Hồi Xưa
Rối Loạn Âm Dương
Tưởng Lá và Khoai chỉ một thôi
Dè đâu sự thật tới hai người
Mà còn khác phái gần bên nữa
Nếu vậy cùng Phường cứ tới chơi
Nhớ được thì cho tin gấp gấp
Đừng quên viết thiệp gởi xa mời
Đầu tiên phải dẩn đi coi mạch
Phải có con không... khỏi oán trời
NhàQuê
Thuốc Cười
Muốn học vài chiêu ghẹo chọc đời
Khều cho nắc nẻ suốt không ngơi
Quên đi khổ nhọc phần thân xác
Nhớ lại tình ân kiếp phận người
Mắm muối cầm hơi cho đủ buổi
Mì khoai trợn trạo ráng chờ thời
Linh đơn chỉ có liều ngần thế
Cứu vản không thì bỏ cuộc chơi
NhàQuê
Cười ra...nước mắt
Chơi mà móc ngoéo ... chọc người ta
Chẳng những không vui...họa tới nhà
Lý lẽ lơ mơ nào cãi được
Ân tình thân thiết phủi bay qua
Năm lần khều nhẹ còn hoang tưởng
Bảy lượt gầm to mới hiểu ra
Ngốc quá ... học hoài sao vẫn ...tối
Mất công mài mực khổ thân ta !
Trúc Giang
Tưởng Là
Vui chơi rổn rảng ngỡ như ta !
Rủi quá thôi co tính chuyện nhà
Được việc thời may công việc được
Qua truông vận hạn số truông qua
Rùng mình ngẫm nghĩ hoài suy tưởng
Giật thót bàng hoàng mới nghiệm ra
Biết vậy lâu nay chuồn rảnh trí
Thời gian phí phạm quá đi ta !
NhàQuê
Mơ yêu!
Ngọt ngào đi dạo với người yêu
hương tóc thơm bay đẹp giấc chiều
vui sướng anh đi lòng rộng mở
ngập ngừng em thẹn dáng hoa kiêu
mây nằm nghiêng ngã thôi trời nắng
gió ráng đẩy đưa hằn bước dìu
cả khắp vùng qua như rực rỡ
nào ngờ chợt tỉnh biết mơ yêu!
Trích đoạn: Ngậm Ngùi
Mơ yêu!
Ngọt ngào đi dạo với người yêu
hương tóc thơm bay đẹp giấc chiều
vui sướng anh đi lòng rộng mở
ngập ngừng em thẹn dáng hoa kiêu
mây nằm nghiêng ngã thôi trời nắng
gió ráng đẩy đưa hằn bước dìu
cả khắp vùng qua như rực rỡ
nào ngờ chợt tỉnh biết mơ yêu!
Ngậm Ngùi
Gập Ghềnh Thuở đó rung rung ngõ tiếng yêu Từng dòng nắn nót nguyện nuông chiều Phong thư nhận lại lòng chưa mở Nét chữ trao về ý vẫn kiêu Những tưởng đường râm đâu gắt nắng Nào dè dốc đổ khó nương dìu Mơ cùng một cõi vui ràng rỡ Tỉnh giấc thôi đành liệm dấu yêu NhàQuê
Thú đi câu
1.Cuối tuần lẩn quẩn biếi đi đâu?!
Áo vá trên vai nón đỉnh đầu
Ngựa sắt leo lên guồng cẳng đạp
Tìm nơi vắng vẻ để buông câu
Gió đưa lúa rợp đồng mông vắng
Nước chảy bèo trôi cá ẩn sâu
Lựa chỗ bỏ cần tay dợm giựt
Cầu cho cá bự sẽ ăn câu
Khoai Lang Sùng
2.Dù mong cá bự sẽ ăn câu
Hủng hỉnh, Lòng tong vẫn phải thâu
Được cở dăm con sờ đếm mãi
Nếu chừng vài chục chắc mò lâu
Rình nghe đám cá đang ăn mống
Liếc thấy trên sông nhợ lút sâu
Căng mắt ngả nghiêng chân thối bộ
Dè đâu vướng gốc đứt dây câu
KLS
3.Nước đưa vướng gốc đứt dây câu
Xắn vội lai quần nhảy xuống sâu
Lặn hụp mò quanh tìm nhợ lưỡi
Trồi lên ngó quất mất mồi câu
Lầm bầm dưới nước:Ai chôm lẹ?
Nhóp nhép trên bờ:Chó liếm lâu!
Lóp ngóp leo lên sình bết gối
Trở về nắng dữ ngán gì đâu!!!!
Khoailangsùng
Họa: Thú Theo Chọc 1-
Rạch nhỏ khi nào cá bự đâu
Rành nơi rõ chốn chuyện hàng đầu
Bằng không uổng sức công mõi đạp
Nếu chửa coi thêm sách dạy câu
Cá trọng vô hang vùng khuất vắng
Cần buông nhấp nhử chổ lan sâu
Lòng tong rỉa rỉa đừng ham giựt
Thứ chảng mê mồi mới đáng câu
NhàQuê
2-
Thứ chảng mê mồi mới đáng câu
Đồng thời phải nhớ nới dây thâu
Đừng nên hấp tấp loay quay mãi
Cũng chớ lơ ngơ lóng ngóng lâu
Đợi lúc vờn đuôi trồi đớp mống
Chờ khi miệng phập táp ghì sâu
Rề vô sát mé nơ lên bộ
Giãy giụa cầm chừng … mép dính câu
NQ
3-
Giãy giụa cầm chừng … mép dính câu
Nằm im dế trục đã chui sâu
Nhanh nhanh kéo ngược mồi luôn lưỡi
Gấp gấp banh hàm nắm móc câu
Chớp nhoáng trê to vào giỏ lẹ
Liền khi lóc chảng tiếp oằn câu
Người vui hễ hã cười run gối
Ít chập là quen chớ khó đâu
NhàQuê
Lính Mới
Lính mới thường xuyên để ý phòng
Mò rờ đại bác nổ như không
Hai viên dự trữ nên kê dưới
Một quả Đề Lây nhớ cất trong
Cẩn thận đêm ngày người của giữ
Lơ là tích tắc sự đời xong
Văn ôn võ luyện ông bà dạy
Trận mạc xông pha … đỡ phập phồng
NhàQuê ** Delay=Nổ chậm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2007 18:44:25 bởi NhàQuê >
Vịnh Quyển Từ Điển Trơn tru cũng lúc gặp nhiêu khê Đỡ biết là bao có nó kề phạch phạch vài lần ra tỏ rõ Tra tra ít đợt phát tơi mê Bìa nâu giấy láng rờ da mát Gáy mạ tờ mềm nhẹ tay bê Ấy vậy dài lâu không thể thiếu Công người tạo được thiệt nhiều ghê NhàQuê
Trèo Non
Non cao chỉ ngắm chớ nên leo
Tới đỉnh mười người hết chín teo
Ngó lại mây che dầy lớp lớp
Nhìn ra đá độn nứt nhăn nheo
Hồi xưa ở xứ đồng mông quạnh
Đến lúc xa quê núi dợm trèo
Bạn giục nghe ra ờ có lý
Gồng mình nhắm mắt thử vài keo
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2007 08:15:19 bởi NhàQuê >
Lội Suối
Hễ núi cao thì suối phải sâu
Chênh vênh nọc ngắn ngại xây cầu
Trên bờ cỏ ống bò đan mịt
Dưới vực hầm ngầm sụp cấn đau
Lội rạch băng sông nguy hiểm thiệt
Trèo đèo vượt thác dễ dàng đâu
Cha sanh mẹ đẻ trời ban tính
Gặp khó càng hăng khổ tính sau
NhàQuê
Già Than Túng Thiếu
Thăm quen sẳn hỏi chứ thường hôn
Có chút ra vô cũng đỡ buồn
Cở lớn sồn sồn còn kiếm được
Chừng già lụ khụ chắc lơi hơn
Từ lâu đuối quá nên thôi chẳng
Bửa hổm buông xuôi mới thấm đòn
Muốn xụm tiêu hao dành dụm được
Thành ra hụt hẵng khó lo toan
NhàQuê
Đi Đông Đi Tây
Trời Âu đất Á có đi qua
Tính thử chưa chi mỏi gối già
Pháp Đức Hòa Lan Tàu Ý Mỹ
Triều Tiên Thái Mễ Thổ Phi Nga
Rong chơi để biết ồ … bao khác
Khám phá ra rồi ố… lá… la!
Cũng vậy so cùng đâu lạ mấy
Ta nay uốn sửa vọt theo đà
NhàQuê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2007 19:38:00 bởi NhàQuê >
Đợi Rùa
Đó chốn công đường phải chổ chơi
Đơn từ giấy má chất cao gời
Vài cô túm tụm tay sơn giũa
Mấy cụ lù lù bụng phệ phơi
Kẻ đợi lầm bầm sôi chột dạ
Người chờ hậm hực rũa khơi khơi
Chừng reng cái rột tuôn ra ráo
Ấy vậy mà than mệt bở hơi
NhàQuê
NhàQuê Vịnh Ảnh
Trên vai nặng trĩu mộng công Hầu
Chí lớn hoài mang một bụng Bầu
Sức chẳng là bao Chân bẹt Hảng
Tài không có mấy Kiếng che rầu
Bần de kín phủ dòng Sông mượt
Rác ngập tràn lan đám Rể sâu
Cái Gốc to phè tàn rộng trải
Còn thêm Đỏ hoét ớn gì đâu
NhàQuê
Trích đoạn: NhàQuê
NhàQuê Vịnh Ảnh
Trên vai nặng trĩu mộng công Hầu
Chí lớn hoài mang một bụng Bầu
Sức chẳng là bao Chân bẹt Hảng
Tài không có mấy Kiếng che rầu
Bần de kín phủ dòng Sông mượt
Rác ngập tràn lan đám Rể sâu
Cái Gốc to phè tàn rộng trải
Còn thêm Đỏ hoét ớn gì đâu
NhàQuê
Đứng Gốc Bần
Đứng đó làm chi cứ lặng thinh
Sao không sợ vụ lún bùn sình
Ông Bà dạy tránh Bần đeo đẳng
Tía Má khuyên đừng giống Lục Bình
Chán ngán bày tuồng ra mé Rạch
Buồn phiền đặt chuyện kiếm lưu linh
Thôi thôi kiểu đó xưa rồi 8
Nhát hích sao tin ... dám một mình
NhàQuê
Nồi Vun Ngon lành nhất hạng lắm người thăm Lựa mãi chưa xong ổ kén tằm Phút chốc sang trang đành quá lứa Nay chừ lỡ cuộc cất công tầm Trai chưa … gái đã … vầy duyên nợ Vợ bỏ … chồng chê … ráp sắt cầm Cũng được”nồi nào vun nấy” úp Ca dao tục ngữ quả trầm thâm NhàQuê
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: