
Hồng quang buổi ấy Ta - Người chớm yêu
NhàQuê R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2007 04:25:02 bởi Viet duong nhan >
Thuốc Cười
Muốn học vài chiêu ghẹo chọc đời
Khều cho nắc nẻ suốt không ngơi
Quên đi khổ nhọc phần thân xác
Nhớ lại tình ân kiếp phận người
Mắm muối cầm hơi cho đủ buổi
Mì khoai trợn trạo ráng chờ thời
Linh đơn chỉ có liều ngần thế
Cứu vản không thì bỏ cuộc chơi
NhàQuê
Thơ Họa Bỗng Dưng
Có dịp về ngang sẽ ghé qua
Ngoài rào thấp thoáng một ông già
Phương xa mới trở thăm quê mẹ
Viễn xứ qui hồi viếng mộ cha
Đải tách trà thơm... thơm diệu vợi
Mời ly chanh mát... mát vừa pha
Cơ hồ bỗng trút phong sương bụi
Bắt gặp rạng ngời tấm điểm hoa
NhàQuê
Theo Cánh Chim Bay
Có một dòng sông chảy tận đây
Trong tôi tưởng nhớ suốt từng ngày
Ra đi vẫy biệt lòng đau cắt
Gởi lại âm thầm dạ xát xay
Xứ lạ luôn dành nguyên góc nhỏ
Quê xa vẫn cất trọn tim nầy
Nghe ai nhắc đến tên dưng bỗng
Muốn được thành chim chớp cánh bay
Bay qua chốn cũ xóm nhà tôi
Nén những buâng khuâng cố tưởng hồi
Cổ Thụ vươn cao giờ hạ đốn
Đình xưa bóng rợp trước đùa chơi
Trông theo dáng nhỏ vừa tan học
Thấy lại y nguyên đủ khoảng đời
Ước được sau cùng nương cánh giạt
Lần nhìn trước lúc biệt xa khơi
NhàQuê
Bài Xướng: Đón Mừng Đản Sanh
Mừng ánh Đạo vàng quyện khói hương
Lung linh cứu thế dưới trời sương
Ưu đàm ngát tỏa tràn muôn lối
Đuốc tuệ bừng soi khắp vạn phương
Gạt bỏ lợi danh - xa cõi tục
Chẳng màng phú qúy - dứt tơ vương
Tâm từ đạo pháp khơi bờ giác
Rọi ánh Từ Bi vạn nẻo đường
Nguyên Hà (Tampa – Ngày 20/03/07) Bài Họa: Kính
Kính Phật, Tiên, Thần lễ nén hương
Nhân gian cứu độ: cảnh mù sương
Ngàn phương cám dỗ sao tìm lối
Vạn lối cuồng quay khó định phương
Lẽ chánh đường tà răn thế tục
Gian tham ác nghiệp tránh hoài vương.
Khuôn vàng thậm khắc vào tâm giác
Đuốc sáng Người soi dẫn dắt đường
NhàQuê Bài Họa: Ngộ
Họa bài Đón Mừng Đản Sanh của Nguyên Hà
Nghi ngút trầm bay toả ngát hương
Quang linh diệu thấu cõi mờ sương
Tâm an đạo dẫn xa đời tục
Nẽo thiện thuyền đưa cập chính phương
Tỉnh giấc hoàng kê không thấy luyến
Qua cơn diễm mộng chẳng còn vương
Tham sân vọng tưởng tan mây khói
Lắng tịnh hồn mê hướng Phật đường
19.4.07
Trúc Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2007 19:10:35 bởi NhàQuê >
Tự Trào
Nhắm tướng ta xong rồi nó phán
Số mầy nhiều lắm chỉ ba mươi
Nổi nóng muốn túm cho một tán
Biết có học đâu, thôi đành cười
Gặp phải hiểm nguy quên mất biệt
Lần hồi qua trót lọt hết trơn
Giờ ráng kỳ kèo thêm chút đỉnh
Ngày ngày cầm cự bốn linh đơn
Lội bộ ngày xưa quen quá xá
“Đường Trường Xa Con Chó Tha… Mèo”
Dã chiến chạy lăng xăng mấy lượt
Bây giờ đâu dám nướng chèo queo
Có lúc cũng cầu mong về sớm
Lại nhìn quanh thầm nói dại gì
Khổ sát đất lòm còm kiếm khổ
Đi lúc nầy tiếc quá không đi
Tự kiểm điểm lực trong sức ngoại
Đứng kế bên Bành Tổ không chừng
Đang tìm hiểu cái ông cầm ngoéo
Đặng chơi lòn dấm dúi sau lưng
Chợt nghĩ lại tật mang tiền mất
Lão lang coi bộ cũng nên tin
Chỉ có cái nhiều khi ổng sảng
Bụp chổ lành có nước ăn xin
Hỡ miệng ra ông đòi bảo hiểm
Rờ túi sau tìm miếng giấy nhèo
Bằng tay tréo thân nầy có thế
Trể kiếng dầy đôi mắt nheo nheo
Ổng nói tốt như thầy phê điểm
Nghe giật mình tưởng giữa chiêm bao
Đến gặp lão trong rêm ngoài sốt
À thì ra… biết nói… chổ nào
NhàQuê
Một ngày….
Khoảng trống mênh mông gió lạnh đầy
Trời buồn phủ xám một màu mây
Mưa rơi lất phất mưa thầm khóc
Lá rụng loanh quanh lá cuốn bay
Tơ chẳng hợp duyên tơ nhạt thắm
Nắng không đủ ấm nắng vàng phai
Lời nào vừa khẽ ru êm ái
Bỗng chốc vụt tan …vụt tỉnh say. Trúc Giang Một Ngày Nào
Nợ thế ngày nao trả đủ đầy
Thân tan hóa khói quyện vào mây
Ngang qua cố xứ mưa ngăn khóc
Ghé lại nhà xưa gió giục bay
Những tưởng đời trần đầy mộng thắm
Nào hay tự kiếp nhuốm tàn phai
Suy riêng chỉ một khung tình ái
Lắm kẻ đong buồn túy lúy say
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.07.2007 23:37:06 bởi NhàQuê >
Bạn Gọi Đầu bên kia hỏi Hùng hã mậy
Hiểu tức thì là thằng bạn thân
Chỉ có nó biết "bí danh" Hùng nầy Hùng nọ
Cái thằng trút bạn nhậu xuống sân
Kéo xe chạy sợ ông già ngó thấy
Đám giổ gần rồi... ổng cho lọt sổ... lỗ thấu xương
Đó là chuyện mấy chục năm về trước
Giờ không biết dịp nào ăn giổ "đối phương"
Nghe giọng rè cà lăm hơn lần trước
Hỏi mầy bịnh gì tao bày thuốc cho
Nó nói tao điếc tai hỗm rày quá xá
À thì ra đoán mò... trả lời đại cũng ro ro
Sẳn hỏi thăm Dâu mầy chừng nào qua tới
Nhắn nó gởi tao vài bó nhang
Nữa tao chết chợ xa không mua kịp
Mầy xá tay không tao ngồi dậy không chừng
Tao sẽ trối dằn dưới lưng chai rượu
Dành gặp mầy rút nút cưa êm
Rồi hợp sướng vang đầu trên xóm dưới
Đay Nêm - Đêm Nay, Trằng Có Trơi - Trời Có Trăng....
Bớ ba hồn chín vía mầy...thằng Năng!!!
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.06.2007 19:20:39 bởi NhàQuê >
Vịnh Trái Sa Kê Trái bự tròn tròn lại có gai
Cùng dừa mít chuối nấu canh chay (kiểm)
Xơ mềm hột chẳng ngon hơn bí
Vỏ mỏng cơm dầy ngọt đứt khoai
Thợ mộc trần thân cây gổ xốp
Gà dầu nhảy ổ lá lót ngay
"Dân vườn" đặc sệt bày tên Nhựt
Ở chợ lơ mơ lẫn lộn hoài
NhàQuê
Đâu Quên ...(Nhịp Cầu)
Rạch cạn sông sâu hai bờ nối nhịp
Xóm dưới đầu trên khắn khít đậm đà
Một khúc cây già không còn ra trái
Liền kết con đường đám cưới đi qua
Bẽn lẽn cô dâu lộng che chân đất
Chiếc cầu dừa khúc khích liếc... hài hoa
Con đường hẹp bỗng nhiên dang tay rộng
Và cũng bỗng như gần lại hai nhà
Hai mươi năm cầu cây thay mấy lượt
Chưa bao giờ nó có một tên riêng
Không ai nhớ lần đầu ngày tháng mấy
Dòng nước ngăn từ ấy được nối liền
Đã đi qua bao chiếc cầu nổi tiếng
Người ước mong đến đó ngắm một lần
Để thấy được trí thông minh vô hạn
Và cũng từ ... suy ngẫm lại phận thân
Cầu chưa xây được lòng người sao nối
Trong giấc mơ ta làm khúc cây già
Dẫu kẽo kẹt chơ vơ hoằn xương xẩu
Gánh yêu thương từ... đến những trời xa
Ta không thẹn bởi tài hèn sức mọn
Chỉ dâng đời bù lại nợ áo cơm
Cùng chữ nghĩa... cùng cưu mang... dài dẳng
Đó tâm tình ta gởi BếnTreHome
(Đó vì sao ta bận bịu sớm hôm)
Nhà Quê R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.07.2007 00:20:49 bởi NhàQuê >
Trong Cổ Tích
Xóm nhà tôi nghèo như nhau nên khỏi
Làm hàng rào chi mất công
Để cho vui mấy đứa nhỏ xúm trồng
Mấy cây bông dành cúng rằm
Đem chưng bàn thầy học
Phía đàng sau ít bụi sả bụi gừng
Rau thơm bạc hà cây ớt hiểm
Tới khi cần ra hái nhổ tươi chong!
Phần trước liền nhau thành một dãy
Bện lá chuối khô làm banh đá sẳn sân
Ranh chưa có cho người và cho đất
Thấy vắng là tìm như nam châm
Từ giao thông hào đào dọc theo đường cái
Mấy đứa nhỏ xưa giờ chia hai phe
Không còn kiểu đánh trỗng đánh u chí chóe
Đạn réo vì vèo, đạn thiệt... nhớ cho nghe!!!
Lằn ranh ai mới. Vẽ.
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2007 20:36:07 bởi NhàQuê >
Đông Tây Nam Bắc
(Thể Loại: Liên Hoàn - Ngũ Bộ Xa Luân - Hạn Tứ Hướng) Hai tuần sắp xếp chuyến chơi xa (1)
Mọi chuyện hằng ngày tạm gác qua (2)
Trở Bắc bao lần nghe thoái mái
Xuôi Nam mấy lượt thấy chan hòa (4)
Cân phân giữa những tình và tiện
Đọ sánh cùng chung trẻ với già (6)
Hội nhập Đông Tây sao khó quá
Thôi thì nhớ ... viếng đủ vui ta (8)
Viếng đủ vui ta mỗi bận qua (2)
Miền Nam ấm áp cảnh hiền hòa (4)
Mênh mông bát ngát làng quê gợi
Rộng rải thong dong hợp tuổi già (6)
Bởi lẻ Phương Đông trong dạ kẻ
Trời Tây khó dịu đáy lòng ta (8)
Nên chi Viễn Bắc nơi nầy đã
Quyến luyến, về Nam chuyện vẫn xa (1)
Xa quê ước muốn sống yên hòa (4)
Tất cả lo con trước lúc già (6)
Thắm thoát thời gian yên phận trẻ
Thoi đưa Tạo Hóa chút thương ta (8)
Đông - Tây quyết chí đường thâu ngắn
Khó Bắc lòng Nam dặm mấy xa (1)
Ngoảnh lại.. kiên cần bền vượt khó
E chừng thống khổ dễ gì qua (2)
Khổ dễ gì qua...chắn lối già (6)
Bao năm khổ ải chính quê ta (8)
Người Nam kẻ Bắc lưu đày tận
Sách vở Tây Đông tuyệt tích xa (1)
Bịt mắt giăng rào chèn khắp lối
Xiềng chân chặn bước hết đường qua (2)
Từ đâu họa giáng lên thân phận
Bũa xuống nhân gian vốn hiếu hòa (4)
Hòa cùng lớp lớp bỏ quê ta (8)
Một tối thuyền mành vượt biển xa (1)
Trước mặt phương Nam mờ mịt sóng
Sau lưng hướng Bắc gió vờn qua (2)
Nhìn Đông nước bạn còn hy vọng
Quỉ dữ bờ Tây khó hoãn hòa (4)
Được mất thi gan cùng mạng vận
Suy cùng sắp đặt bởi Trời già (6)
NhàQuê R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2007 06:56:35 bởi Viet duong nhan >
Quê Hương Một Gói Tình Cờ
Hôm qua đi vô chợ Việt
Bán buôn đủ thứ ê hề
Rau tươi cá tôm cua ghẹ
Đồ nêm mắm muối phủ phê
Vừa định ra về chợt thấy
Một người trông vẻ rất quen
Lướt qua nhau hơn mươi bước
À nhớ rồi , quay lại liền
Phải chị Ba Tri - Tân Thủy?
Ủa ... gặp đâu chưa nhớ ra!
Sợ nhắc tên riêng thêm rối
Tôi con của ... nói tên Ba
Cùng quê nhận nhau thiệt dễ
Chị Bãi Ngao.. tôi Giồng Bông
Hai ấp của làng ven biển
Ai xa cũng nhớ ngập lòng
Hỏi huyên thuyên bao nhiêu chuyện
Từng người xiêu lạc nơi đâu
Mấy phút đứng bên kể lể
Quê Hương mở gói nát nhầu
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2007 02:20:55 bởi NhàQuê >
Xuống dốc
Tía Tô đa tạ người xem đến
Thi tứ học mò chửa gặp sư
Nặng bước hồng trần đời thủ phận
Nhẹ đường danh lợi sống vô tư
Tuổi cao trí giảm thành vơ vẩn
Sức yếu thần suy hóa thẫn thờ
Ánh nắng lưng trời gần ngã bóng
Lòng còn vương vấn mối tinh Thơ
TiaTô
Kính Họa: Mừng Khách Viếng
Hân hoan đón tiếp người đi đến
Cựu khách tân nhơn kính Bậc Sư
Thậm cảm không chê thân với phận
Hoài ân chẳng trách việc chung tư
Tâm thành hiếu học lời ngay vẫn
Chuộng nghĩa khinh kiêu lẽ chánh thờ
Mỏi gối bôn ba đời xế bóng
Hành Hương trở lại khoảng trời thơ
Nhà Quê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.07.2007 23:36:18 bởi NhàQuê >
Bai Xuong: Mới Chín mươi
Tuổi mới chín mươi chửa phải già
Cớ sao mái tóc điểm sương pha?
Mắt mờ tai lãng buồn ghê nhỉ?
Lưng mõi gối chùn khổ dữ a!
Gà vịt chó trâu đều chẳng sực
Lươn rùa rắn rít cũng buông tha
Cao xanh ông chẳng thương người tốt
Nỡ để thân con giống cụ già
TíaTô Bai Hoa: Già Còn Gân
Tuổi chín mươi đâu đã quá già
Ông "Trình" thuở trước vẫn coi pha
Hơn trăm sáng suốt. Ồ! hay nhi?
Nhị bát đăng quang. Sướng quá a!
Chọc tếu ngầm ngầm đôi bạn xực
Đùa giai thượng hạ chẳng từ tha
Ngoài da ruột để, tròn đời tốt
Bấm đốt cười khan hụt quảng: GIÀ
Chúc Cụ leo thêm mò cẳng ổng
Đôi hài cháu ướm vói theo nha!!
NhàQuê
"Trình" : Trình gião Kim đời ĐƯỜNG sống ngoài trăm tuổi, con là Trình Thiết Ngưu cũng ngoài trăm tuổi ...Ưa nói tếu, nói khích cho bạn hiềm nhau chơi
Ngồi tính lại quảng đời từ là anh bán giỏ, ăn cướp bạc vua, làm vua 3 ngày chán quá bỏ ngôi ..., làm tướng qua mấy triều vua, Thích chí cười khan và qua đời. Con khóc Bố ngất qua đời theo .
Bản tính lạc quan ...do đó sống thọ chăng??
Bai Hoa: Chẳng phải già
Dù có chín mươi đâu đă già
Cụ thừa sung sức để xông pha
Văn chương ý nhị ngầm hay nhỉ?
Thi tứ ngọt ngào thật dữ a!
Già quá nghiêm trang con cháu sợ
Già luôn vui vẻ tổ tiên tha
Ngẫm xem thanh, điệu, vần, câu, cú
Mừng thấy hồn thơ cụ chẳng già
Khoailangsùng kính họa Còn … tươi
Cụ Tía tiên phong đẹp tướng già
Râu dài …mắt sáng tựa đèn pha
Còn chăm quốc sách chu toàn hết
Vẫn chấp gia quyền oai lắm a
Chớ tưởng …tung chân mà chẳng tới
Thử thời… phạm tội quyết không tha
Bình yên dưới thế nhờ công khó
Ai dám …ho hen bảo Tía già? !!!! TrucGiang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: