thơ nguyetthao ( mỗi nỗi buồn mang một tên riêng )
Người Thì Sao
Còn Tôi Vẫn Nôn Nao Đợi
Bên kia còn nhịp thở
bên kia là nỗi nhớ
Người thì sao
còn tôi thì vẫn nôn nao đợi
đợi giữa chiếc giường
một tờ giấy ly hôn
chỉ có một bức tường
cho người úp mặt
nên sự thật
ở phía sau lưng tôi
chung mình chưa thể ngăn đôi
bởi chiếc giường vốn chật
còn chia thước đất
là phải chạ mặt trời
vẫn nghe hơi thở người
còn loang thoang trong gió
như loang thoang đâu đó
một chút hương linh lan
chỉ có một tấm màn
cho tôi ngăn chéo lại
ai trần truồng thoải mái
cởi áo quần ném xuống chân
ai ?!
còn chung một chiều dài
nên gần nhau lắm
nhưng vẫn xa thăm thẳm
bởi có một đại dương
ở giữa hai góc giường
bên kia là nỗi nhớ
bên kia còn nhịp thở
người thì sao
tôi thì vẫn nôn nao đợi
nguyethao050407
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2008 07:52:24 bởi nguyệt thảo >
mãi không quên.. quanh quanh mặt đất , um tùm hàng cây
xôn xao mắt biếc ngắm nhìn đâu đây?
trăm ngàn nguy biến : không sờn , không nao
cơn bão , cơn giông , mùa đông lạnh giá
tím ngắt da thịt , xanh xanh mái đầu
em thơ, chân đất, chân trần ,chân không
ríu rít gọi nhau về mau sum vầy
mẹ già mòn mỏi chờ trông từng ngày
em yêu ngóng đợi nhìn xa trông về...?/
có người mong nhớ làm thơ quên sầu
biết có ra sao?lòng đầy ước ao
tình ai rối bời , tim ai thổn thức????
nhớ thì chẳng nhớ mà vương trong lòng...nad
...
_____________________________
nad
Bài Trần Tình Thứ Bốn
(cho nh . )
Ai viết bài thơ về con đĩ
đêm động phòng không dấu hoa son !
nửa chén giao bôi còn mộng mị
nợ chồng một giọt máu con con
năm bảy con đường cho em chọn lựa
vài mảnh hoàng hôn giăng cửa em về
cây thập giá nào cũng rừng rực lửa
góc giưòng nào cũng vuông vức phân chia
bóng nến đêm soi tình ngày bội bạc
bao nhiêu bàn tay vuốt tóc này mềm
mấy nụ hôn mà môi em nhợt nhạt
chén rượu vơi nào trong mắt thôi miên
những tiếng anh yêu như bài nhật tụng
thừa thãi nhiều hoá thiếu thốn quanh năm
tất cả nỗi buồn trên lưng dưới bụng
có hoá hư không vào gối kê nằm
nguyetthao170407
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2007 19:20:27 bởi nguyệt thảo >
Thánh Giá
Có hình như Chúa bảo
em là cây thánh giá của đời anh
cây thánh giá trân châu ngọc báu
một dữ chín lành
ngàn rưỡi dấu đinh
Và hình như Chúa cũng phán
anh là cây thánh giá của đời em
cây thánh giá tam sao tứ hạn
ba trắng bảy đen
mười nút bõ bèn
Rồi hình như chúa cũng dạy
mỗi người có cây thánh giá riêng
một nửa đời còng lưng vác
để chờ ngày
treo dọng ngược mình lên !
nguyetthao
LẦN ĐẦU GẶP ĐỨA EM LAI
tôi có còn nguyên những chân như
hồn ai sông núi bỏ đi từ
những con sâu phải mùa sinh sản
một năm dài bao nhiêu tháng tư
Vòng tay ôm lỏng tôi lường lọng
cả gối chăn khuya cũng mắt chừng
cửa nhà hoang mối thân gò đống
những nhớ thương vùi trong bứu ung
tôi có con nguyên vết sướt không
những con chim chết ở bên rừng
xác ai ? bó gối trong lầu phố
vết sướt sau lưng đọng máu / ngừng
tay nắm thịt da buốt lòng nhau
nhìn đâu cho mỏng những phân đau
nhìn đâu cho hoá thành sương khói
nước mắt trong veo cũng nhuốm màu
ai nhớ ai là ai nữa không ?
nước đã loang sông chẳng nguyên giòng
hơn ba mươi vệt đau rời khúc
lai gì lai một kiếp nô vong !
nguyetthao250407
Trái tim hát lời hân hoan
Em ơi anh nói điều này
Đắng cay quá đủ giờ này hãy yêu
Mỉa mai chua sót đã nhiều
Mong em hãy nói lời yêu ngọt ngào.
Cuộc đời vẫn đẹp biết bao
Cớ sao em cứ ngoáy vào niềm đau?
Dẫu rằng có bội bạc nhau
Cũng xin tha thứ khi đầu còn xanh
Oán hờn đời mãi sao đành
Hãy yêu lần nữa cho lành vết thương
Chia bôi hai đứa hai đường
Cũng xin ngoái lại mà thương lấy mình.
Đằng đông rực rỡ bình minh
Mặt trời thúc giục gieo tình nơi em.
Mãi không chán, chẳng cả thèm
Em mau mau vén màn đêm cuộc tình.
Tình cũ chết, duyên tái sinh
Quỳ trước thập giá biết mình ngộ không?
Vẫn nghe khao khát trong lòng
Lửa tình còn rực mãi không lụi tàn.
Trái tim hát lời hân hoan
Tình thơ lai láng ngập tràn nơi em./.
Hà nội, ngày 25/04/2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2007 00:28:34 bởi Nguyễn Hoàng >
Giữa Quạnh Hiu Mình
Có ai ngồi trong cái cũi
thấy ngày trải nắng ra phơi
không gian ba chiều tắt tối
cuối đường hầm ánh sáng / tôi
Ngỡ khe lòng như cánh tủ
mở trời đem gió ra hong
thấy trong bít bùng áo mũ
một bầy lố nhố thằng / ông
Có ngày vòng qua chỗ đợi
tay cầm nỗi nhớ đi chơi
lối vườn không nhau tưới xới
lá hoa xào xạc khô / rồi
Không trôi là sông đã cạn
tóc rơi / rụng nhánh chia nào
một đời bên nhau chắc chán
có thuyền ai đắm trong ao
Tấm Lưng Trần Ở TÂN SƠN NHẤT
Hở cho lưng thấy mặt trời
hai giây áo một vai người biệt ly
mảnh khăn hồng phấn lau đi
dấu tay còn triệu con vi khuẩn sầu
nhắc ngày chia thịt da nhau
đói đuôi mắt ngọt no đầu lưỡi thơm
mỗi phân xác một phân hồn
giăng nghiêng thế dựng cuộn tròn dáng cong
hở vai cho tóc phiêu bồng
đây truân chuyên lại / này phong ba về
vết gì trên tấm lưng / chia
vết trần / ai vạch lằn khuya / với ngày
nguyetthao070507
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2008 07:53:01 bởi nguyệt thảo >
Một Mình ! Tôi Ngủ Nằm Nghiêng
Chiều giường - đo thiếu trăm năm
tôi kê gối lệch / tôi nằm nghiêng lưng
chăn thu đắp mảnh lừng chừng
cao / nguyên nhũ đỏ .
thấp / rừng rũ nâu
nghiêng đèo dốc lượn về đâu
cồn dâng mấy lớp khe sâu mấy tầng
Máu dồn da thịt nghiêng thân
tay nghiêng hứng giọt trong ngần triết / minh
đất trời nghiêng cõi bình sinh
tôi xiêm áo lại nghiêng mình tạ tôi
Chiều giường đo một
đo đôi
đêm nay tôi ngủ nghiêng chơi . .
một mình
nguyetthao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2008 07:53:30 bởi nguyệt thảo >
Trích đoạn: nguyệt thảo
Một Mình ! Tôi Ngủ Nằm Nghiêng
Chiều giường - đo thiếu trăm năm
tôi kê gối lệch / tôi nằm nghiêng lưng
chăn thu đắp mảnh lừng chừng
cao / nguyên nhũ đỏ .
thấp / rừng rũ nâu
nghiêng đèo dốc lượn về đâu
cồn dâng mấy lớp khe sâu mấy tầng
Máu dồn da thịt nghiêng thân
tay nghiêng hứng giọt trong ngần triết / minh
đất trời nghiêng cõi bình sinh
tôi xiêm áo lại nghiêng mình tạ tôi
Chiều giường đo một
đo đôi
đêm nay tôi ngủ nghiêng chơi . .
một mình
nguyetthao
Bài thơ hay quá. Ảnh thơ dường như chảy tràn không thứ gì cản trở và chứa đựng nổi, họa may có vòng minh triết là đủ khả năng bao quát những thảm liệt đầy hứng khởi này. Thừa Thiếu Nghiêng đèo dốc lượn về đây Trăm năm đôi cuộc sum vầy đó thôi Cồn cao mấy lớp mây trôi Khe sâu nào biết mấy hồi đếm đo Còn tàn tích với hương tro Lửa thiêng bùng sáng bởi vò rượu tiên Trần gian chứng tích giữa miền Chiếu chăn thừa thiếu nửa viền áo xanh.
Trích đoạn: Asin
Trích đoạn: nguyệt thảo
Một Mình ! Tôi Ngủ Nằm Nghiêng
Chiều giường - đo thiếu trăm năm
tôi kê gối lệch / tôi nằm nghiêng lưng
chăn thu đắp mảnh lừng chừng
cao / nguyên nhũ đỏ .
thấp / rừng rũ nâu
nghiêng đèo dốc lượn về đâu
cồn dâng mấy lớp khe sâu mấy tầng
Máu dồn da thịt nghiêng thân
tay nghiêng hứng giọt trong ngần triết / minh
đất trời nghiêng cõi bình sinh
tôi xiêm áo lại nghiêng mình tạ tôi
Chiều giường đo một
đo đôi
đêm nay tôi ngủ nghiêng chơi . .
một mình
nguyetthao
Bài thơ hay quá.
Ảnh thơ dường như chảy tràn không thứ gì cản trở và chứa đựng nổi, họa may có vòng minh triết là đủ khả năng bao quát những thảm liệt đầy hứng khởi này.
Thừa Thiếu
Nghiêng đèo dốc lượn về đây
Trăm năm đôi cuộc sum vầy đó thôi
Cồn cao mấy lớp mây trôi
Khe sâu nào biết mấy hồi đếm đo
Còn tàn tích với hương tro
Lửa thiêng bùng sáng bởi vò rượu tiên
Trần gian chứng tích giữa miền
Chiếu chăn thừa thiếu nửa viền áo xanh.
*********************
Lâu quá mới gặp lại đại huynh Asin . Ổn chứ .
Rất cảm ơn lời khen ưu ái. khất nợ thêm một bài thơ
nguyetthao110507
Ngày Nào Không Là Ngày Của Mẹ
Mẹ từ hạt F. hat Q.
cha đem con X. con Y. dúi vào
Ở đâu ra sợi tế bào
để con biết cội nguồn nào của con
nhiễu vô là hạt máu tròn
ứa ra đã cục thịt còn đỏ tươi
ngàn năm cái giống mầm người
trăm năm một kiếp một đời mẹ ươm
Bây giờ
da tóc tinh tươm
con như con ngựa hất bườm nhẩy đi
Để rồi hạt X. hạt Y.
trong con
lại gặp con Q. con C.
Cái vòng tròn chẳng ai ngờ
mẹ ơi !
biết đến bao giờ ?
mẹ ơi !
nguyetthao
( sáng mưa dầm dề 140507 )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2007 17:41:15 bởi nguyệt thảo >
Khi Mái Đầu Người Thấp Xuống
(Mưa Đầu Mùa Nhà Ngập Nước )
Loanh quanh những cỗ huỵêt tròn
lưỡi bò lê liếm từng hòn lệ vuông
hình thân ố nhộ minh thường
hoá khe nước nhọn xuống giường hạnh dung
môi non nhánh nở muôn trùng
triệu con vô ý cung phùng vào nhau
hồn người ở tận đẩu đâu
lạc giòng ân sủng vào sâu chốn nào
bốn bề mô thấp mô cao
từng phân đoạn lỏng làm sao đắp bằng
mây ngang trán đã dùng dằng
trời thu một nhánh sông hằng hà sương
đây là hướng đấy là phương
đâu đâu đó đó mùi hương quế về
mưa nguồn ướt tận cùng khe
lòng trong nhiễu giọt ngần nghe suối gầm
nguyetthao160507
RỒI AI MAI SẼ . .
Rồi ai mai hỏi xin nỗi nhớ
giữ làm chi nữa tôi cho không
trăm năm mây / nhớ / vần quanh núi
tôi nhớ người như biển nhớ sông
Rồi ai mốt nữa tìm kỷ niệm
nửa tấm hình nhau xé làm đôi
tôi đem gương nứt mình soi ảnh
những vết thương xưa đọng mủ rồi
Rồi ai một chút tình dư nợ
vay trái tim xong mượn cả lòng
lòng chia trăm mảnh mềm như gió
tôi nợ người như gió nợ đồng
Rồi ai mai nhắc buồn xưa nữa
nhẹ hẫng lệ luồn qua kẽ tay
dẫu trăm năm / ướt / hương ràn rụa
tôi ngóng người như núi ngóng mây
***
Rồi mai ai hỏi mua giấy cũ
tôi đem cân ký / bán đổ đồng
thơ yêu toàn những vần dang dở
thư tình một đống chuyện viễn vông
nguyethao190507
THÁNG NĂM
Tháng năm chưa dứt / lời kinh thuộc
Chúa về trên nóc thánh đường cao
bàn tay ai chắp / lồng tim lạnh
ngước mắt trông lên nắng hạnh đào.
Tháng năm mưa móc / từng cơn ngắn
chia loãng ngày theo những trú chân
bài ca trũng xuống vài phân đoạn
rượu cũng phai men nhạt mấy phần
Tháng năm nắng áo mềm da thịt
những ngã tư nghiêng góc mảnh màn
ai cao tóc bới về ngang phố
bược lụa nhung vừa xin quá giang
Tháng năm biếc gió mùi son phấn
tôi góc giường co hở dấu vai
khuya vắng thu lòng chăn gối tận
ai kéo mền ngăn tiếng thở dài
nguyetthao210507
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: