Trích đoạn: NhàQuê
Mất Uổng!!
Tự Trào
TiểuMuội bẩm sinh tính thích cười
Chỗ nào náo nhiệt cũng lân chơi
Thấy Người khốn khổ đưa tay... cú
Bắt kẻ ngông nghênh xếp vó... dời
Nhất mực cầu hiền trong bốn bể
Hết lòng đãi sĩ khắp muôn nơi
Biết mình tài mọn không nên sánh
Học ở chung quanh mới .... đổi đời...
TiểuMuội
Hay à...
Tốt quá... ngày linh mở quán hàng
Có người tình nguyện giỏi mà... ngoan
Ăn xong ráng dọn luôn... nhà bếp
Quạt đã rồi ...phê tuốt góc sàn
Buôn bán như vầy đông khách chắc
Rong chơi kiểu đó lắm người... can
Cũng may TiểuMuội không cầu lợi
Kẻ sĩ ai kia thiệt .... tú gàn
Tiểu Muội
muoiconmuoi
tiểu muội này sáng tác hay bê ở đâu về hay ghê, xin cho hỏi quý thíng đại danh
tiểu muội này nghe mà hay,
vần thơ dung động làm nay lòng người
sau này có dịp cùng ngươi,
bên ly dượu nhạt với người yêu thơ.
"Chờiii lất uiiii"...
Huynh đài... ngọng nghịu đã lâu chưa
Cái lưỡi không xương dễ đánh lừa
Nếu phải trời sinh đành chịu vậy
Còn như... muỗi chích chớ dây dưa
Một mình xó nhỏ nên siêng trị
Thân thích chung quanh nhớ chủng ngừa
Hy vọng sau nầy bên... chiếu rượu
Giọng... hùm sang sảng bạn bè ưa...
Tiểu Muội
hihhiiii...
Tiểu Muội mấy hôm bận sự... tình
Ai chơi đem muối rắc cùng kinh
Nồi chè mặn chát làm sao bán
Chảo mứt mốc cời hổng muốn... xin
Ế ẩm cha ơiiii... không thể tưởng
Rủi xui trời hỡiiii... khó mà tin
Như vầy hết vốn meo râu đói
Hội Quán mau ra cứu ... bạn mình
Tiểu Muội
Quán Đường
Tiểu Muội tên nghe thật hữu tình
Thơ Đường bảng vẽ phách hồn kinh
Hèn chi khách viếng ... chào, xong, tịt
Bởi vậy người vô ..nhợn, khất, xin...
Quán mở nên coi gần hướng phát
Hàng mời phải hợp đúng nơi tin
Đàng nầy dựng rạp ngay cầu muối
Thử hỏi làm sao chẳng bực mình
Bực mình hãy réo mấy nhà quan
Chứng tỏ quyền uy họ sẳn sàng
Đóng cửa ngăn rào kinh nghiệm sẳn
Cưa thơ nấu chữ khỏi lo toan
Văn chương tránh kỵ cao siêu quá
Chánh tả thông qua cũng dễ dàng
Nếu Muội... đâm đơn... liền có chức
Chần chừ lính lác mãi đừng than
Lâm Nhân
Gởi Bạn Lâm Nhân
Bạn mình thông thái đã từ quan
Tiểu Muội ngu sao để lọt... sàng
Nếp tẻ không phân mùi khó nuốt
Trắng đen chẳng rõ tội gì toan
Tuy dân gánh cũi mà thanh nhã
Hơn tuớng đeo đai kém dịu dàng
Có chức... ối dào... ai cũng ớn
Tránh còn chưa kịp huỡn đâu than
TiểuMuội
quán nhỏ đầu non cảnh hữu tình
ghé qua nghỉ chút ....... nhẹ thần kinh
chè cháo, em kiêng đường nên ngại
rượu bia, đầu sợ rức đành xin
văn vẻ nhẹ nhàng nghe rất được
bạn bè tấp nập nhắn nhiều tin
chỉ có túi tiền đang sắp cạn
hay là .... thôi miễn phí cho mình ?
tieuđien
Hân Hạnh
Khách thơ ghé quán kết giao tình
Tiểu Muội đón chào vui… thất kinh
Rượu cứ hâm hoài không sợ hết
Mồi bưng liên tục khỏi cần… xin
Ba xu lỡ thiếu thì thôi miễn
Năm vận tràn đầy phải để tin
Thả sức vịnh ngâm say bí tỉ
Đừng xem trời đất nhỏ hơn mình
Tiểu Muội Họa Vui Và Xướng Tiếp:
Tới Luôn Bác Tài !
Chủ quán lời phân hợp lý tình
Nghe qua hả dạ… hết còn kinh
An tâm rẹt rẹt… mồi màng gọi
Vững chí đều đều… đá điếc xin
“Chỗ Chịu” chờ hoài tăm bóng vắng
“Hầu Bao” hứa đến mịt mù tin
Vào ra khách khứa coi nườm nượp
Bụng đánh lô tô …nghĩ giận mình
Nghĩ giận mình đây gốc cháu quan
Nào chi lúa lép lọt nia sàng
Đường chơi lịch lãm chưa ai sánh
Lối xử hào hoa khó kẻ toan
Của cải chừng như giờ rỗng tuếch
Gia trang đáng lẽ sẽ dềnh dàng
Nằm đêm gác trán buồn vô kể
Tối dạ thôi đành nén tiếng than
Lâm Nhân