13 - 63
Mười ba tuổi tôi đi vô thành phố
Dẫm chân trần cất guốc sợ mòn mau
Đêm mưa trùm mền vãi nâu lén khóc
Nhớ nhà gì đâu!
Lũ ễnh ương uềnh oang từ chập tối
Chúng vừa ngừng ếch nhái tiếp gọi nhau
Giống mấy con, chị bị rầy đem thả
Trên nỗng giếng lau.
Cái giếng dốc gánh tưới vườn trợt té
Trầu lá vàng cười vẫy gió lay lay
Có hơn chục đôi chị em xúm nạnh
Nọc cây chùm ngây.
Giờ nơi đây nhiều cơn mưa mờ mịt
Không trẻ con trần kêu réo rượt nhau
Không côn trùng đêm đêm cùng hòa nhạc
Để nhớ ngày nào
Xin viết vài dòng hoài niệm
NhàQuê
Nhớ quá ngày xưa
Nhớ quá con đường quê trơn ướt
Nụ cười đồng chiêm khi lúa vàng bông
Gánh trên vai tần tảo tuổi mai hồng
Mà ấm áp tình làng nghĩa xóm...
Cánh diều tuổi thơ gió chiều nơm nớp
Sợ ru nhiều nghiêng ngã chẳng kịp nâng
Bước đến vỉa đời lòng chửa phong trần
Thơ ngây ngã rồi thơ ngây đứng dậy
Nên nhớ quá ngày xưa thuơng biết mấy
Mái nhà đơn sơ rộn rã thâm tình
Giờ xa xôi nhìn lại bỗng giật mình
Ngày xưa ấy mãi không tìm không thấy...
Đọc bài thơ bạn mình xao xuyến, nhớ quá ngày xưa!