thơ nguyetthao ( mỗi nỗi buồn mang một tên riêng )
Trăng mờ Cỏ dại
Ngắt một nhành hoa
trải lòng phơi phiến đá
giữa xô bồ quen lạ
nhặt lấy một sợi hồn
Lăn cuộn tình tròn
xuống bãi bờ long lở
đớn đau là dây nhợ
trói tay vào mai sau
Vạt cỏ nhàu
vẽ quanh vòng hoang phận
Vùng nguyệt tận
ru giấc dài thiên thu
tôi ngục tù
tôi huyễn hoặc
tôi khinh bạc
tôi lăng loàn
chiếc lá vàng /
rơi / mùa thu hai mặt
trong lòng / đất
thơm mùi thịt da tươi
nguyethao300507
Bài Thơ Cuối Của Người Trưng Vương
Trời sang tháng sáu ngập ngừng
em về mưa ướt áo Trưng Vương buồn
xôn xao nhánh rụng trong vườn
như rưng rức vỡ tuổi hồn nhiên qua
chân sầu trên lối cỏ hoa
nghe thương guốc trắng ngày xa thềm trừơng
Em về gấp áo Trưng Vương
chợt bâng khuâng những mùi hương học trò
là môi ướt trái me chua
là mi mắt nhớ thơm tho .nụ cười
Trời sang tháng sáu mưa rơi
con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm rồi quên tên
cũng là thương bước chân mềm
loài chim sáo nhỏ đi lên thềm đời
thôi rồi !
hết nhé ai ơi
những bài thơ gửi áo người Trưng Vương
Nghiêng đèo dốc lượn về đâu
Cồn cao mấy lớp,khe sâu mấy tầng.
..................................................
Nghiêng đèo dốc ngược lên non
Nhìn nghe thác đổ,đá mòn...nghiêng vai
Sơn thần,cốc quỷ,hồn ai...
Và tôi nhìn bóng thơ bay...nghiêng mình.
EM NGUYETTHAO.
Em có mạnh khoẻ không,gần đây em có nhiều sáng tác anh đọc thấynhiều điều vui chúc em hạnh phúc.
PV_210.
Ngày Tôi Lấy Chồng
Tôi cứ nhìn đâu rất lạ lùng
môi cười băng giá tới mông lung
bao nhiêu sương tuyết vào da thịt
áo hở vai tròn rợn buốt lưng
những nhớ thương xưa đổ bến nào
tình lìa hạt máu vỡ hình sao
đường mi thưa thắt cung mày ngủ
hơi thở thờ ơ những ước ao
lệ rơi chẳng ướt chẳng đẫm mầu
chốn nhìn xa thẳm - thẳm đâu đâu
tôi hư thân xác hư hư ảo
hồn cũng chia phân vạn mảnh sầu
gói mảnh trăng cùng / loang thoáng mây
cỏ hoang một sợi / nhánh nhạnh gầy
lê thê búi tóc đêm hồng thuỷ
đau đớn nhiều rổi ! ! !
tôi khóc đây
nguyetthao170607
Mỗi Nỗi Buồn Mang Một Dấu Riêng Mỗi một bài thơ một nỗi buồn Từ đêm hồng thủy xóa tình xuân
Áo xưa nhàu bạc màu trinh nữ
Trường cũ Trưng Vương chạnh nhớ buồn Em viết từng câu lệ nhạt nhòa
Ai đem luật lệ khóa đời hoa
Để ong bướm lạ không về đến
Những chuyện nắng mưa cũng bất hòa Mỗi nỗi buồn mang một dấu riêng
Lòng đau âm ỉ chuyện thiêng liêng
Ô môi hoa trắng mưa bầm nát
Thương cảm người em bạn láng giềng Đánh dấu buồn đau dấu giữa ngăn
Muộn phiền cay đắng nặng muôn phần
Đâu cần lục lọi phân chia nhỉ
Dấu kín trong tim biết mấy tầng Nguyên Đỗ
Trăng Mờ Cỏ Dại (2)
Người về / về / quạnh hiu tôi
bóng che mất bóng hình bôi khuất hình
tôi đi / đi / lặng lẽ mình
giọt sương
đêm rớt
nụ quỳnh
khuya rơi
Mộ tình / Ai / biệt giam tôi
thanh mi lòi tói
vành môi xích xiềng
mặt trời tịnh / trái tim thiền
tiếng ru tuyệt tự lời nguyền vong âm
cỏ hờn hồn Thảo xa xăm
bóng trăng Nguyệt tận sầu thăm thẳm . . . người
nguyetthao140706
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2008 07:50:28 bởi nguyệt thảo >
NỬA KHUYA SOI GƯƠNG CHẢI TÓC
Sông nguồn núi ngọn là em
đêm / thay yếm đỏ bên rèm cửa nâu
gương mờ soi khuyết đời / sau
áo trong vong ảnh đường khâu đứt tà
sầu từ cổ kính sầu ra
lệ dìm dấu ngựa xe qua mắt / bầm
Đời xô lệch áo luân trầm
má hơ phấn nhạt môi dầm son phai
ngang mi liếc sợi tóc dài
buồn / tay nhánh nhớ rơi ngoài dấu ngôi
thưa / dày khe lược chia phôi
hai vai tháng tám một tôi ngẹn ngào
Nửa đêm có mụ bà nào
đong gương cho tóc chảy vào thu dung
nguyetthao26070
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2008 07:51:02 bởi nguyệt thảo >
chào em nguyetthao.
lâu rồi mới được đọc thơ em.mong em mạnh khoẻ và có nhiều sáng tác độc đáo.chúc hạnh phúc.
Tôi về-sông rộng một gang
Nhớ cơn gió cũ mát đằng sau lưng!
Nhớ cây,nhớ cỏ,nhớ rừng...
Nhớ đêm nguyệt tận đèo lưng chừng đèo.
pv.
**Mùa mưa . Người đưa tôi về . chập chờn đoạn đường con phố . Choàng chung chiếc áo tơi rách . Sưởi chung một hơi thở nồng. Rạo rực bàn tay lần khuất . . Thèm thuồng lén lút nụ hôn . .
Tội tôi
tháng tám mưa
chiều
Quên mang áo dạ để nhiều nhớ hơn
nồng nàn nhớ nụ hôn / ngon
xốn xang nhớ ngón tay
luồn
qua lưng
chập chờn con phố mông lung
cái khuy áo
chặt
suốt cùng trận mưa
khoang lòng nhiễu giọt mau / thưa
bàn tay hư
đến - chỗ
vừa ấm
thôi
chia vai / tách áo / uớt
người
tấm lưng cao thượng che đời / tôi
khô
Mưa / giờ tháng tám bơ vơ
người xa
sũng ướt
tôi chờ
_______ chồng tôi
nguyetthao010807
(cảm ơn người thánh thiện / đã gìn giữ tôi một buổi mưa chiểu / biết bao nhiêu tội tình cám dỗ ...)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2007 12:57:29 bởi nguyệt thảo >
ĐỌC THƠ HỒ XUÂN HƯƠNG RU ANH NGỦ !
Cứ rúc vào ngực em mà ngủ
hé môi thơm ngậm núm trinh tuyền
mở hồ rêu quế hương trầm ngụ
khơi giòng sữa rịn ý khai nguyên
Lênh đênh tay ngón vo nguồn cuội
ba chấm hồng nhô nhọn thái dương
kê sông gối núi đo bờ cõi
vũ trụ mênh mông mấy cạnh giường
Cứ rúc vào ngực em mà ngủ
rồi chất chồng nhau ta hoá thân
em tan thành nước / anh thành khí
kiếp trứoc đời sau chẳng lộn phần
Chân xuôi tóc rũ chia hồn xác
cột chống trời chưa đáy càn khôn
thác nghiêng lở nhỡ giòng nham bạc
một góc rừng nâu tím lịm buồn
Lại rúc vào ngực nhau mà ngủ
ngày sẽ dài thêm / đêm ngắn đi
. . .
nguyetthao200807
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2007 13:09:35 bởi nguyệt thảo >
TRƯỚC MÂM CƠM CÚNG MẸ
Mẹ xa trước nén nhang gần
có về trong sợi khói oằn dáng xưa
có về thăm bữa cơm trưa
chén canh goá bụa đĩa dưa nạ dòng
Thưông cây lúa thuở đòng đòng
ru con khúc hát vẫn lòng quê xa
năm mười hai tháng ngân hà
mưa vào tháng một mưa qua tháng mười
Nắng về thôn ngược làng xuôi
bốn mùa khăn mụ áo tơi mẹ quàng
nửa trời vuông trắng vầng tang
đường xa chợ muộn dở dang nửa đời
***
Gió đưa hồn khói lên trời
trong vong ảnh vẫn mẹ tôi lò mò
tiền vàng đốt đã thành tro
mâm cơm hiếu tử vẫn chờ . . .
nguội
thiu
NGUYETTHAO 0807
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2007 00:13:55 bởi nguyệt thảo >
NÓI VỚI NGƯỜI
Chẳng dựng đời nhau được
thì dựng người nhau lên
bằng dựng tình nhau trước
trái tim mình ưu tiên
Chẳng cởi áo nhau được
sao cởi lòng nhau ra
em dài tia mắt mắt ướt
anh nhọn ý dâm tà
Cả đời mình quanh quẩn
Như giọt máu quẩn quanh
Như bàn tay lẩn thẩn
Lúc em ngồi bên anh
Thử dựng hồn nhau ngược
để nuôi tình nhau xuôi
em trôi / chìm con nước
anh bay / lửng khoang trời
Một u tình bụi bặm
đóng váng sầu kinh niên
hai hoang hồn không tắm
khối dơ giờ ung viêm
Lật quay người nhau lại
để căm thù nhau thêm
còn căm thù nhau mãi
mở toang lòng nhau xem
mở toang lòng nhau thuộc
phải dựng người nhau lên
dựng nên tình nhau được
sẽ ru đời nhau yên
nguyethao310807
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2008 07:51:41 bởi nguyệt thảo >
GOÁ BỤA
Em khép lại
đêm
nỗi buồn goá bụa
góc phòng vuông
trơ trẽn mấy cạnh giường
chỗ ai nằm
che tối tăm một nửa
cái bóng dài
goá bụa
cả trong gương
Đêm khép lại / em / quấn mền
chốt cửa
cơn mơ triều
đê vỡ / đập
chìm sông
lại giấc ngủ
thuyền hồng phao xanh
giữa
nuớc mênh mông
goá bụa
cả cánh đồng
nguyetthao020907
bấm vào đây tham dự cưọc thi thơ
(http://diendan.thotre.com/index.php?showtopic=6797)
Hôm nay Hobac vào thăm nhà tỷ,
Thơ gì mà cứ tuôn ra dửng dưng lại mượt mà đằm thắm thế nhỉ, quả chỉ có con cháu Mẫu Hồ Xuân Hương với có biệt tài vậy thôi.
Chúc tỷ vui vẻ, làm nhiều thơ nữa nhe!
Hỏi
Hỏi căn phòng
cô đơn là gì
bàn ghế lô xô
giường chiếu lạnh
Hỏi cơn gió
người tình tới chưa
gió trốn chẳng thưa
gió tìm mưa
Hỏi cơn mưa
ướt hai hàng lệ
nỗi buồn đê mê
góc tái tê
Hỏi người tình
anh có yêu em
lại không dám biết
sợ ánh đèn
Hỏi lòng mình
trái tim thổn thức
hoang mơ rạo rực
buốt linh hồn
Cánh trần gian
tiếng thét xa ngàn
Cô đơn ủ dột
bờ môi
...tan!
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2007 08:02:08 bởi hobac >
KHOẢNG LẶNG Nốt chờ rơi xuống khoảng vong âm ngày dài như thể sáng - trưa - chiều một tam giác trăm năm người vẫn ngâm vào rượu những nọc nhớ thanh xà say một thời một thưở chết gần cỏ gần hoa xoay ngày bẻ tối uốn tháng năm tròn tôi chà thêm muối vào vết thương non thịt da hôi hổi yêu - hết hay còn một khoảng lặng giữa khúc xuân thì mở khóa sol lom khom nhìn thấy ở bên nhau hai mảnh hồn nhừ nhục ở trong nhau cục u tình củi mục vừa mọc ra cây nấm lưng còm cây nấm cô đơn
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2007 16:36:56 bởi BĂNG NGUYỆT >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: