thơ nguyetthao ( mỗi nỗi buồn mang một tên riêng )
XA XÔI MÙA THU
Sẽ chẳng còn mủa thu nào nữa cả tình cũng sơn khê / biền biệt rồi người đâu đó / vui / giữa đời quen / lạ lòng chưa cần vong bạc đã thiu ôi Sẽ chẳng còn chiếc lá vàng nào hết gốc hồn tôi rờn rợn úa khô rừng bước xăm xa nghĩ ngày về tận tuyệt biết có người còn lệ / nhỏ / rưng rưng Sẽ chẳng còn một mùa thu nào nữa bởi khắp đất trời ai cũng ngàn thu chỉ một nụ Linh Lan vừa nở / giữa tôi với người ôi / một đoá phù du !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2008 07:47:37 bởi nguyệt thảo >
nàng lại thế nhe, chưa kịp tỏ với "con dốc bên đời, và hai bài đồng dao" đã lại thấy buồn không àh!
Cánh Linh Lan
Em khóc chi tàn cánh mùa thu
Cành phù du/ tội chăng mấy buổi
Khép lòng thôi/ ta quen vẫn vội
Cần biết gì ngày tháng đơn côi
Khi đã chết/ là không còn biết
Còn sống còn... tình nghĩa con con
Hãy khóc đi vai dù nhầu nhụa
Trượt lệ dài đẫm gót chưa son
Em có biết,
Linh Lan khi nở
Trút xuân hương trao tận ngày trinh nữ
Như chúng ta đời tuy mệt lử
Buồn đáng đâu/ khoảng khắc đăng trình
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 23:37:48 bởi hobac >
ĐỂ DÀNH LẠI CHIA NHAU
Chẳng bão dông / mà cũng / đời chia biệt
chia đôi nhau
chia trời đất
chia mùa
chia tháng tám / những phần ngày da diết
chia bây giờ
chia giữa vạch : nay / xưa
trên lưng anh / một núi buồn / cao thượng
nhếch môi / cười / khinh bạc đến bao lâu
hay ngửa mặt
che lệ đừng nhỏ xuống ?!
những lắc đầu / chia mỏng / loãng cơn đau
Chẳng dối gian / mà cũng / lòng ly biệt
mảnh hoàng tâm / em quăng bỏ / mang về ?
ngày tháng lăn / giữa hai bờ hoang huyệt
phấn son này / nhan sắc lại xa kia
Đừng ngoái lại / mắt môi mà / cạm bẫy
đỏ xanh rồi cũng đất bụi mai sau
trăm con sông trôi / vẫn về biển ấy
hỏi còn gì / ta dành lại chia nhau !?
nguyetthao R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2008 07:48:21 bởi nguyệt thảo >
MỖI NỖI BUỒN MANG MỘT TÊN RIÊNG Mỗi nỗi buồn mang một cái tên riêng Nỗi buồn của tôi "Triền miên nhung nhớ" Là tình ái phút chốc rơi tan vỡ Là bước đời vấp ngã lỡ cơn mơ Còn lại gì một nỗi buồn chơ vơ Ôi hiu quạnh thẫn thời theo ngày tháng Một nỗi buồn trong cuộc đời chán ngán Một niềm sầu lãng đãng cuối chiều thu Một nỗi buồn mang tên chữ "ngục tù" Một nỗi nhớ phủ đầy con tim nhỏ Để dòng đời trôi trên ngày vàng võ Bước phêu bồng còn đó những nỗi đau Một nỗi buồn mang câu hỏi "vì sao?" Nào ai biết những cao trào nhung nhớ Ôm ngày tháng nay gục đầu bỡ ngỡ Một nỗi buồn mang hai chữ "vỡ tan" R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2007 15:10:37 bởi BĂNG NGUYỆT >
Trích đoạn: nguyệt thảo
ĐỂ DÀNH LẠI CHIA NHAU
Chẳng bão dông / mà cũng / đời chia biệt
chia đôi nhau
chia trời đất
chia mùa
chia tháng tám / những phần ngày da diết
chia bây giờ
chia giữa vạch : nay / xưa
trên lưng anh / một núi buồn / cao thượng
nhếch môi / cười / khinh bạc đến bao lâu
hay ngửa mặt
che lệ đừng nhỏ xuống ?!
những lắc đầu / chia mỏng / loãng cơn đau
Chẳng dối gian / mà cũng / lòng ly biệt
mảnh hoàng tâm / em quăng bỏ / mang về ?
ngày tháng lăn / giữa hai bờ hoang huyệt
phấn son này / nhan sắc lại xa kia
Đừng ngoái lại / mắt môi mà / cạm bẫy
đỏ xanh rồi cũng đất bụi mai sau
trăm con sông trôi / vẫn về biển ấy
hỏi còn gì / ta dành lại chia nhau !?
nguyetthao
Kỳ dzạy ta! tâm trạng rắc rối thiệt là rắc rối đó nhe


...
trên lưng anh / một núi buồn / cao thượng
nhếch môi / cười / khinh bạc đến bao lâu
hay ngửa mặt
che lệ đừng nhỏ xuống ?!
những lắc đầu / chia mỏng / loãng cơn đau ...
Đoạn này thiệt là hay đó! vậy mà lúc nào cũng thấy hờn ghét đàn ông không à!


Miêu Tả Một Căn Lều
Trong cái túp lều rách nát
Của còn gì cũ nhất thời gian
Hôm qua tiếng chuông chùa động đến
Tôi nghe có tiếng thở hắt khan khan
Ừh! có lẽ có sự động đậy
Có lẽ có sự hồi sinh đang run rẫy
Có thể dù là một chút vong nô
Cũng chả sao, chúng ta vốn thường hay ngộ nhận
Những cái bẫy của bầy nhện giăng khắp tứ tung
Tâm hồn vướng víu va vách cực cùng
Thể xác héo khô
Đàn muỗi còm nhom khắc khổ
Sương rong chơi, lá rong chơi
Liếp cửa rong chơi... còn kẹt... còn kẹt
Ngã cơn gió ra làm thịt
Chẳng đủ no góc phần tư cái nhìn
Mò vào đáy không gian
Bâng khua bàn tay không rõ ngón
Đói... đói... đói... ngôn ngữ trường ca mọi rợ
Đớp từng phần... linh thể mỗi chúng ta
Hobac
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2007 15:09:21 bởi BĂNG NGUYỆT >
NGƯỜI VỀ TRONG BÓNG TÀN THU
Có ai trong bếp mà nhóm lửa !!
một ánh tàn quang chớp / tắt mau
người về thêm chút âm u nữa
tối nào hơn bóng tối đời nhau
Có ai trong bếp mà nhóm lửa !!!
gắp mảnh vụn hồn trong đám tro
người về khơi chút xa xăm nữa
thổi gió qua tay nhúm bụi mờ
Có ai trong bêp mà nhóm lửa !!!
củi ẩm / lòng trơ những khúc xưa
người về đem chút tan hoang nữa
dọn bữa cơm khuya / vỡ chén thừa
Có ai trong bếp mà nhóm lửa !!!
cửa khép / mành thâu / đêm hỗn mang ?!
người về tóc nhánh phân bua giữa
nủa mái hoàng hôn sắp rụng / tàn
Người về tia mắt / gươm dao sắc
giết cả tình nhau trong áo quan
. . . . .
nguyetthao071107 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2008 07:49:08 bởi nguyệt thảo >
Trích đoạn: nguyệt thảo
NGƯỜI VỀ TRONG BÓNG TÀN THU
Có ai trong bếp mà nhóm lửa !!
một ánh tàn quang chớp / tắt mau
người về thêm chút âm u nữa
tối nào hơn bóng tối đời nhau
Có ai trong bếp mà nhóm lửa !!!
gắp mảnh vụn hồn trong đám tro
người về khơi chút xa xăm nữa
thổi gió qua tay nhúm bụi mờ
Có ai trong bêp mà nhóm lửa !!!
củi ẩm / lòng trơ những khúc xưa
người về đem chút tan hoang nữa
dọn bữa cơm khuya / vỡ chén thừa
Có ai trong bếp mà nhóm lửa !!!
cửa khép / mành thâu / đêm hỗn mang ?!
người về tóc nhánh phân bua giữa
nủa mái hoàng hôn sắp rụng / tàn
Người về tia mắt / gươm dao sắc
giết cả tình nhau trong áo quan
. . . . .
nguyetthao071107
Chào Nguyệt Thảo! Thơ Nguyệt Thảo rất hay và đậm cá tính! Bái phục!
ĐH có vần thơ làm quen.
Chúc có nhiều thơ mới!
VÔ ĐỀ Em đã không còn yêu tôi nữa Bới tìm chi một cục than tàn Chút lửa sót của tình tôi thưở đó Xin cứ để nguội dần theo nắng gió thời gian
November 9, 2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2007 19:38:30 bởi Đuyên Hồng >
Nguyệt Thảo ơi! đâu mà kỹ thế làm vài ly chứ mùa đông rồi!!!!!!!!!!!!
Gửi Sài Gòn!
Mùa đông rồi, Sài Gòn chắc còn đang mưa!
Nơi cái rét, rượu run, tay buốt lạnh
Ta nhớ về từng con phố thân quen
Từng bạn bè, từng khuôn mặt, từng cái tên
Cuối mỗi ngày tụm lại nhau ồn ã
Những tiếng cười hò dzô vang rộn rã
Ừh! Sài Gòn có bao giờ lẫn đi đâu!
Mùa đông rồi, Sài Gòn chắc còn cà phê!
Cà phê sáng vội vàng dăm công chuyện
Cà phê tối nhạc buồn rơi khua lối
Chút hư hao tâm sự mấy chuyện đời
Mùa đông rồi, Sài Gòn em có quên ta!
Đến và đi nhịp sống xô vội vã
Đâu cần chia tay vì đâu còn xa lạ
Mùa đông rồi, Sài Gòn em sẽ quên ta!
Nơi cái rét, rượu run, tay buốt lạnh
Sài Gòn không mùa đông, Sài Gòn phong phanh!
Đêm ai đứng trên cầu tìm sương giá
Có cùng ta cạn chén bớt lạnh lùng!
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2007 02:40:36 bởi hobac >
ĐỂ ĐỪNG PHỤ NHAU Bao năm tôi đợi tôi chờ Bao năm mòn mỏi dại khờ nhớ nhung Yêu người hai chữ mông lung Thở than dài ngắn nghìn trùng vẫn xa Trái tim em vẫn la cà Vẫn còn vui vẻ rất là vô tư Hình như cứ thế hình như Mà nàng có hiểu tâm tư của mình? Thôi thì đành vậy làm thinh Giữ trong kỷ niệm đẹp xinh một thời Để đừng đọan kết chơi vơi Để đừng phút cuối xa rời nhau luôn Nàng không yêu quả thật buồn Nhưng thà là thế lệ tuôn vơi sầu Chứ đừng yêu vội đôi câu Rồi xa rồi phụ bạc đầu tình phai Gởi đến người bạn thơ vài lời mộc mạc
PHẢI CHI ANH LÀ CƠN LŨ . . .
Như giòng nước trôi qua
Như chân cầu ở lại
Em và anh tồn tại
bẳng những cuộc chia ly .
Năm bảy kẻ ra đi
vài mảnh tình tan vỡ
thành một sợi chỉ nhớ
trong cuộn tháng năm buồn
Em đem tuổi hồi môn
yêu anh / làm từ thiện
em mang tình thực nghiệm
bằng môi lưởi Evà
Như nọc độc thanh xà
Trong vóc ngà trái cấm
Mình cắn nhau thật chậm
Mình nuốt nhau thật nhanh
Như giòng nước là anh
cứ loanh quanh chảy mãi
bên chân cầu đứng lại
vẫn là em lạnh lùng . .
Tiếng đời cố thuỷ chung
Nhưng lòng em bạc phụ ?!
chê giòng sông đã cũ
chê giòng sông đã già
Nhìn làn nước trôi qua
lại thèm con sóng dữ
lại mơ một cơn lũ
phải chi anh . . .
anh là...
...
************************************
SAIGÒN - LY CAFÊ MÙA ĐÔNG
Saigòn không có núi
trước mặt chỉ thấy người
Saigòn không có trời
Trên vai toàn cao ốc
Em đi tìm eo dốc
em đi tìm khe đèo
nhớ dáng nằm cong queo
nhớ tấm lưng thô mộc
Trả ơn người cốc rượu
Em nợ tách caphê
đón chuyến xe đêm về
uống buổi chiều thất thểu
Saigòn không có mùa
chỉ bốn màu tóc nhuộm
Saigòn không còn bướm
chỉ những con chim bông
Ly cafê mùa đông
Saigòn không chút lạnh
Khi chẳng thèm hơi ấm
Là đã chán tình nguời
Như caphê lắm mùi
như con đường cứ hỏi
như giòng sông cứ chối
em lại lắc đầu thôi . . .
nguyetthao161107
***************************************
CONG MÔI NHỚ NỤ HÔN ĐẦU môi cong làm cái miệng cong lòng quanh co để ta vòng vèo nhau cong môi nhớ nụ hôn đầu vết thương / máu đã...! vết nhàu / nát chưa...? Môi cong thành tiếng dạ thưa tình giông bão để trời mưa nắng về cong môi nhắc vệt son / kìa khăn khuya ướt lệ đầm đìa dối gian Môi cong nuốt giọt sương hàn khúc ca vọng phụ nốt đàn ngạo du cong môi khép nửa ngăn tù .....
HẠT BUỒN ĐÃ NHÚ MẦM CÂY Hạt buồn sẽ nhú mầm cây xa xôi sẽ hoá sông này biển kia đêm dài bóng khuất phân chia nửa trăm năm
với nửa khuya
một đời Sợi buồn hoá sợi dây phơi giăng năm nối tháng
xẻ đôi chỗ nằm
gối tay trên ngón bần thần nhìn nhau bỗng lạ / xa / gần / chửa hay Hạt buồn đã nhú mầm cây trái tim cũng nở nhánh đày vết thương lệ thôi - nhiễu giọt vô lường hỏi bao nhiêu lá rụng vườn chiều nay
[embed]http://profile.imeem.com/vS3HOj-/music/40MGYrfn/nguyetth6_track_6/[embed]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2007 17:40:11 bởi nguyệt thảo >
Thân gửi em NGUYETTHAO.
Lâu rồi...anh vẫn đọc thơ em,anh chúc em mạnh khoẻ và có nhiều sáng tác.gửi tới em mấy dòng ghi nhớ.pv.
Tôi rơi xuống cỏ...ái chà!
nghe mưa ướt khoảng chiều xa sụt sùi
ướt khô đã chán trần ,đời
chìm trong cỏ ngước lên trời...uống trăng.
pv.
Ranh Giới
Sài_Gòn Xanh
nắng xiên qua ô kính
Cái với đo bằng khoảng cách chiếc bàn
Về từ không gian tư lự mái phố
Đến từ dài ngắn vô tội thời gian
Sài_Gòn Xanh
nắng xiên qua ô kính
Ý nghĩ nhập cuộc nhạc tình ướt át
Người đàn bà dưới phố gợi chút cười
Đắng ngắt vị cà phê nồng lên mắt
Sài_Gòn Xanh
nắng xiên qua ô kính
Góc của em im lặng ly sinh tố
Phía của tôi nhảy nhót những mơ hồ
Cái với ...đổi
ranh giới là làn khói... bay!!!
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2008 20:57:57 bởi hobac >
Cây Thập Giá Điêu Linh
Cây thập giá không còn trên vai Chúa Chúa lúc này trên vai quỷ công kênh tình những ngày cuối tháng điêu linh mình dặn dò phải yêu nhau dè sẻn Cây thập gía năm phân vàng bốn chin lại lênh đênh quanh ngấn cổ lọc lừa bởi sợi giây chuyền năm chỉ / ai mua vẫn tòng teng giũa ngực em thịnh vượng Như cây thập giá trên tháp đường ngất ngưởng Chúa liêu điêu nhìn xuống lũng khe tình Tay lần mò đếm đủ những dấu đinh Anh ngước lên tìm Chúa
hoa đầu chóng mặt Cây thập giá giữa hai ngọn đồi ngút ngắt Chúa giang tay Ai ngã sóng soài Cứ đổ thừa cho số phận an bài để giấc ngủ hồn nhiên mơ phụ bạc Tình đôi lúc cũng phải yêu / gian ác đời nhiều khi nên thử sống/ thấp hèn những bữa cơm âm u / tối bóng / tắt đèn với giấc ngủ sáng lập loè / thắp nến Khi thiên đàng đã chẳng cùng nhau đến thì chia tay địa ngục để mà quên Cây Thập giá trên ngực em bình yên hãy mặc Chúa hoang đàng nơi chốn khác
nguyetthao031207
http://www.nowupload.com/:NTJ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2007 14:36:29 bởi nguyệt thảo >
Tội Đồ
Em chỉ là Eva
Bên nham thạch phun trào nơi Chúa
Tội lỗi chất ngày đang nhảy múa
Trái tim em ăn trái cấm địa đàng
Hobac
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: