Thơ Nguyễn Minh Nữu
Mênh mông trời Bất Bạt, Bất bạt ngừng ngay giấc ngủ ngày Yên Kỳ ngàn mộ mở vòng tay Đón tên phiêu bạt bao năm cũ Mềm lòng quay lại cố hương đây. Thắp nén nhanh thơm ở giữa đồi Nghe lòng thương nhớ đã trùng khơi Xa trong cõi khác người quay lại Rộng lượng Ba Vì , mây trắng thôi. Muốn khóc lên cho nhẹ ngậm ngùi Xin quỳ để thấy xót xa nguôi Ai xui chim Việt về Nam nhỉ Bốn chục năm trường nhạn lẻ đôi. Nắng mới triêu dương trời đã tối. Chồi chưa đủ lá đã phong ba Lưu thân đi những phương xa lạ Tiếp mạch thư hương, giữ nếp nhà. Muôn dặm thiết tha hồn lữ thứ Nồng nàn hương sắc Thủy tiên xưa Trước mộ tâm dâng lời khấn nguyện Nối dòng, xin nối lại dòng thơ. Sơn Tây, Sơn Tây mưa lê thê Đời sao hứa được lúc ta về Gói cả núi đồi vào ký ức Ta nhớ, và Sơn Tây nhớ nghe. Tách chè thơm buổi sớm mai. Nâng tách chè thơm buổi sớm mai Dáng người như một vệt sương phai Lẫn vào hương thoảng trầm hương cũ Lẫn cả hương đêm lúc rạng ngày. Là lúc thời gian đọng giữa chừng Không gian dường cũng rất mông lung Mẹ nối bây giờ cùng quá khứ Và gửi tương lai một tấc lòng Con quấn trong chăn, đã dậy rồi Nhưng nằm mở mắt ngắm xa xôi Quanh con như lớp tơ mềm óng Chỉ thở mà ngân tiếng nhạc vời Thấp thoáng hương bay cuốn bệ thờ Ánh mắt Cha nhìn như ánh thơ Con thấy Mẹ nâng tay tách nước Nghe rung động suốt cõi mơ hồ Thinh lặng giữa đôi bờ hư thực Hương chè mạn lục thoảng qua môi Hắt hiu một bóng soi trên vách Mà khay vẫn có tách song đôi. Những sớm mai kia, có chẳng nhiều Mẹ già bạc tóc với cô liêu Con thì phiêu bạt theo năm tháng Đắng lưỡi tê môi với sớm chiều. Đời con rồi ghé vào hưng phế Đã biết bao nhiêu cuộc đổi dời Tĩnh tâm chỉ có khi ngồi lại Sớm mai nhớ Mẹ, tách chè thôi. Sớm mai bên Mẹ tách chè thôi Tâm nhẹ nhàng theo dáng mẹ ngồi. Mai Khúc. Bát ngát áo ai bay Rung động hồn phôi phai Chuyến đò sông năm đó Rào rạt sóng khuya nay Em chia tay Đại học Chân chim lạ bước đời Chiến trường tan bom đạn Anh về hồn tả tơi. Chập chờn nắng kênh mới Buông tay ngước nhìn trời Lao đao dòng định mệnh Chắt chiu chút tình thôi. Thầm thì lời tâm huyết Nghe hạnh phúc mơ hồ Sau dẫu đời chao đảo Còn đắm đuối tình mơ Qua tán lá bồi hồi Trần lưng đời bĩ cực Thao thức nằm giữa ngực Hoài thai mộng tinh khôi. Hạnh Phúc. Bởi hạnh phúc ở trong tay kẻ muốn Cho nên ta nín thở nằm chờ Gió bạt ngàn sương đổ mây đưa Đời diễm tuyệt có không không có. Ta đã sống một thời lầm lỡ Với Đam mê, Thách đố, Hiềm nghi Thắng bại , và được mất nhiều khi Ngồi mà nghĩ, mây trời cuồn cuộn Hạnh phúc ở trong tay kẻ muốn Nên ta về, thường trú nơi ta. Lời ghi trên đá. Tôi đến đây từ một tình cờ Và sẽ ra đi rất bất ngờ Ký thác chút tình vào vĩnh cửu Ghi trên hòn đá cuội vu vơ Đã có hàng triệu lời như thế Nhạt nhòa khắp những bãi hoang vu. Tôi đến đây và ghi dấu đây Biết trước chỉ trong một phút giây Cái vô cùng của rất vô cùng đó Xóa sạch đi bằng cơn gió bay Tôi làm gì được, làm sao được Khi thật lòng trân trọng lúc này Chắn chắn ngày sau tôi trở lại Vẫn trên bờ cũ, chỗ này đây Làm lại những điều làm trước đó Rồi hân hoan chờ đợi gió tung bay. Giăng võng nối đôi bờ Nhật Nguyệt Đong đưa Sinh Tử cõi riêng này.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: