Hành Hương
Bà Xã Vắng Nhà
Tưởng mình một cửa sướng biết bao
Dè đâu lắm chuyện tới ào ào
Chỉ nội uống ăn đà lịch xịch
Qua loa khô khốc thiếu canh rau
May nhờ mắm muối "bà xã tôi"
Trước khi rời khỏi chuẩn bị rồi
Cử béo cử đường theo toa bổ
Làm thầy làm bếp cũng dễ thôi
Kiểu mới bây giờ ráng sụt cân
Heo bò dầu mỡ giảm mấy phần
Gạo bột khoai ngô gì bớt hết
"Bà xã tôi" về chắc ngó trân
Đến tối giường đôi rộng thênh thang
Đêm nằm cẳng phía ...ngỡ gác ngang
Chiếc gối vô tri sao lạnh ngắt
Lọt khung cửa sổ vệt đèn vàng
Mỗi sáng giựt mình thức sớm hơn
Ngó ra sân trước tuyết chập chờn
Gần cuối mùa rồi còn khiêu khích
Tiếng sưởi reo chừng suyển lên cơn
Chiều đi rước cháu ghé quán quen
Vừa sắp hàng vô ...bán biết liền
Đưa thẻ con cho... cho họ quẹt
Tạm xếp ưu tư ..gói muộn phiền
Phút giây thư thái theo kim chạy
Ông cháu ra xe trở về nhà
Lại bữa cơm chiều thêm lãng xẹt
"Bà xã tôi" về chắc khá ra
NhàQuê 24-02-10
KiếpNgười
(Cảm tác sau khi đọc truyện ngắn "Tiểu Thơ"
của Nhà Văn Phạm Tín An Ninh)
Chiều nay đọc truyện ngắn "Tiểu Thơ"
Cuộc chiến đã tan khói bụi mờ
Mấy chục năm dài ngôi vị đổi
Đời người định phận tại Thiên Cơ ?!
Có thể nhiều phần đây chuyện thật
Xem xong lòng thấy chất ngất buồn
Người may kẻ rủi đâu lường trước
Sao những số phần lắm tai ương
Từ khi ta biết chút thơ văn
Xúc cảm theo vần nhịp gia tăng
Đêm nằm gác trán suy cùng tận
Thử hỏi nơi nao có khổ bằng
NhàQuê 26-01-10
Ừ... Chuyện Đời Mà Bác
Giữa dòng nước xoáy con thuyền úp
Sóng đẩy muôn phương phó mặc trời
Có kẻ tai qua người bạc số
Hư vô hồn lạc xác chìm khơi
Hay bởi... Thiên cơ huyền nhiệm quá
Bắt đền kiếp nọ nghiệp chưa vơi
Nay trả cho xong qua cõi khác
Biết đâu giờ tiên cảnh rong chơi
Sướng chẳng sướng hơn khổ trải rồi
Có buồn chi lắm cũng đành thôi
Cãi không được số ghi rành rạnh
Nghĩ tận suy cùng khó... nuốt trôi
đó Bác...
Trúc Giang
GIÀ
Bữa nay gọi thăm tụi bạn
Ốm đau đủ thứ bịnh già
Nói năng lập cà lập cập
Đứa nào cũng dính trầm kha
Cách đây vài năm chứ mấy
Gặp nhau rượu rót ào ào
Cả đàn cháu kêu nội ngoại
Vậy mà cũng vẫn mầy tao
Thôi rồi cây xanh ngày trước
Tàng che bóng mát một thời
Xù xì thân da vỏ vộp
Trăm năm thoáng chốc một đời
NhàQuê 27-01-10
Trái Ớt
Thân mình nhỏ bé lại tài cao
Lỡ đụng ai mà chẳng xuýt xao
Mới chạm lên môi, môi tựa xé
Khi thông xuống ruột, ruột như cào
Vì vương tới mắt nên cô khóc
Bởi dính trên da khiến chị gào
Chửa đến giờ cơm trông thấy hắn
Tự nhiên bụng dạ cứ nôn nao
Tú lòng...thòng
Vịnh Quài Dừa
Quài dừa vắt vẻo tuốt trên cao
Chướng mạnh lùa qua ngọn chỉ xao
Trái nép kề lưng … lưng trái dựa
Liềm giương giựt cuống …cuống liềm cào
Buông tay xé gió … tan yên lặng
Chạm đất va thân át tiếng gào !?
Lớp vỏ dầy cui thay chịu đựng
Còn cơm gáo nước chẳng hề nao
NhàQuê Mar 01, 2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2010 04:20:41 bởi NhàQuê >
Vẫn Vậy
(Bà Xã&Tôi)
Lật bật vài năm ẵm chức "Ba"
Bây giờ đám cháu đã đầy nhà
Thường hay ám chỉ kêu tui ổng
Bất luận điềm nhiên gọi bả bà
Thích “Tám” nhưng lòng đâu để bụng
Ưa hờn lại ruột thể ngoài da
Từ khi chí những... lời như phán:
Sướng vậy buông ra có ngốc mà
NhàQuê Mar 01, 2010
Hành Trình
Áo vắt vai ta bước vào đất chữ
Giữa mang mang ngơ ngác biết gì đâu
Có vệt sáng đến từ thiên thể lạ
Dắt ta đi về phía những tinh cầu
Đường dài lắm có khi dường mệt lã
Qua dốc truông sa thạch chắn lối đi
Nẻo gian nan sương mù giăng lớp lớp
Vẳng lời khuyên...xem nhẹ chẳng sợ gì
Phải mấy năm đến được vùng bằng phẳng
Trăng treo nghiêng trải lụa một nhánh sông
In đáy nước khoảng trời mây xanh ngát
Ta bày ra bút mực thảo đôi dòng
Những ý tưởng hóa thân thành con chữ
Điệu vần nâng thi vị một tầm cao
Kết từng mảng rách lành đường đời gặp
Tẩm hương hoa thêm chút mật ngọt ngào
Cuộn tròn hết cất vô gùi tiếp bước
Đã rất gần sẽ đến cõi mê mê
Biết vách núi khắc bức tranh tuyệt đẹp
Ta dừng chân chặng cuối viễn du hề !
NhàQuê Mar 03, 2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2010 07:22:12 bởi NhàQuê >
Vinh Quả Bóng
Thân em bốn phía chỉ toàn da
Mấy "ảnh" giành vào lại sút ra
Tính vốn đa tình đâu kể trẻ
Thân hay hiếu động chẳng chê già
Làm cho bốn biển khi cười ngất
Khiến cả năm châu lúc khóc òa
Ai có ti vi đừng bỏ lỡ
Chờ em biểu diễn mở xem nha
Tú Lòng...thòng
Trong Rạp Xi Nê
(Nhéo)
Ngồi gần cứ chút lại ui da
Tưởng đụng vô tình thôi xích ra
Chập choạng hình như nam với nữ
Lù mù khó đoán trẻ hay già
Còn đang hấp dẫn thành hơi bực
Lúc dứt xong xuôi mới vỡ òa
Cọ quẹt chi đâu làm dữ vậy
Ôi trời một phái cũng ghen nha
NhàQuê Mar 03, 2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2010 22:40:12 bởi NhàQuê >
Tái Ngộ
Chim Thước triệu năm bắt được cầu
Nôn nao ả Chức đón chàng Ngâu
Nhìn Lang móm xọm ngày viên họp
Liếc Nữ răn reo tối thảm sầu
Hai cõi bao lâu xây thắm mộng
Đôi bờ phút chốc rã lòng đau
Thôi đừng thất vọng tranh nhau cãi
Cứ tưởng như không buổi hẹn đầu
NhàQuê Jan-2007
Về Hưu
Những tưởng hồi hưu biết mấy nhàn
Người nhăn kẻ nhó có đâu an
Ban ngày tủ lạnh tìm ăn vội
Chập tối đồ khô lục nuốt càn
Bạn hối như tuồng đang cữ tới
Bà kêu chẳng thể rịch cà tang
Trâu đi vất lại nguyên cày ách
Trót lỡ đưa lưng... khó chạy làng
NhàQuê 11-03-10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2010 10:36:05 bởi NhàQuê >
Trích đoạn: NhàQuê
Về Hưu
Những tưởng hồi hưu biết mấy nhàn
Người nhăn kẻ nhó có đâu an
Ban ngày tủ lạnh tìm ăn vội
Chập tối đồ khô lục nuốt càn
Bạn hối như tuồng đang cữ tới
Bà kêu chẳng thể rịch cà tang
Trâu đi vất lại nguyên cày ách
Trót lỡ đưa lưng... khó chạy làng
NhàQuê 11-03-10
Nhà Quê
Phước lớn Trời cho nửa kiếp nhàn
Tại mình háo chiến khó cầu an
Giữ vườn bốn cẳng còn chưa giáp
Ra cửa ba chân muốn chống càn
Nể bạn sức tài toan vắt cạn
Nợ Người thơ nhạc bớt tình tang
Cái nầy đau phải là tai ách
Được ... đấm lưng khoe khắp xóm làng
kỳ nha...
Trúc Giang 11.3.10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2010 10:23:00 bởi TrucGiang >
Tranh Cố Hương
Làng quê ơi xin muôn vàn tạ lỗi
Chậm viết thành lời ca tụng cưu mang
Bởi dâu biển bủa sóng ...đời trôi giạt
Hai mươi năm còn chưa hết bàng hoàng
Chừng đã gói mang theo hầu đây đó
Giở ra nhìn ru nỗi nhớ chợt dâng
Mảng vô hình trong sâu từng thúc giục
Đưa quê xa vào cung bậc điệu vần
Con rạch nhỏ bao lần trầm tắm mát
Nước sữa nâu mùa ngọt những phù sa
Đậu chân lúa hóa thân đòng kết hạt
Độ vàng ươm cơn gió gợn la đà
Biển có mặn vô vòng đành khuất phục
Trưa nắng hè hừng hực bốc hơi khô
Ai hiểu hết công nên viên muối trắng
Có phải đâu nước lã khuấy nên hồ
Trai gái quê nghèo da nâu chân đất
Guốc dép làm ngượng nghịu có đôi khi
Bẳng một dạo xóm trên và xóm dưới
Thành bà con chú bác thím cô dì
Cổ Thụ ngả hồn còn luôn phảng phất
Ngẩng đầu trông về phía biển xa xa
Đợi từ khơi từng đàn thuyền rẽ sóng
Vẻ no nê hướng về lại bến nhà
Như thế đó thật đơn sơ mộc mạc
Đã bao đời rất ít những đổi thay
Dù sống chỗ nhiều danh lam thắng cảnh
Tranh cố hương chấm phá đẹp khôn tày
NhàQuê Mar 17, 2010
Trích đoạn: NhàQuê
Tranh Cố Hương
Làng quê ơi xin muôn vàn tạ lỗi
Chậm viết thành lời ca tụng cưu mang
Bởi dâu biển bủa sóng ...đời trôi giạt
Hai mươi năm còn chưa hết bàng hoàng
Chừng đã gói mang theo hầu đây đó
Giở ra nhìn ru nỗi nhớ chợt dâng
Mảng vô hình trong sâu từng thúc giục
Đưa quê xa vào cung bậc điệu vần
Con rạch nhỏ bao lần trầm tắm mát
Nước sữa nâu mùa ngọt những phù sa
Đậu chân lúa hóa thân đòng kết hạt
Độ vàng ươm cơn gió gợn la đà
Biển có mặn vô vòng đành khuất phục
Trưa nắng hè hừng hực bốc hơi khô
Ai hiểu hết công nên viên muối trắng
Có phải đâu nước lã khuấy nên hồ
Trai gái quê nghèo da nâu chân đất
Guốc dép làm ngượng nghịu có đôi khi
Bẳng một dạo xóm trên và xóm dưới
Thành bà con chú bác thím cô dì
Cổ Thụ ngả hồn còn luôn phảng phất
Ngẩng đầu trông về phía biển xa xa
Đợi từ khơi từng đàn thuyền rẽ sóng
Vẻ no nê hướng về lại bến nhà
Như thế đó thật đơn sơ mộc mạc
Đã bao đời rất ít những đổi thay
Dù sống chỗ nhiều danh lam thắng cảnh
Tranh cố hương chấm phá đẹp khôn tày
NhàQuê Mar 17, 2010
Giỏi...
Tranh vẽ mênh mông dịu sắc màu
Thầy cho Chín Điểm... xứng làm sao
Nắng chan đủ ấm tình non nước
Mưa lạnh vừa se nỗi ước ao
Khắp chỗ mầm xanh mơn mởn vượt
Muôn nơi sức sống cuộn dâng trào
Ánh trăng phảng phất như còn khuyết
Một chấm chừa ra ... hẹn dịp nào
GHH 17.2.10
Sóng Bổ Ghềnh & Mùa Điên Điển
Giữa đêm thức giấc nằm nghe sóng
Thoạt đến rất gần lại vụt xa
Ủa lạ nơi đây triền núi thoải
Ờ ... xe âm vọng tưởng bên nhà
Tiếng sóng bổ ghềnh một thuở xưa
Ngủ trong tâm tưởng đợi tới mùa
Gió chướng từng cơn lùa biển chạy
Bao lần phát nhớ giữa canh khuya
Cứ thường ưa hỏi trái gì đang
Ra hoa hay đã ửng chín vàng
Tuy nhớ y nguyên mùa nào rộ
Xem giờ có khác ...khác nhiều chăng
Hết nửa đời người vùng châu thổ
Đi từ cửa biển vô Tháp Mười
Nhiều đêm neo đậu chờ nước thuận
Bất chợt nghe ùm tiếng trái rơi
Ngang vùng Sa Đéc mùa điên điển
Hai bờ ai cắm rực vàng bông
Cột ghe len lỏi lên phiên chợ
Thèm quá canh chua món cá đồng
NhàQuê 18-03-10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2010 05:48:35 bởi NhàQuê >
Gần cuối tuần gùi tặng huynh Nhà Quê đọc cho vui hì hì ....
Kỵ mã già
Tuấn mã khôi ngô lão hóa rồi
Ngủ gà ngủ gật giống trời ơi
Lên đồi hổn hển như gần chết
Xuống dốc phì phò tựa hết hơi
Minh Mạng như không lòng mãi gọi
Kỳ đà vẫn vậy mộng đành thôi
Uổng công tẩm bổ gà tiềm thuốc
Tối đến tình lơ chán sự đời
Vancali 3.18.10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2010 08:11:21 bởi vancali96 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: