Hành Hương
Đoạn Một: Trên Triền Sóng
Đèn Vũng Tàu quơ quơ vẫy tiễn
Nhạt nhòa xa mảnh đất quê hương
Biển bàng hoàng đẩy thuyền tuôn chạy
Người đớn đau lìa chốn mến thương
Sừng sững đứng Côn Lôn đón chận
Hải Đăng quét cú vọ hơn thường
Đã muôn khổ xá gì thân cõi
Dẫu sóng xô lên kiếp đoạn trường
Biển chẳng hiểu lên cơn giận dữ
Người gan lì gối sóng hiên ngang
Thiếu gì chuyện Đất Trời lầm lẫn
Hàng vạn điều sông núi ngỡ ngàng
Hạt cát nhỏ còn đau tủi phận
Chiếc thuyền manh nói hộ nhân gian
Cùng chung một giống dòng nguồn gốc
Trồng cấy chi cây đắng bạt ngàn
Người vượt biển chưa lần thủy thủ
Chiếc phao cầu gói kiếp nhân sinh
Thả căn phần lượn triền muôn khổ
Ném xác phàm chìm giữa hãi kinh
Chút quá khứ bằm từng mảnh vụn
Nhúm tương lai nát biến hài hình
Biển im lặng lắng nghe lời tỏ
Thuyền đến bến bờ thấu hiễn linh
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2007 00:34:42 bởi NhàQuê >
Trích đoạn: NhàQuê
Sáng Tác
Nghiền ngẫm giây lâu gục gặc đầu
Rờ cằm vuốt tóc lại xoe râu
Lát sau ngón gõ đều trên phiếm
Chốc lại tay ngừng như chấm câu
Có thực có hư nào chỉ ảo
Có thanh có tếu chứ không đâu
Góp vui góp tiếng cùng bằng hữu
Đang sống khắp cùng cả mọi Châu
NhàQuê
(Họa Từ bài " Họa Xướng Đêm Ngày" của Lâm Tiểu Trúc)
Họa Xướng Đêm Ngày
Chải chuốt văn thơ nghẹo cổ đầu
Soi gương lún phún mặt đầy râu
Đêm khuya vắng lặng tay mò phiếm
Buổi tối êm đềm óc ghép câu
Sáng sớm cà phê mơ tưởng ảo
Trưa chiều trà vối nhớ đâu đâu
E – mail cứ gởi về thân hữu
Nối nhịp xa gần Mỹ Á châu
Lâm Tiểu Trúc
Ai mà lạ quá ? Trân trối ngó ngay tận góc đầu Thấy cầm ông xả mọc nhiều râu. Tui nhìn kiếng rọi không là tớ Mắt ngắm gương hoài đúng với câu Người ốm chon von hơi mặt lạ Dáng gầy chút ít tưởng ai đâu Cuối tuần ráng rượt bài thơ xướng Theo họa sau liền mí há châu Xuân Linh
Bài Họa: Tuyên Ngôn “Yêu”
Nếu gặp vội vàng trong phút chốc
Liệu mình kịp nhắc những gì chung
Gói ghém trong thơ chỉ bấy nhiêu
Tám dòng bảy chử nói đôi điều
Làm sao diễn hết bao thiên biến
Có được chăng là chút biểu tiêu;
Cứ mãi niêm buồn đâu nghiệm thấy
Phải chi thả cợt để đùa trêu
"Tuyên ngôn" câu kết nghe tình lý:
Quỵ ngã, gượng lên, lại vẫn yêu
NhàQuê Họa Vui: Leo Heo
( Câu Thời Câu Vận)
Họ giật lia chia hoài chốc chốc
Ta chờ dài cổ dẫu mồi chung
Từ sáng tới chiều được có nhiêu
Vài con rằn sặc phướng màu điều
Thấy mồi trê lóc hè nhau biến
Thấy lưỡi rô mè trốn mất tiêu
May phước kế bên sao ngó thấy
Mang cho vài móng sợ lêu, trêu
Đường về ngẫm nghĩ tìm chân lý:
<<Cá sợ câu...tình vỡ sợ yêu>>
NhàQuê (Họa từ bài "Phải Không?" của Trúc Giang)
Phải không ?
Ngắn ngủi đời người qua mấy chốc
Trải lòng sướng khổ xẻ cùng chung
Niềm vui chia dễ biết bao nhiêu
Sầu xẻ ít thôi khó vạn điều
Bạc bẽo nhân tình khi bão biến
Lạnh lùng thế thái lúc cùng tiêu
Nửa câu tương ứng tìm đâu thấy
Chút nghĩa tương cầu nghĩ thật trêu
Nào phải ta suy chưa thấu lý
Bởi tim còn đập vẫn còn yêu.
Trúc Giang 22.01.07
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2007 14:33:53 bởi Huyền Băng >
Ao Ước
Ráng đỏ chìm dần tím hướng Tây
Một ngày khép lại những buồn vui
Tìm đâu nắng tắt trên đồng lúa
Hay ánh hoàng hôn phủ núi đồi
Cứ thế mỗi ngày xa một xa
Dẫu cho mây trắng cũng như là
Bay bay về cuối trời xa vắng
Cố bám đuổi theo vạt nắng ngà
Cũng có dòng sông mưa nước đục
Nắng lên lấp lánh dưới triền xa
Nhiều năm nhìn mãi còn xa lạ
Vì một long lanh chẳng khuyết tà
<<Con rạch phù sa mùa nước lên
Gió hiu hiu mát lẽn qua phên
Kéo trùm chăn vải từ chân phủ
Nằm đọc truyện xưa dưới ánh đèn
Ngủ thiếp đến khi bừng nắng ngọt
Kẻ thành từng vệt vuông từng ô
Đêm qua ừ nhỉ đùa cùng bạn
Chừng giật mình ra à chỉ mơ>>
Ngó quấc nhìn quanh khắp mọi bề
Nơi đây phiền toái lắm nhiêu khê
Âm thầm đi giữa đời buồn tẻ
Càng nhớ càng thương muốn trở về
NhàQuê
(Họa từ bài "Góc Trời Đông" của Đăng Xuân Linh)
Góc trời đông
Vẫy biệt Sài Gòn đến xứ Tây
Dù rằng nhàn nhã trí tâm vui
Ai hay chạnh nỗi xa hương lúa
Qua biển đường chim, vượt thác đồi
Ngậm ngùi đơn lẻ, cội lìa xa
Ngắm đất trời, đâu cũng thế là
Sợ bấy lòng xa, xa nẻo vắng
Quê hương còn có nước sông ngà
Như màu gạch đỏ pha vàng đục
Chạnh nghĩ trong lòng nỗi xót xa
Trời đất bao la miền xứ lạ
Quê tôi hướng biển phía đông tà
Bình minh dưới nước mặt nhô lên
Giữa biển hé nhìn sóng gợn phên
Vàng tỏa chân trời màn trướng phủ
Nửa che e lệ nửa như đèn
Chen chúc thắp cao cây trái ngọt
Tinh sương chim hót đón vầng ô
Ngỏanh đời mà nhớ trường cùng bạn
Nghe vấn vương hoài thuở ước mơ
Thăm thẳm trời xa vắng bốn bề
Không thân, buồn trống tựa sơn khê
Không quen, rồi cũng quen cô tẻ
Kỷ niệm thềm trăng, ảnh chiếu về
Đặng Xuân Linh
Trích đoạn: NhàQuê
Dòng sông kỷ niệm
Lần đầu Má cho ăn canh rau đắng
Có được đâu rơi nước mắt dỗi hờn
Mái lá nghèo cơm một món độc đơn
Nghe nghèn nghẹn Má dấu buồn sâu thẳm
Loài rau dại của một thời mê đắm
Con dế chắt chiu chăm sóc từng ngày
Cũng bận vang lừng cũng lúc chua cay
Chúng trôi trôi mãi giữa dòng hoài niệm
Gặp bạn cũ ngày xưa bao kỷ niệm
Sớm mai ngồi nhấm nháp tách cà phê
Nhắc huyên thuyên thuở bao thứ ham mê
Không sót một ai đứa còn đứa mất
Mấy mươi năm đã bước qua đời thật
Khép cổng trường xưa đối diện kiếp người
Hợp hợp tan tan còn có nữa thôi
Biết đâu đấy sẽ lại còn lần rẽ
Ở một nơi nỗi buồn luôn lặng lẽ
Món canh rau tiếng dế gáy đầu đời
Rủ nhau về khuấy động mãi hồn thôi
Trong góc thẳm chúng được dành khác biệt
Cọng rau nhỏ bám rễ sâu nào biết
Lan rất nhanh tràn ngập cã cõi lòng
Lá khép nép nằm chờ nắng hững đông
Tô canh mượt đượm tình hơn bao vật
NhàQuê
(Họa từ bài khởi xướng " Đọc Thơ Nhau" của Huỳnh Ngọc Diêu và bài họa "Chợt Còn...Chợt Mất" của Trúc Giang)
R
Đọc thơ nhau
Thơ em viết sao bùi ngùi cay đắng
Chút buồn thương trách móc giận hờn
Ta đọc mà thắm thiết nỗi cô đơn
Và hiểu được những niềm sâu thẳm
Ta trở lại trong tim niềm say đắm
Tuổi hồng xưa như sống lại những ngày
Những dòng thơ mang nặng những đắng cay
Giọt nước mắt và nụ cười kỷ niệm
Thơ ta viết gợi bao nhiêu hoài niệm
Hương tóc ngày xưa, vị đắng cà phê
Vẫn ước ao hoài một nỗi đam mê
Xin trở lại những ngày xưa đã mất
Thơ ta viết dù rất là chân thật
Lại xẻ chia, phổ biến giữa muôn người
Không một lần, dù chỉ một lần thôi
Ta đề tựa gởi cho nhau riêng rẻ
Muốn biết tin nhau, bên đời, có lẽ
Phải tìm nhau trang báo, giữa dòng đời
Có bao giờ ta viết, chỉ một lần thôi
Thơ ta viết, dành cho nhau riêng biệt
Cứ làm bộ vô tình như không biết
Thơ người xưa dù đọc thuộc nằm lòng
Để bây giờ trong gió bấc tàn đông
Nỗi thương nhớ lại trở về dằn vật
Huỳnh Ngọc Diêu
R
Chợt còn... chợt mất
Bởi nước mắt vẫn muôn đời mặn đắng
Rớt trong thơ phảng phất vị yêu hờn
Điệu vần rung rưng rức lịm hồn đơn
Khung trời mộng chợt lùi xa thăm thẳm
Chưa ra khơi mà thuyền mơ đã đắm
Nụ xuân tươi chưa hé được bao ngày
Rượu ân tình chưa biết vị nồng cay
Trong một thoáng chỉ mơ màng tưởng niệm
Từng góc phố vẫn còn in kỷ niệm
Không gian buồn quyện ngát hương cà phê
Đêm trăng xưa dìu dặt khúc say mê
Theo dâu biển đổi dời… nay đã mất
Giọt lệ thấm môi mình nghe rất thật
Góc trời xa dần lắng bước chân người
Chia hai bờ …lạc lối kiếp nầy thôi
Mình không gặp bởi đời muôn lối rẽ
Tháng ngày qua vẫn đi về lặng lẽ
Phố bừng vui ta hờ hững bên đời
Có nụ cười vừa chợt nở đây thôi
Rồi bỗng tắt xót xa niềm ly biệt
Nuốt giọt đắng nghẹn ngào ai có bíết
Nát tim đau mong nhớ đến nao lòng
Lá vàng khô ngập lối trải bao đông
Chờ một sớm xuân tràn lên vạn vật…
TrúcGiang
R
Xuân Linh nối tiếp Trang Xướng Họa của Huynh, Muội.
Chiều tà dằn vật (Họa bài Đọc thơ nhau của Huỳnh Ngọc Diêu) Vần thơ ta viết ngậm ngùi vị đắng Nỗi niềm vương khói giận với mây hờn Có nghĩ rằng bao da diết sầu đơn Tìm đọc được những hồn thơ thăm thẳm Bao hoài tưởng nguồn tơ đầy say đắm Thuở trời mơ xây mộng thấm hằng ngày Nào ngờ trên lưng nặng gánh chua cay Mang khối u hoài phủ tràn kỷ niệm Vần thơ tôi gợi về nhiều hoài niệm Nhớ xưa khơi, đắng nghiêm vị cà phê Ứớc vọng gì đầy ý nghĩ tựa mê ? Của kẻ theo vệ đường như hút mất Vần thơ tôi viết lời trong chơn thật Mong tìm nhau chất ngất tấm lòng người Không lời hời hợt, gió réo mà thôi ? Thà về tựa cửa trông trời riêng rẻ Đã hiểu rồi đời buồn hơn ,… có lẽ Thăng trầm lắm kẻ kể giữa trần đời Im lìm, tâm sự chỉ riêng mình thôi Lời tha thiết dành Nguyệt Hằng đặc biệt Vui buồn lặng lẽ sầu rơi ai biết Thơ người, người đọc thiết ý nằm lòng Trăng vẫn buồn, trời sắp tớiù gió đông Thương nhớ miền xa chiều tà dằn vật Đặng Xuân Linh
Thực hư lẫn lộn
Vẽ rắn vẽ rồng đủ thứ chân
Đố ai mà biết được đường lần
Nếu không lạc đạn gây thương tích
Thì cũng trúng đầu nổ nát thân
Tốt nhất không tin ông viết báo
Hay hơn đừng ngó lão nhà văn
Giả ngay như ...thánh nhưng mà láo
Móng vuốt đầy mình ... múa rất hăng TrúcGiang
Trích đoạn: TrucGiang
Thực hư lẫn lộn
Vẽ rắn vẽ rồng đủ thứ chân
Đố ai mà biết được đường lần
Nếu không lạc đạn gây thương tích
Thì cũng trúng đầu nổ nát thân
Tốt nhất không tin ông viết báo
Hay hơn đừng ngó lão nhà văn
Giả ngay như ...thánh nhưng mà láo
Móng vuốt đầy mình ... múa rất hăng
TrúcGiang
Tự Vẽ Mình Nhìn kỷ từ đầu xuống tới chân Hơi hơi chút chút giống cù lần Đừng tin trực giác hay phân tích Cũng chớ nghe đồn hoặc tín thân Trót hứa ơn đền còn oán báo Bất kỳ đời thực lẫn trường văn Giả điên giả dại người cho láo Gánh vác việc gì cũng quá hăng NhàQuê Tập Làm NHÀ... Muốn biết nên dòm xuống tận chân Nhớ mò chậm chậm rớ lần lần Ngày xưa suýt chết vì cam tích Từ ấy còn hoài thẹo khắp thân Trót đã nợ vay đành phải báo Học hành đôi chữ trả... thơ văn Để cho hấp dẫn hơi hơi láo Chứ viết y như chắc hỗng hăng NhàQuê
Chờ Giao Thừa
Chiều nay mới thỉnh hai chai rượu
Đợi tối giao thừa lếu láo chơi
Vô mấy ly đầu còn tỉnh táo
Tứ phương bất kể nhớ là mời
Trước khi ngã gục lầm bầm đếm
Ủa, có lần nào với chính ta
Nếu chửa thì đây cho đủ cặp
Ruột rà thân thiết tuốt trời xa
Đài báo suốt đêm nay tuyết đổ
Rạng ngày cao tới cả chục inch
Năm nào Tết cũng run cầm cập
Thiên hạ ngứa chân xúm xập xình
Còn một mình ngồi gù gật nghĩ
Lo toan đã vẹn ở bên nhà
Người người vui vẻ mừng xuân mới
Quẳng gánh, thăng trầm dẹp bõ qua
Xương da xích đạo vùi trong tuyết
Chực rã nơi xa vọng hướng về
Nắm đất quê hương theo khắp cõi
Lấy ra nhìn lại điếng hồn tê Một gói buộc ràng hình chữ S
Mở rồi người, đất cứ nhìn nhau
Mai nầy tro sẽ hòa cùng với
Trầm xuống biển khơi trọn ước cầu
Nốc cốc rượu Tây mừng Tết Nam
Nghe từng khóe góc nhói bao năm
Nhớ ly rượu kháp còn âm ấm
Cụng cụp, trót khà, bụng nóng râm
Có kẻ lưu linh trôi thất lạc
Buồn tênh tết mãi xứ người ta
Khôn nguôi tự dỗ ngăn dòng lệ
Phú Lễ** một chung cũng đủ là !
NhàQuê Phú Lễ** : Nơi nấu rượu đế ngon nỗi tiếng Ba Tri, Bến Tre. Ngày nay trở thành thương hiệu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2007 05:03:45 bởi NhàQuê >
Xướng Họa "Ngũ Bộ Xa Luân"
(Vần 1, 2, 4, 6, 8 xoay đổi vị trí) Tặng Thầy Trụ Trì Tam Bảo Tự
Xướng: Bài 1
Nợ trần dứt sạch với ai đây
Giữa chốn phồn hoa đô hội nầy
Gạt bỏ lợi danh trên đất Mỹ
Chẳng màng phú qúy dưới trời tây
Lòng son chí quyết rèn tâm đạo
Dạ sắt bền tâm nối nghiệp thầy
Cảnh tỉnh hồn mê về cõi giác
Ánh vàng rực tỏa ngát hương bay .
Nguyên Hà Vũ Xướng: Bài 2
Ai có biết chăng ở chốn nầy
Bóng người thấp thoáng mái hiên tây
Rời xa thế tục, bên am vắng
Dứt nợ trần ai, quyết học thầy
Mượn chốn phồn hoa làm cửa Phật
Thỉnh cầu bến giác tỏa trầm bay
Chuông chùa vọng tỉnh lòng xa xứ
Ánh đuốc từ bi rực mãi đây .
Nguyên Hà Vũ
Xướng: Bài 3
Trời Nam, rằng biết ở phương Tây
Nung chí từ tâm đến với thầy
Vững một niềm tin, tình viễn xứ
Ngát trầm hỉ xả nhẹ xa bay
Gắng công xây đắp chùa thiên ấy
Ra sức tô bày Bảo Tự đây
Kìa suối giải oan bao khổ trược
Non tiên hùng vĩ, cũng nơi nầy . (*)
(*) dựng hòn non bộ .
Nguyên Hà Vũ
Xướng: Bài 4
TAM BẢO chùa thiên ấy. Bạch Thầy
Cũng ngàn liễu rủ, cũng rồng bay
Hồi chuông Tịnh Độ vang muôn nẻo
Nhịp mõ Từ Bi khắp đó đây
Sắc bất dị không, không dị sắc
Hữu hình hữu hoại cũng nơi nầy
Mong cầu Đạo Pháp ngày thêm rạng
Đông đã dâng tràn, lại đến Tây .
Nguyên Hà Vũ
Xướng: Bài 5
Chuông vọng chiều nay, mây trắng bay
Cánh lam Phật Tử trở về đây
Mười phương lòng vẫn chung nguồn cội
Tám hướng tâm linh cũng bến nầy
Ý Đạo pháp tràn Nam lẫn Bắc (*)
Hòa đồng lý tưởng, há riêng tây
Cầu xin Tam Bảo luôn gia hộ
Mượn bút đề thơ : Kính tặng Thầy .
(*) Nam tông ,Bắc Tông .
Nguyên Hà Vũ
Bài Họa : CUỐI CON DỐC ĐỔ
Họa Bài 1: Bước Ra Khỏi Sở
Rửa tay gác ách nghỉ hưu đây
Mấy chục năm qua đợi phút nầy
Thuế đã đàng hoàng cho xứ Mỹ
Tiền đà chiu chắt gởi băng Tây
Thẳng ngay tiện tặng không tà đạo
Chịu khó siêng năng thuộc loại thầy
Nay gặp chữ nhàn đâu ảo giác
Hân hoan phơi phới nhẹ như bay
NhàQuê
Họa Bài 2: Từ Nay
Đồng hồ báo thức dẹp ngay nầy
Quên phắt ngày ngày ngó lịch tây
Quên sớm lái ào đường xá vắng
Quên chiều mệt lã thợ như thầy
Quên luôn hãng xuống cầu trời phật
Quên quách ế hàng vạ gió bay
Quên cả tự thân đời biệt xứ
Đồng thời ráng nhớ khởi từ đây
NhàQuê
Họa Bài 3: Lê Thân Xứ Lạ
Chẳng đã, phải dùng tiếng Mỹ Tây
Rời trường chữ nghĩa trả cho thầy
Mừng mừng chợt gặp người cùng xứ
Vễnh vễnh lắng nghe tiếng Việt bay
Xa lạ kết thân từ dạo ấy
Đậm đà giao hảo đến nay đây
Nhủ khuyên vượt khó bao ô trược
Ruột thịt đâu so được thế nầy!
NhàQuê
r
Họa Bài 4: Tan Hoang
Nghĩ xưa cũng có thuở làm thầy
Đem cả giấc mơ chấp cánh bay
Mong ước hai miền rồi một nẻo
Nguyện cầu xum hợp thỏa mừng đây
Ai ngờ chỉ khác nhau màu sắc
Ai nghĩ rồi ra thảm cảnh nầy
Đất nước đã không ngày tỏa rạng
Mà người ly tán khắp trời Tây
NhàQuê
Họa Bài 5: Dung Thân
Từ đến xứ người sau chuyến bay
Ngậm ngùi hai tiếng ”Tị Nhân” đây
Thôi rồi số kiếp xa căn cội
Ơi hởi phận thân gởi chốn nầy
Mờ mịt quê Nam trôi viễn Bắc
Tít mù xứ Việt lạc phương Tây
Vận lành ơn đất trời phù hộ
Nghiệp vững nhớ công quý bậc thầy
NhàQuê
><><><><><><><><><
"Ngũ Bộ Xa Luân" họa của Trúc Giang
Lễ chùa đầu năm
(Họa bài Chùa Tam Bảo của Nguyên Hà)
Bài 1 :
Chùa thiêng rộn rã khách về đây
Hái lộc dâng hương nghiệm chốn nầy
Người khấn phước ơn trùm vạn vật
Kẻ cầu danh lợi thoả niềm tây
Già mong hồn nhẹ theo chân Phật
Trẻ ước tài cao tiếp bước thầy
Ngời giấc mơ lành trong ánh mắt
Hoa thơm gió quyện khói nhang bay
Bài 2 :
Thanh thoát làm sao cảnh sắc nầy
Tinh mơ đến bóng ngã đoài tây
Kinh cầu đưa nhẹ lâng hồn tục
Chuông tụng ngân vang họa tiếng thầy
Cất gánh ba hôm mừng tết đến
Nặng vai một kiếp gởi trầm bay
Quên đời khắc bạc ,ân tình cạn
Chung lắng tiếng cười vọng đó đây
Bài 3 :
Lòng giữa bụi hồng hướng Cực Tây
Tâm ghi thiện đức nhớ lời thầy
Dù chưa duyên hạnh sân si bỏ
Cũng đã ngộ thời danh lợi bay
Ý chán bon chen đâu dạo ấy
Hồn mong yên tĩnh kể từ đây
Ngày qua lặng lẽ vui cùng bóng
Rồi lịm vùi thân mãi chốn nầy
Bài 4 :
Văng vẳng bờ mê tiếng giảng thầy
Hư không ...tất cả... để xa bay
Nay còn tham vọng ghen hờn đó
Mai phủi tay rồi trả hết đây
Thủy nhược non bồng vui chốn ấy
Trần gian bể khổ giã nơi nầy
Thẳng đường giác đạo thông tâm tưởng
Bát nhã thuyền đưa cập bến Tây
Bài 5 :
Mơ màng cảnh đẹp suối mây bay
Thanh thản yên bình khác hẳn đây
Chẳng sợ ưu phiền đeo kiếp nữa
Không lo bi lụy vướng đời nầy
Kìa tia nắng ấm vườn tiên giới
Đó ánh nhiệm màu cõi phật Tây
Xăm lễ đầu năm nhiều phép lạ
Mười phương tịnh độ ... đức công thầy
Trúc Giang 03.01.07
>)<>)<>)<>)<>)<>)<
"Ngũ Bộ Xa Luân" Họa của Đặng Xuân Linh
Gắng rèn tâm tư
(Họa bài Chùa Tam Bảo của TH Nguyên Hà)
1
Trần ai níu mãi tại nơi đây
Diễm lệ phương xa sống thế nầy
Không chọn phù hoa trên đất khách
Chẳng yêu danh vọng giữa trời Tây
Miễn là dạ nở tình thơ phú
Sao luyện lòng trong, nghĩa đạo Thầy
Kềm lắng tâm tư đừng hỉ nộ
Đuốc vàng soi sáng, ngắm trầm bay
2
Sinh sống nơi đâu cũng mộng nầy
Suốt ngày lãng vãng ngắm đông tây
Tựa như tu sĩ thân sùng Đạo
Dường thể mình ta tự kính Thầy
Làng vắng kinh thơ, âm Thánh kệ
Dạ bồi mối đạo, tiếng thanh bay
Chuông ngân vang vọng nhàn trần tục
Ánh sáng tỏa vào trí giác đây
3
Chim Nam tiến thẳng tận đoài tây
Vẫn hướng tâm tư cạnh mãi Thầy
An ủi tinh thần, hờn cố xoá
Tự khuyên dạ trí, giận thầm bay
Gắng lòng hỉ xả đem vui ấy
Ráng sức công bền điểm sắc đây
Thánh Tịnh xa xôi, Chùa cách biệt
Chỉ đành tự tỉnh tại phương nầy
4
Thương nhau là lẽ ý tâm Thầy
Hình tượng bốn mùa tới lại bay
Tịnh độ huỳnh khai vang khắp nẻo
Từ Bi tâm mở dội nơi đây
Chữ không mầu nhiệm trong lòng đó
Chữ có hiện lên giữa dạ nầy
Không sắc, sắc không thân tự tạo
Chẳng gì bền bỉ,…dẫu riêng tây
5
Tiếng mõ, chuông đồng thoát nhẹ bay
Cửa Thiền lữ khách kỉnh tầm đây
Nơi nơi Phật Tự vầy nguồn Đạo
Chốn chốn nữ nam hợp xứ nầy
Nam, Bắc*, Cao Đài…chung chí hướng
Trần hồng, huệ giác một niềm tây
Làm lành lánh dữ điều tôn chỉ
Lý lẽ thuận khai đẹp dạThầy
Đặng Xuân Linh
>_<>_<>_<>_<>_<>_<>_<>_<>_<
"Ngũ Bộ Xa Luân" Họa của Nguyễn Gia Linh
Cúi lạy Thầy
1.
Công danh sự nghiệp hết nơi đây
Gởi lại thiền môn ước vọng nầy
Từ lúc giang hồ trên đất khách
Đến khi phiêu bạt chốn trời tây
Đèn nhang nghi ngút chùn chân bước
Đức hạnh từ bi giác ngộ thầy
Con cố quay về nơi bến giác
Cõi lòng nhẹ tựa áng mây bay
2.
Vẫn biết tâm tư đến phút nầy
Hướng về đất nước, biệt Âu Tây
Bờ lau, xóm vắng, vui đời đạo
Bụi trúc, thôn xưa, học nghĩa thầy
Nến đuốc sáng ngời, vầng chói rạng
Trầm hương nghi ngút, khói xa bay
Những gì ấp ủ giờ ôn lại
Không để lạc đường phúc hạnh đây
3.
Trên ngọn đồi xa vọng hướng tây
Từ lâu theo dõi bước chân thầy
Một niềm tin tưởng in sâu đậm
Vạn nét mơ huyền thoáng nhẹ bay
Ngạo nghễ cỗng chùa sừng sững đó
Uy nghi Thánh Thất trấn nơi đây
Tiếng chuông cảnh tỉnh luôn vang dội
Muốn được bình yên đến chốn nầy
4.
Con quỳ khấn lạy dưới chân Thầy
Khi khói hương trầm nghi ngút bay
Lòng muốn hồi chuông tu tỉnh đó
Dạ mong tiếng mõ đại từ đây
Những gì sắc sắc không không nọ
Cũng chỉ vô vô hữu hữu nầy
Sâu rộng bao nhiêu rồi cũng thế
Huống chi trời đất với đông tây
5
Trên điện đèn hương nghi ngút bay
Tiếng chuông vọng mãỉi ở đâu đây
Như đang nhắc nhở về phương đó
Hay đã khuyên răn đến chốn nầy
Mầu nhiệm đất trời tâm tụ hướng
Hoằng khai đại đạo ý rời tây
Một lòng kính cẩn luôn cầu nguyện
Bỏ hết niêụm riêng, cúi lạy Thầy
Nguyễn Gia Linh
><><><><><><
"Ngũ Bộ Xa Luân" Họa của Lam Vân
Chĩ là cõi tạm
Bài 1
Hồi chuông thánh thót vẳng đâu đây
Thức tỉnh tâm mê giữa chốn nầy
Nặng gánh oằn vai nơi đất Việt
Cưu mang nghiệp dĩ tận phương Tây
Trầm luân bể khổ rời xa đạo
Bến giác thuyền duyên đến với Thầy
Nhẹ bước đường thiền theo chánh niệm
Gian trần thoáng đấy áng mây bay
Bài 2
Thân ta tạm gởi tại nơi nầy
Một kiếp phù sinh cõi viễn tây
Dạ khắc sâu hoài ơn Phụ Mẫu
Tâm ghi đậm mãi nghĩa Cô Thầy
Công danh hoạn lộ thênh thang bước
Phúc đức lộc tài thẳng cánh bay
Chốn cũ quê xưa lòng chạnh nhớ
Bao giờ ta sẽ trở về đây !!
Bài 3
Trời chiều lặn khuất bóng non tây
Tịnh trí thành tâm kính nhớ thầy
Bác ái từ bi lòng dạ khắc
Tiền tài phấn thổ khói sương bay
Nhân sinh phận số còn nơi đó
Kiếp sống duyên trần vẫn tại đây
Vượt thoát lướt qua vòng tục lụy
Ðời vui thanh thản ước mơ nầy
Bài 4
Nhớ mãi ngày nao học cạnh thầy
Lời hay ý đẹp ngát hương bay
Thời gian vẹn giữ câu khuyên đấy
Kỷ niệm nào phai ký ức đây
Viễn xứ bon chen đời sống đổi
Tình quê ủ ấp trí tâm nầy
Bao năm cách biệt phân ly nữa !!
Kết nối nhịp cầu đông đến tây
Bài 5
Ðời người chớp mắt thoáng nhanh bay
Tuổi hạc gần kề sắp tới đây
Ðạo hạnh vun bồi tâm thiện mãi
Cơ duyên tích lũy đức tin nầy
Tinh thần giản dị theo Ðông Á
Vật chất không màng giống Mỹ Tây
Nguyện ước mai sau về đất Mẹ
Nhàn du nhẹ gót nối chân thầy
Lam Vân
wmwmwmwmwmwmwmwmw
"Ngũ Bộ Xa Luân" họa của Bùi Tiến
Trầm Đưa Ngát Thoảng
Lòng trần muốn dứt biết sao đây
Chân vọng vần xoay mãi thế này
Mới vợi xốn xang Nam với Bắc
Lại đầy rối rắm Đông và Tây
Dẫu chưa ý tịnh vui duyên đạo
Cũng thể tâm thanh dõi bước thầy
Một nén hương lòng xin chứng quả
Trầm đưa ngát thoảng nhẹ bay bay
Rực rỡ chân như sáng kiếp này
Ánh từ bi tự cõi trời Tây
Thân tâm an lạc vui lời Phật
Bi trí viên dung trọn nghĩa thầy
Hiên vắng mai vàng vừa hé nở
Trời cao nhạn trắng vẫn tung bay
No kinh lòng gió từ vô lượng
Buông bỏ hư không ngợp chốn đây
Một mùi giải thoát khắp đông tây
Nét đẹp vô sinh đưới bóng thầy
Nước đáy lòng sâu đều đặn chẩy
Mây đầu non thẳm nhẹ nhàng bay
Chăn trâu vui dạ thiền sư trước (1)
Xem khỉ an lòng đệ tử đây (2)
Rộng hẹp nhỏ to không vọng động
An Vui nơi đó cũng nơi này (3)
Cầu đá trên sông ngưỡng kính thầy
Dù dòng nước chẩy dẫu mây bay (4)
Vọng tâm bướng bỉnh lôi từ đó (5)
Chân tính thục thuần thả tại đây (6)
Sở kiến chẳng làm mờ chốn cũ
Thiên chân hẳn được sáng nơi nầy (7)
Mở khai giác tính từ con trẻ (8)
Đâu cứ khổ tìm tận cõi Tây
Biển học mênh mông tựa gió bay
Biết đâu là đích, tới đâu đây
Thương người mài gạch làm gương ấy (9)
Phục bậc xem hoa tỏ bụng nầy (10)
Ý động quay đầu xa bến giác
Tâm an chợp mắt tới bờ tây (11)
Quẩn quanh nắm giữ thêm phiền não
Buông bỏ thênh thênh dõi bước thầy
Bùi Tiến
(1) Tích Đại Viên Thiền Sư và câu chuyện
Chăn Trâu Đen
(2) Tích Quốc Sư Huệ Trung với câu chuyện
Xem Trò Khỉ Trên cầu Thiên Tân
(3) An Vui = Cực Lạc
(4) Tích ngài Triệu Châu với câu chuyện Đá
Cầu Trên Dòng Nước Chẩy
(5) và (6) Câu chuyện Trâu Bùn và Tào Khê
(7) Ý kệ Dưỡng Chân của ngài Tuệ Trung
Thượng Sỹ
(8)Ý kệ Thị Chúng của ngài Tuệ Trung
Thượng Sỹ
(9) Tích ngài Nam Nhạc mài gạch khuyên ngài
Đạo Nhất đừng chấp tướng
(10) Tích Hối Đường Tổ Tâm Thiền Sư và
quan Thái Sử Hoàng Sơn Cốc
(11) Ý kệ Ngẫu Tác của ngài Tuệ Trung
Thượng Sỹ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2007 14:40:28 bởi Huyền Băng >
Lả Ngọn Đinh Lăng
Đinh lăng thuở ấy mới ngang vai
Lá mướt chờ ai nhẹ gót hài
Tay khẻ nâng niu ban chút ấm
Mắt nhìn trìu mến gởi hôn bay
Cành xanh ngày đó đâu còn nữa
Áo trắng lúc xưa lảng đảng hoài
Thầm hứa khi nao gieo vận hứng
Tự mình vẽ lại… nghĩ hay hay
NhàQuê (Họa từ bài "Chỉ Là Mơ" của Trúc Giang) Chỉ là mơ
Em ước ngày nào ta sánh vai
Chiều êm bóng đổ quyện hình hài
Mưa rơi lất phất đan tay ấm
Gió thoảng thì thầm gọi lá bay
Dù tóc sương pha không trẻ nữa
Nhưng khung trời mộng vẫn xuân hoài
Để anh gieo trãi nguồn thi hứng
Vẫy bút cho đời những áng hay
Trúc Giang
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2007 14:49:41 bởi Huyền Băng >
Ngoan
Giữa bao la bỗng tên ai nhấp nháy
Lau kiếng mấy lần phải Nhỏ đó không
Lần nhớ tan trường ôm cập đi rong
Vậy là Nhỏ bước vào yêu rồi đấy
Chắc tại Nhỏ không vô tình nhìn lại
Sau lưng mình có một kẻ lặng theo
Có mỗi trái tim và tấm áo nghèo
Đã rắp leo dốc tình cao chất ngất
Sao Nhỏ không vờ đánh rơi cúi nhặt
Như cố tình chờ ai bước lên ngang
Biết đâu chừng ngày bất chợt dịu dàng
Đôi dòng chép gọn gàng cài trong sách
Viết tên ai đến...... lần vừa ý nhất
Manh giấy đơn sơ thay lòng chân thật
Có nói được cùng biết Nhỏ nghe không!
Bà Tiên khấn chẳng mở lòng thử bận
Mỉm cho lần dù chỉ một lần thôi
Nên chi Nhỏ vẫn hồn nhiên theo lối
Kẻ theo sau cứ ruột rối tơi bời
Đêm cứ dài ngày vẫn cứ chơi vơi
Một kẻ ngóng một người đâu hẹn tới
Lại dặn lòng cứ phong Nhỏ lên ngôi
Một ngày Hè đem nắng về rộn rã
Cuối mảnh quê hiền xa thật là xa
Nhỏ lần đầu theo ai về miền lạ
Có Tiên gầy nheo mắt ngó ra sân
Hai đứa nắm tay dường chạy dù gần
Má ơi chúng con đã về nè Má
Như con thưa cùng với Má có lần
Nhỏ...Nhỏ rày con nhà mình Má nhé
Nhỏ bẽn lẽn giọng hồ như khe khẽ
Xin Má mở lòng nhận... nhận con nhe!
Bà Tiên hiền lay vai thon nhè nhẹ
Con bé nầy coi ngộ lại ngoan ghê!
Nhỏ ôm Má hình có người ôm Nhỏ
Đôi mắt rõ vui ửng hồng lên má
Chớp nhanh cùng lớp lớp sóng ngân nga
Anh nầy ghét ghê chừng Má cười cà
Nhà ai như vừa đón đứa dâu xa
Và hôm ấy khói lam lên mái lá
Có ai cùng phụ Nhỏ bửa đơn sơ
Vẫn món canh rau xưa giờ Má chịu
Sao nghe chừng dìu dịu những hương hoa
Thực cùng mộng nào nẩy mầm kết lá
Chút gợn buồn thôi thế hóa ra hay
Cám ơn thời gian đã không đi mãi
Hơn bốn mươi năm chẳng lần gặp lại
Nhắc tên ra còn như mới thuở nào
Niềm vui ngọt ngào tiếp tiếp theo nhau
Trong sâu thẩm có chút gì dành để. NhàQuê
Vẫn
Hy vọng vẫn nuôi một chuyến về
Bao năm chôn chặt mảnh tình quê
Thân yêu từ độ xa lăng lắc
Nhung nhớ đến từng...miếng ghét, chê
Sánh tợ món ngon khác vị hương
So như gá nghĩa chẳng duyên lương
Nên chi một chút lao xao cũ
Cũng đủ nghĩ suy suốt dặm trường
Đầu cúi nhận phần kẻ ngốc si
Phủi tay mất sạch bước chân đi
Phận thân hồn phách đầy thương tích
Kiếm gãy gươm rơi gạt lệ bi
NhàQuê r
(Họa từ bài "Nỗi Đau Của Một Gã Quy Hàng" của hayendu)
NỖI ĐAU CỦA MỘT GÃ QUY HÀNG
Gã biết ra đi khó trở về
Như lời trăn trối lúc rời quê
Chạnh lòng nhặt nhạnh quê xa lắc
Đời gã quy hàng thật đáng chê
Ngã ngựa,vỡ thành,tan cố hương
Gã tù đau thấm nghĩa vô lương
Hồn xưa tan tác bên thềm cũ
Nước mất vì ai,những đọan trường!!
Gã còn hơi thở chút tình si
Cùm xích,lằn roi,gã cứ đi
Trăn trở đất người hờn chiến tích
Dạ hòai nhật hận tạc sầu bi.
hayendu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2007 14:54:17 bởi Huyền Băng >
Con Lộ Đất
Em kể lại tôi nghe
Con đường xưa bây giờ tráng nhựa
Vẫn vắt ngang qua mấy ấp quê mình
Những cây cao cây còn cây đà đốn
Nhìn lạ làm sao!
Trong ký ức một mình tưởng lại
Con đường làng cát nóng vuột da
Tôi thằng bé chân trần đi học
Băng qua nỗng cao khổ ơi là
Chạy từ đoạn một
Đầu trên kia có miễu Bà Bèo
Phía nọ giáp làng bên Giồng Nần, Đục Mộ
Người ở xa biết làm sao nhớ
Riêng tôi quen như từng ngón tay mình
Chia phe phục kích
Đi học sớm chun vô bụi núp
Đợi tụi nó ngang nhảy ra hù
Mới vô trường đà trèo lên một bậc
Sách chẳng nói nhất quỷ nhì ma đó ư
Đường thêm ma nữa
Con ma giờ đây nhớ thương đường cũ
Có chiêm bao đi lại bao lần
Vẫn y nguyền từng chùm cây dại
Nhàn hạ ra hoa khỏi đợi Xuân
Tôi thằng bé chân trần
Ước được làm hạt cát!!
NhàQuê
Ngủ
Đúng chín leo lên chút ngáy khò
Giường đôi rộng thịch lại nằm co
Mùng màn vướng víu làm thân khó
Gối ghiếc tùm lum để đở giò
Đúng kiểu thất tình hay trúng gió
Y khuôn mạt rệp hoặc sâu đo
May thay bỏ cử sau giờ Ngọ
Nếu phải ôi thôi húp cháo cò
NhàQuê
Cảm phục
Kèn trống khua vang giống hội đình
Men vào chợt? tá hỏa tam tinh
Người khoe sành điệu đang rao giảng
Kẻ tưởng cao tay cố luận bình
Trắc trắc rung như trời xoáy bão
Bằng bằng nổ tựa súng liên thanh
Hoa thơ hương toả thơm ngan ngát
Nở giữa chợ Đường sực nức danh?
Trúc Giang
Bài Họa: Bài Bản
Đánh trống cầm chầu hội hát đình
Từ tai tới mắt phải cho tinh
Hồi khen tiếng thúc trăm người ngó
Nhịp nhặt dùi lơi vạn kẻ bình
Giữ chặt khư khư e cứng ngắc
Lơ là chiếu lệ ngại tao thanh
Đừng vì kép giỏi rồi cương ẩu
Có khác nào đâu tự hại danh
NhàQuê
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: