( thơ quachthuthảo )
TÔI PHẢI ĐI ĐÂY
tôi phải đi đây. ngày đã cạn
đêm đã cùng, năm tháng đã thôi
vui đã đủ, giận hờn đã chán
còn nghĩa gì mảnh xác thân hôi !
trời đất rộng, lòng tôi bỗng nhỏ
một nẻo về bốn ngõ quanh co
tàu nguợc - tàu xuôi đều đã lỡ
hồn chạnh buồn như cái chợ trưa
giữa chợ trưa lại ngồi tính sổ
vay trăm năm góp trả một đời
trả một đời tôi còn vẫn nợ
vẫn nợ nguời tôi nợ cả tôi
nên dành dụm mỗi ngày mỗi tối
nên chắt chiu từng phút từng giây
mà thời gian thì qua rất vội
chẳng kịp rồi ! tôi phải đi đây !!!!!!
************************************************8
HOA GỌI TA VỀ
Thôi ! thế sắp cùng. cờ cạn nuớc
ngửa ván bài -ta bỏ cuộc chơi
trời sẽ tắt -trăng rồi sẽ lặn
hoa úa nhàu - nến cũng tàn thôi.
ngày không hết - ngày bình yên quá
tôi mơ tôi gối đất dựa trời
vài cơn gió từ đâu rất lạ
thổi tôi về lại bến bờ tôi
là rặng hoa cuối trời cô cuội
tôi trăm năm nhớ một nguyền thề
mai thân xác hóa về tro muội
xin đuợc nằm dưới cội lưu ly
thôi đừng khóc và đừng kinh kệ
đừng khăn, xô -- đừng cúng quả gì
tiễn nhau thì chút tình lộ phí
một đốt nhang và ruợu nửa ly.