thơ nguyetthao ( mỗi nỗi buồn mang một tên riêng )
Thơ của nguyetthao khá lắm (hơn mình là rõ rồi) mà sao ít được đưa lên thi viện cho nhiều người đọc hơn, mình thấy trong thư viện chỉ có 5-7 bài gì thôi. Dường như các mod của VNTQ thích những bài sên sến, ê ê a a hơn thì phải!
Vùng Mê Hoặc
Em bỏ anh
rơi vùng mê hoặc
đêm-chiếu-chăn
hơi thở phập phồng
môi tìm môi
tay tìm tay
cắn xé máu tình
vung vãi lối
chao đảo căn phòng
hai xác tội
mầu nhục huyền
mầu thanh nguyên
đốt...
châm lửa đốt nhau
em ngã
ta khụy
biển trời vô vị
hắt quẳng đi
tan biến...
tiếng gào
tiếng thét
ta hòa vào nhau
vùng mê hoặc
đỏ ngầu...
Hobac
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2007 17:00:40 bởi BĂNG NGUYỆT >
*****************************************
Nhà bên kia có một ngưòi và một cây bông sứ ở chung nhau thành hai cõi lẻ loi - người cô đơn với cây cô độc - ngày , ngưòi thi thoảng đi về . đêm , người khi ở khi không làm hương bông sứ cũng lông bông lúc tan lúc tụ *Bên cửa sổ phòng tôi ngủ - hưong thảo xô ra và hưong sứ chen vào - để lại thêm một cõi chênh chao mộng mị ... NHỠ NỤ HOA NGẦN * ngậm ngùi ..bên ấy lều quán quan khê là chốn người về là nơi người ở có cây bông sứ rụng nụ hoa ngần gãy nhánh hương trần ứa giòng nguyệt lệ ... * lòng tôi như thể quạnh qũe bên này vén gió cầm mây chờ con chim nhạn mầm khô nhựa cạn đông hoài ...tây hoài thương ai - giận ai hỏi mùi bông sứ * nhà tôi - tôi trọ hồn ở nhà kia nhỡ hôm nhỡ khuya gió lay cành động huơng rơi mùi rụng nhỡ nụ hoa ngần... dẫm phải bàn chân tội ai . .ai tội ............................. người ơi ..người ơi .........................
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2007 17:05:36 bởi BĂNG NGUYỆT >
CỨ ĐỔ THỪA CHO EM !
Hết đổ thừa em
lại đổ thừa cho Chúa
anh hèn như con chó
của lão ăn mày địên
Chúa tìm cõi bình yên
trên nhánh cây thập tự
em tìm nơi dựa ngủ
trong lổng ngực vai anh
tưởng là đứa sở khanh
mang trái tim tướng cướp
hoá ra là xác ướp
trong tủ kiếng vô trùng
đừng làm con chó cưng
em dắt đi dạo phố
đừng làm tên khốn khổ
phải ăn mày tình yêu
đã đau đớn bao nhiêu
mà đổ thừa cho Chúa
Còn buồn hơn thế nữa
Chúa có yêu bao giờ
ôi ! một gã khờ
sống đời quan thái giám
con ruột bà lãnh cảm
con ghẻ bác liệt dương
ơi ! tầm thường
và hèn hơn thế nữa....
Đừng đổ thừa cho Chúa
cứ đổ thừa cho em
Đừng đổ thừa cho Chúa
cứ đổ thừa cho em
Đừng đổ thừa cho Chúa
cứ đổ thừa cho em . . . !
nguyetthao151007
Nguyetthao!
lâu lâu thấy nàng về, lần này nàng về sao mang nhiều hương vị đắng cay thế, lả lơi một chút với Hobac cho đỡ buồn nhe!
Loạn Trần
Chém cha cái số hoa đào
Đục đen dòng xới phong ba quẩn vào
Mắt tình lại gập lao xao
Môi tình lại nhận ba hào nước sông
Buồn như cái kén nằm không
Phơi trần giữa cõi mưa chòng chọc chơi
Đêm côi buồn rượu cay người
Mênh mông nào hũ ta mời đủ ta
Ngày cung hồn vất la cà
Trẹo trong nghiêng ngả tha ma tội đồ
Say say cho thấm loạn rồ
Điên điên luôn thể đắp mồ từ tâm
Kêu xuân về đốt nụ tầm
Thét hoang phế tới gieo mầm... trinh nguyên
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2008 19:49:45 bởi hobac >
TỪ BÀI THƠ NGỔN NGANG
Người trong vỡ đổ
ngổn ngang
ta ngoài sự cuộc
buồn hoang mạc buồn
Người
bình minh hết vẫn còn
chút hoàng hôn lại với hồn hoang nhau
Người
vết thương để vết đau
ta
không vết sẹo
thì đâu vết hằn ??
Người
ngày tháng / dựng / thành năm
ta
thiên niên một
chỗ / nằm / huỷ vong
Tình người
cuối biển đầu sông
ta yêu vô vị
sống
không thật thà
Ngổn ngang người giữa bao la
ta trơ trọi
bãi tha ma : đời mình
nguyetthao161007
Lâu lâu ghé lại, thơ dạo này nhuyễn quá.
Ta cứ thảnh thơi đi
Chẳng phải
Thơ mới ngổn ngang
Mà đời
Cũng chẳng có hàng lóng đâu
Trời
Tuôn nào chỉ mưa ngâu
Lòng
Buồn thấm buốt giọt sầu trăm năm
Tơ vương là kiếp
Phận tằm
So le là phận
Em nằm lẻ nghiêng
Tình đâu lẽ mọn chung riêng
Đời trầm luân há ưu phiền mãi ru
Đừng
Giam trong cõi ngục tù
Suốt cơn mê dại tâm tư hỡi nàng
Rồi đây cả ánh dương quang
Vầng tinh nguyệt chiếu hàng hàng nơi nơi
Loạn Trần
Chém cha cái số hoa đào
Đục đen dòng xới phong ba quẩn vào
Mắt tình lại gập lao xao
Môi tình lại nhận ba hào nước sông
Buồn như cái kén nằm không
Phơi trần giữa cõi mưa chòng chọc chơi
Đêm côi rượu mấy cay người
Mênh mông nào hũ ta mời đủ ta
Ngày cung hồn vất la cà
Trẹo trong nghiêng ngả tha ma tội đồ
Say say cho thấm loạn rồ
Điên điên luôn thể đắp mồ từ tâm
Gọi Xuân về đốt nụ tầm
Gọi hoang phế tới gieo mầm... trinh nguyên
Hobac
Bài thơ hay nhỉ !
Chỉ là chơi thôi
Ngày đem cá cược hơn thua
Nhận về cuồng dại trọn mùa phù hoa
Đêm bài bạc với tiên nga
Thắng chầu mấy ánh trăng ngà vội qua
Loạn trần thế tục xót xa
Điên say tiên cảnh phong ba nảy mầm
Nhân gian bao đợt sóng gầm
Rỉ ri
Dòng lệ tiếc màu băng trinh
Dở hay thành bại nhục vinh
Thói thường quen nỗi trọng khinh thế à
Trích đoạn: Asin
Loạn Trần
Chém cha cái số hoa đào
Đục đen dòng xới phong ba quẩn vào
Mắt tình lại gập lao xao
Môi tình lại nhận ba hào nước sông
Buồn như cái kén nằm không
Phơi trần giữa cõi mưa chòng chọc chơi
Đêm côi buồn rượu cay người
Mênh mông nào hũ ta mời đủ ta
Ngày cung hồn vất la cà
Trẹo trong nghiêng ngả tha ma tội đồ
Say say cho thấm loạn rồ
Điên điên luôn thể đắp mồ từ tâm
Kêu xuân về đốt nụ tầm
Thét hoang phế tới gieo mầm... trinh nguyên
Hobac
Bài thơ hay nhỉ !
Chỉ là chơi thôi
Ngày đem cá cược hơn thua
Nhận về cuồng dại trọn mùa phù hoa
Đêm bài bạc với tiên nga
Thắng chầu mấy ánh trăng ngà vội qua
Loạn trần thế tục xót xa
Điên say tiên cảnh phong ba nảy mầm
Nhân gian bao đợt sóng gầm
Rỉ ri
Dòng lệ tiếc màu băng trinh
Dở hay thành bại nhục vinh
Thói thường quen nỗi trọng khinh thế à
Nguyệt thảo ơi!
Hobac mượn nhà chút nhe, cảm ơn thịnh tình của Asin đã có hứng hoạ thơ Hobac!
Hobac không dám coi mình đang làm thơ đâu, đó chẳng qua là mấy lẽ vui bạn bè thôi, Chúc Asin nhiều thi hứng nhé!
Trọng Khinh
Trọng cho tỏ hình người đáng trọng
Khinh cho lên mặt kẻ đáng khinh
Giang Sơn vạn thủa quang minh
Ghét cái thói loè hợm mình trọc giả
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2008 19:50:24 bởi hobac >
Mượn nhà Nguyệtthảo nhé
, nếu Nguyệtthảo có nhã hứng thì dzô cụng ly
Nhân đến chơi nhà bạn vắng nhà
Lại gặp nơi đây ta với ta
Rượu nhạt chẳng mời người tri kỷ
Trà suông không đãi kẻ tri âm
Nào phải trọng khinh mà phẫn hận
Sự đời khó đoán sự nhục vinh
Há phải ở đời người mỗi tính
Can chi đong đếm chuyện hơn thua
hổng dám cụng ly với quý ca ca đâu !
nhà một năm bỏ hoang sáu tháng có quý ca ca ghé chơi thế này là hạnh phúc lắm rồi. bao giờ quý ca ca lập thêm phòng nhì cứ " hú " một tiếng. muội muội sẽ hỗ trợ cho cả đầu vào lẫn đầu ra. cảm ơn very much
Thấy nàng đi tìm chút tươi mới của thi hồn, Hobac cảm thấy vui lắm nhe!
Đang mong được thưởng thức đấy!
Sau Mùa Chơi
Em thôi khóc đám mùa chơi
Đưa tang cái thủa lả lơi kịch đời
Đông tàn mộng cũ về trời
Nắng hoa sang rước em cười nhé em
Hobac
VÌ TA ĐÃ CHÁN NHAU . . .
( bài trần tình thứ năm )
Tay trăn trối : dấu chỉ mờ vô nghĩa
những ngón hờ luồn lạch nắm gian manh
sóng vô tình / sông trôi về một phía
nước bạc giòng - em chỉ muốn xa anh
Mắt trăn trối : góc thừa vuông da thịt
mảnh tâm hồn / cửa sổ mở sau lưng
chiều không đáy ngày vơi đi một ít
đêm nửa chừng nguỵệt khuyết bóng mông lung
Vì ta đã / chán nhau từ trong ấy
chán ra ngoài / tràn qua mắt qua tay
nên những bữa cơm chiều nào cũng vậy
trả cho no / no ơn tháng tình ngày
Môi trăn chối : những vòng tròn vọng phụ
nụ hôn cong che rướn gáy lọc lừa
son phấn mới nhưng nồng nàn vẫn cũ
giấc ngủ vờ / thừa thãi gối chăn / khuya
Tóc trăn trối : rối ren rừng oan nghiệt
lối ngôi mòn về nhánh rẽ xa xăm
em lược trâm vẫn tím vàng da diết
mà gương mờ buồn bã hết trăm năm
Vì ta đã chán nhau / từ chỗ ấy . . .
chán xuống chân / chán qua ngực lên đầu
nên những cơn say đêm nào cũng vậy
ta ngật ngừ cấu xé trả thù nhau
Thơ trăn trối : mỗi linh hồn một tội
mỗi cuộc tình một luyện ngục đời sau
. . . .
nguyethao231007
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2007 17:14:49 bởi BĂNG NGUYỆT >
CŨNG MỘT NỬA !
nửa em và một nửa anh
ghép đi / ghép lại hoá thành
nửa nhau
nửa này hỏi nửa kia đâu
thừa mong ngóng lại bù đau đớn vào
nửa anh là nửa ngọt ngào
yến vi nửa chén hồng đào nửa ly
ghép vào
nửa ở nửa đi
chia ra
anh / nửa từ bi mang về
Nửa em là nửa u mê
miếng tình chân cũng
nửa quê
nửa thành
lòng vàng
môi đỏ
mắt xanh
trái tim cũng nửa
nửa anh
nửa chồng
bây giờ ? ? ?
một nửa nằm không ! ! !
nguetthao271007
nguyetthao271007
(Hai Bài Đồng Dao Cho Tóc)
HƯƠNG THẢO LINH LAN
Mổi ngày mỗi tối
một núi trầm hương
người trồng trên gối
người thổi quanh giường
một giòng rũ rượi
một ngọn kiêu sa
từng sợi tóc rối
thành nhánh phong ba ....
*
Mỗi đời mỗi giấc
người ngủ nồng nàn
tôi bò quanh đất
tìm cội Linh Lan
thấy mùi hưong Cỏ
giữa bụi tóc người
ai vùi trong đó
lọ thịt xương tôi
TÓC EM NGUỒN CỘI
Giờ ta đã ngủ
tóc phủ chân giường
nối giấc vô thường
vào đêm diệu vợi
trăm năm tình tội
mật ứa hương tràn
người đến muộn màng
hoa tàn một đóa
*
Nửa giường tóc xõa
vắt phủ ngang người
là vệt nứt đời
phân đôi phần phận
lưng chừng vô tận
lả bãi phong ba
tìm cỏ tìm hoa
tìm ra nguồn cội
*************************************
CON DỐC BÊN ĐỜI
Con dốc nào mỏi mệt
con dốc nào quanh co
anh chừng nào mới biết ?
em dại đến bao giờ ?
*
Iưng chừng con dốc đợi
chênh chao cốc rượu đời
em như người khách cuối
say / tỉnh cũng buồn thôi
*
Lưng chừng con dốc ngả
thương ai - gánh xuân thì
nửa đời căn bếp lạ
chờ muộn bữa cơm khê
*
Lưng chừng con dốc mãi
dắt díu thêm nợ nần
cả ngàn NHAU góp lại
vẫn thiếu MÌNH trăm năm
*
Anh chất buồn chất nhọc
em leo nhớ leo sầu
nối nhau một con dốc
cách nhau một đời nhau
*
Leo chừng nào mới hết ?
yêu cho đến bao giờ ?
con dốc đời mỏi mệt !
con dốc tình quanh co !
nguyetthao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2007 16:46:22 bởi nguyệt thảo >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: