Tập thơ Một Thoáng Mây Phiêu Bạt của Nguyễn Minh Nữu
Tập thơ MỘT THOÁNG MÂY PHIÊU BẠT
của NGUYỄN MINH NỮU
Tháng Giêng tôi về trên những bờ xanh Cảm khái ngân dài câu vọng cổ Trăng đã qua cổ độ biết bao lần Chân ngại ngùng và lòng rất phân vân Lời em nói có bao phần sự thật. Đời bóng xe,ã sá gì còn với mất Hiu quạnh riêng, chật vật một đời chung Hãy cứ bay đi, cánh én muôn trùng Không đáng kể gì với người tuyệt lộ. Cảm khái ngân dài câu vọng cổ Trên giòng chia, sóng vỗ điệu hoài lang Đã mười năm sao còn rất hoang mang Nghe ai oán còn hơn lời ly biệt Trau chuốt làm chi những giòng chữ viết Khi tim người tận tuyệt nỗi chờ mong Từ lúc xa người là khởi điểm lưu vong Không ai sống một đời cho ký ức. Cảm khái người ơi cõi nào tỉnh thức Gửi cho nhau như lời chúc an lành Tháng Giêng tôi về trên những bờ xanh. Cuối cùng Người cũng yêu tôi. Rất có thể tôi vẫn chờ vẫn đợi Hạnh phúc nào vời vợi cuối chân mây Ước mơ nào vẫn lọt giữa khe tay và khao khát một điều không có thật. Lòng mê vọng muộn phiền đan lớp lớp Rất có thể những trở trăn thao thức Những ngại ngùng day dứt nối dài đêm Những nỗi buồn theo tuổi sẽ dầy thêm Và oan khuất vòng đời không thoát được Rất có thể giữa đời người mê ngất giữa giòng chen, chật vật một đường tơ Nợ cơm áo một giòng thơ bất chợt Trong trăng rằm như thoáng chút tình mơ Rồi Người đến bàng hoàng như ánh chớp Bóng hình Người choáng ngợp cả hồn tôi Tôi hiểu ra tôi, tôi cảm ơn Người Cảm ơn cả từng giọt đời mặn đắng. Đêm có bóng đen, ngày còn sợi nắng Không bao giờ tôi xa vắng người đâu. Nghiêm tĩnh muôn đời có tự bao lâu? và vinh hiển một màu hoa Vô Thường. Nguyễn Ngọc Linh phổ nhạc 1993 Tiếng hát Vân Khánh trong CD Về nơi chốn đã rời xa Xin nghe trong www.vietdc.org Tạ Từ trước lúc chia xa. Mai một xa chắc lòng sẽ nhớ Nay còn gần mà ngỡ như xa Lời tôi ca giữa những bao la Cùng sóng gió vỗ vào vách đá Gửi muôn trùng, gửi vào tất cả Gửi về người thương quá người ơi. Rừng bao la chập chùng tán lá Biển dạt dào hương tỏa khôn nguôi Đã lâu rồi đắng lưỡi tê môi Hiu hắt quá, cuối trời trăng giãi Nửa đời qua, là nửa đời bạc đãi Có tôi mà...có phải là tôi Nắng cháy da, mưa giăng ngõ tối Trưa thanh niên bối rối tự tình Rồi một ngày đất sẽ hiển linh Khi tôi gửi chính mình vào đất Cho tôi nói một lời rất thật Dẫu xa người, người chẳng mất tôi đâu. Nguyễn Ngọc Cẩn phổ nhạc 1993 Tiếng hát boyband K6 trong CD Về Nơi Chốn đã rời xa Xin nghe trong www.ducavn.com Gõ tay vào cửa, Đời hư. Gõ tay vào phiếm tình khuya đầm đìa tinh huyết đi về một hôm Gõ tay vào dáng kiều thơm Ai xuôi Vạn Lý để buồn vọng phu. Gõ tay vào cõi thâm u Đời hoang tưởng đã thiên thu bao lần Gõ tay vào cuộc phù vân Biển dâu ai biết phong trần bao la Gõ tay vào Cõi người ta Nguyễn Du dưới ánh trăng tà lập thơ Mênh mông không bến không bờ Gõ làm chi? có bao giờ gõ đâu. Mai Thanh Linh phổ nhạc 1991 Giả Vờ Giả vờ thăm lại xóm xưa Thử coi người ấy bây giờ ra sao Tóc còn lộng gió chiêm bao Mắt còn biêng biếc xôn xao lời tình Chân đi dẫu chỉ một mình Mà ta chao đảo bởi nghìn mắt đưa Giả vờ thăm lại xóm xưa Gặp người đúng lúc giả vờ đi qua. Hoang manh Hung phổ nhạc 1992 Trong Chừng Mực nào đó. Nhạt nhòa như bóng đêm Đầm đìa như mưa rơi Một lời khi nhắc tới Lòng buồn như sông trôi. Hồn nhiên và bối rối Suốt thời thanh niên tôi Với hành trang đi tới Là tim hồng môi tươi. Trong chừng mực nào đó Em đã bỏ đi rồi Mà chiều nay bão nổi Lại quay về bên tôi. Trong chừng mực nào đó Giữa hiu quạnh đời người Có một giòng sông nhỏ Chẩy êm đềm xa xôi Trong chừng mực nào đó Riêng tư của mỗi người Những lỡ lầm dẫu nhỏ Dằn vặt hoài không thôi. Trong chừng mực nào đó Rung động thủa đầu đời Dẫu giữ gìn trân trọng Vẫn là hoài niệm thôi. Trong chừng mực nào đó Em đã bỏ đi rồi Mà chiều nay bão nổi Lại quay về bên tôi. Bùi Hiền Lương phổ nhạc 1994 Ngát thơm ký ức Từng góc phố ngát thơm từng ký ức. Mỗi mặt người đăm đắm một riêng tư Tôi thả tôi về những lối tôi xưa Không dấu diếm những điều thầm thú vị. Nếu truyền thuyết còn lắm điều kỳ bí Thì tình người thường lúc có đơm hoa Bằng hữu tôi ơi, thầm lắng sâu xa Ai cộng hưởng với tôi thời quá khứ. Bắt đầu từ mái trường thơ ấu cũ Nơi vỡ lòng ráp vần Mẹ, vần Cha Tan trường về, đăm đắm cánh diều xa Vở tập đọc vẽ toàn hoa với lá. Hoa vẫn nở, đời đôi lần vấp ngã Đường vào đời trùng lấp những phong ba Khi biết yêu người, cùng lúc biết phôi pha Cái tồn đọng, chỉ còn là nỗi nhớ. Nhớ rất nhớ, nhớ từng góc phố Từng đoạn đời bỏ lỡ quên đi Ước gì tôi tìm được lối quay về Hôn âu yếm những gì tôi đã mất. Thương lắm đó khoảng trời xanh bất biến Giữa đổi thay dâu biển của lòng tôi Áo lính thay rồi, áo thợ cũng thôi Còn trong vắt cả một thời niên thiếu Từng góc phố ngát thơm chiều xuống thấp Áo học trò hòa nhập ước mơ xanh Hoa lá mọn trên đầu nhành lộng gió Và vô cùng một góc phố riêng tôi. Và thơm lừng một nỗi nhớ khôn nguôi. Xa và Xưa Xa rồi những tối hoa xưa Cảm ơn chút gió đổi mùa hôm nay Đường về nhẹ chút heo may Môi cười mà mắt cay cay tiếng cười. Mênh mang câu hát nửa vời Giết nhau lời nói đãi bôi ngượng ngùng Xa rồi những tối thương mong Ai mê đắm hát thơ nồng nàn hương. Yêu Dấu. Chỉ là một chút bâng quơ Thuyền đi bỏ lại đôi bờ , như không. Trăng non in dấu ngựa hồng Tóc con gái mượt mà lòng con trai Mơ hồ vào với cơn say Dường như có chút liêu trai giữa đời. Đoán chừng ước hẹn với người. Chiêm bao áo lụa về phơi sương mù Nói lời tình động thiên thu Rất hào phóng, rất ngây thơ, rất tình. Ta tìm em bóng tìm hình Phiêu du lỡ cuộc, sầu mênh mông sầu. Đắm say cho đến bạc đầu Cuối vườn lan nhuốm một mầu tịch liêu Nâng niu vệt khói lam chiều Chao ơi yêu dấu dấu yêu ngàn trùng Bâng khuâng lòng cứ hỏi lòng Vòng tay ai, ngỡ...ngỡ vòng tay ai. Trịnh Xuân Ái phổ nhạc 1994 Lang bạt kỳ Hồ. Ta bất quá chỉ là Một con người lang bạt Vinh danh em cũng lạ Sống tạm một đời qua Lòng cũng còn biết thẹn Mỗi lần soi trước gương Áo cơ hàn tất tả Cơm áo một đời thường Và như cơn gió chướng Quay quắt một đời ta Tin? không tin? hú họa Lạc vào không lối ra Ta bất quá chỉ là Một con người lang bạt Em bất quá chỉ là... con kỳ Hồ riêng ta. Gặp nhau mà như đã Từ muôn kiếp hẹn hò Gặp nhau mà như đã Xa Lang bạt kỳ Hồ. Lửa trại Vòng tròn cả trăm người Vỗ tay chung bài hát Đêm đã phủ đen trời Lửa bùng lên bát ngát Người có lắm khó khăn Người còn nhiều trăn trở Giữa dòng đời gian khổ Kết với nhau tình thân Em mới vừa đôi tám Anh đã tuổi lục tuần Nào tiếng reo đồng cảm Xuyên suốt tuổi thanh xuân Nói với nhau hiện tại Nói với nhau tương lai Bóng tối thời quá khứ Cháy theo lửa đêm nay Vòng tròn vai sát vai Chung quanh là tâm huyết Nhiệt tình em lắng nghe Bạc đầu anh tha thiết. Mơ ước ở điều gì? Suốt đời anh mải miết Vạch một con đường đi Nồng nàn em muốn biết Đã không còn ngần ngại Hợp bích tự khi nào. Nối vòng giây thân ái Lửa đỏ hồng tim nhau.. Nghe lại bài Hành Phương Nam. Dưới nguyệt mài gươm, gươm đẫm nguyệt Bên trời tưởng tiếc nước xa khơi Người ơi mải miết đời thua thiệt Tay trắng thêm vào bạc tóc thôi. Tri âm còn cũng dăm ba đứa Gió Bụi thì không chỉ một lần Hải giác sơn nhai trôi dạt mãi Bên trời nhìn tuyết trắng bâng khuâng. Đứng ở bờ đông, tê tái lạnh Bài Hành như nhắc một thời trai Rượu đắng, môi tê, tay vụng dại Nâng chén khuyên mời...đâu có ai. Về nơi chốn đã rời xa Sóng xô bạc tóc tự bao giờ Về ngồi ôn lại chuyện xa xưa Bằng hữu đếm không đầy những ngón Tay khô điếu thuốc rụng ơ hờ. Những tưởng một xa là mất cả Con sông dòng cũ, bóng đò đưa Ở giữa tim người là sóng dập Dồn từng tiếc nhớ xuống trang thơ. Đã biết bao phen dừng gót lại Quê người nâng chén uống khơi khơi Đâu cứ phong sương thì mới lạnh Đêm nay nghe buốt đến tê người. Thí dụ, chỉ là thí dụ thôi Bất ngờ từ một chốn xa xôi Người xưa về trước thềm năm cũ Sảng khoái thơ vang một góc trời Thí Dụ, chỉ là thí dụ thôi Mà lòng rào rạt mấy trùng khơi Đâu cứ phong sương thì mới lạnh Đêm nay nghe buốt đến tê người. Hồng Nguyễn phổ nhạc 2006 Tiếng hát Cao Minh trong CD Về nơi chốn đã rời xa Xin nghe trong www.ducavn.com Từ cách biệt. Buổi chiều không có gió Áo trắng làm sao bay Bàn tay không gắn bó Ai quay quắt đêm ngày Có phải buổi chiều không Kể từ ngày cách biệt Nhớ nhung và nuối tiếc Mài miệt bước lưu vong. Buổi chiều bên dòng sông Thả bóng mình vào sóng Vỗ mạn thuyền vô tâm Mà tim người lạnh cóng. Tôn Thất Lan phổ nhạc 1994 Nghe tiếng thinh không Ngồi đây thoắt đã trăm năm Thấy tâm mê vọng thấy thân lạc loài Nghe chừng giữa cõi trần ai Tiếng ai cười một hơi dài thinh không. Ngỡ hiu quạnh đã hoài công Trao người, chỉ một tấm lòng dở dang. Lời chào năm mới, Sẽ như tia nắng bất ngờ Sau cơn bão tuyết mịt mờ canh thâu Nỗi lòng chôn dấu đã lâu Hôm nay hiểu đến thâm sâu nỗi lòng Môi trầm hương mắt bao dung Mỗi người là một phần chung mỗi người Về ngồi đây cạnh nhau thôi Mà nghe rộng suốt một đời cho nhau. Lời nói Lời nói đã xa đi Xót xa còn ở lại Hình bóng đã chim di Môi đẫm mật xuân thì. Thoáng Mây Xa Thoáng mây rồi phiêu lãng Ánh trăng rồi mênh mang Tìm nhau là tìm nhớ Mơ hồ hương khói loang Sóng xô bờ nước Lũ Vỡ tan vào hư vô Bên trời thân quen cũ Hát cho tình thiên thu Rừng cây ban mê Rào rạt mưa sơn khê Chìm trong cơn mê Bóng người xa xôi thế Rừng cây xưa vời vợi Thoáng thấy ai bên đồi Một lần xa trăm nỗi Chìm lắng thế nhân ơi Đàn buông cung lơi Nhịp đàn thêm chơi vơi Tinh chia đôi nơi Chán chường đua tay với Rồi trong sau xưa, nơi kỷ niệm Sẽ thấy mây vô ngại Nhẹ nhàng trôi xa mãi Và mãi trong tim người. Cúc Phương phổ nhạc 1995 Thư xa Xin cho tôi gửi một lời Tới người xa, cuối chân trời ngày xưa Đầm đìa vạt tóc dưới mưa Xuân thì qua, bóng nhạn thưa, bạc đầu Cổ kim nối một nhịp cầu Hát khan giọng dưới trăng đau. Một mình. Khi về Tôi về, phố đã đêm gần hết Chênh chếch trăng soi lá dập dờn Chuyến xe gửi tới câu chào đón Mà nghe vọng động đã từng cơn Chờ người Bao nhiêu buổi đứng đây chờ Bao nhiêu rêu phủ xanh bờ thềm em Bao nhiêu sương trắng qua đêm Và bao nhiêu ánh mắt nhìn bâng quơ Về chưa , em đã về chưa Tóc vương ảo giác mắt mờ nhân gian Rừng xưa chừng đã điêu tàn Người xưa hòa bóng trăng tan bao lần Hát Rong giữa Đời Ôm đàn đến một bên đời Thấy em áo lụa thấy đời gấm hoa Thấy người tới thấy người qua Thấy trong mắt biếc có ta đứng cười Ôm đàn đến hát bên người Sớm mai lồng ánh mặt trời ngát hương Mặt người như hoa hướng dương Thế là có những giọt sương ra đời Ôm đàn đến hát bên người Lòng vui thêm khúc nhạc vui hơn lòng Hỏi rằng em giống tôi không Mắt trông chân ngóng tay mong dạ chờ Phải chăng đời chính là thơ Nguyện bên nhau khúc tình mơ suốt đời. Nguyễn Quyết Thắng phổ nhạc 1973 Trần Đăng Quang phổ nhạc 1990 Hoài niệm hư vô. Tôi sống bằng hơi thở của đời Và bằng thao thức của quanh tôi Nối bao mơ ước qua khung cửa Gói thiết tha vào đáy thẳm khơi Chiều nay ngồi lại bên song cũ Muốn khóc cho nguôi, sầu không vơi. Lệ đã bao lần không ứa được Thì quay vào đọng ở trong tim Rất nhiều đêm chạy trôi trong máu Vỗ tiếng vang trong tĩnh mịch chìm Tĩnh mịch nghe ồn bao vó ngựa Vẫn nghe tiếng dập cánh đôi chim Khi về ở West Virginia Bây giờ xin ở lại đây Với đêm quạnh quẽ với ngày hoang vu Lên cao, có dốc sương mù Xuống sâu có lũng xuân thu vắng người. Ở đây thiếu hẳn tiếng cười Thiếu luôn tiếng khóc, thiếu đời chung quanh Xóm xa cách núi cách ghềnh Cây tàng cổ thụ chênh vênh góc trời Mưa rừng gió núi chơi vơi Tựa hiên có một bóng tôi tự tình Bây giờ sống thật với mình Cùng thiên thu với chí tình thiên thu Nguyễn Ngọc Linh phổ nhạc 2006 Dạ Khúc. Một nửa sương và một nửa hoa Em dắt tôi vào dạ khúc ma Chân đi xiêu đổ, tay hoang dại Trân mình cho thấm nghĩa phôi pha Một nửa sương và một nửa hoa Ướt đẫm vai tôi tóc nhạt nhòa Gót nâng lay động trong hư ảo Dập dìu từng bóng, bóng trôi qua Bên giòng Potomac. Tôi ghé bên bờ sông rất lâu Im cho từng lớp ngập qua đầu Triều dâng từ nhật rồi qua nguyệt Trôi tới đâu và tan tới đâu Tha thiết với vô vàn bóng nước Được vỡ tan theo sóng bạc đầu Rất nhiều và những. Rất nhiều những tách cà phê Chẩy tan vào những đêm khuya một mình Rất nhiều những lúc một mình Chẩy tan vào những tự tình cà phê Rất nhiều những tỉnh những mê Chẩy tan vào những tái tê giọt buồn Rất nhiều thơ đã khởi nguồn Chẩy tan vào đất, chạy tuôn vào lòng Rất nhiều những nỗi chờ mong Chẩy tung tăng những long đong phận người Rất nhiều lời nói trên môi Chẩy trong quên lãng nên người xa tôi. Hay em đừng về, quan tái biết ra sao Em về đó,gửi một lời cho biển Là thiên thu nguyện làm sóng bạc đầu Là thiên thu giữ tấm lòng bất biến Mãi mặn nồng dâng hiến dẫu tim đau Yêu một người, giữ dưới đáy thẳm sâu Không muốn chia lìa,không mong kết hợp. Ta vẫn vậy dựng đời trên vách đá Vẫn kiên gan làm kẻ đứng bên lề Lòng tái tê xanh mãi một câu thề Mắt có lệ đâu để mà ta khóc Dõi mắt theo em ngang dọc đi về Không khép bao giờ trằn trọc cơn mê Em về đó, gửi một lời cho mộng Cay đắng mặn nồng ta vẫn chắt chiu. Không sống bên nhau nhưng mà gió lộng Vẫn tựa hình tựa bóng nương nhau Ngực ta đây, hãy ghé đầu nghe thử Cả ngàn lời tình tự vẫn râm ran Em về đó, gửi một lời, rất nhẹ Cho từng gốc cây, bờ vách trên đường Cho gió cho mây bốn phương tám hướng Là giữ cho ta một đóa vô thường Sẽ nhắc nhớ em giữa bờ sinh tử Có chỗ em về, là chỗ thân thương Em về đó, ghé chơi vui, rồi trở lại Hay em đừng về, quan tái biết ra sao... Thầm kín Muốn nói nhưng mà ngại gió bay Ta về phương ấy nhớ phương này Này em, có thể cho ta được Một chút hương nồng, một chút say Giữ chặt giữa hai lần áo lót Mùa đông xứ Mỹ buốt hai vai. May mà trong giấc mộng thôi. Tưởng rằng trong truyện tích thôi Vậy mà em đến bên tôi, thiệt tình. Nỉ non nói chuyện đôi mình Em là tất cả bóng hình anh yêu. Hoàng Dung, Chỉ Nhược, Tiểu Siêu Hiểu Phù, A Tử và chiều Nhạn Môn Doanh Doanh tiếng nhạc nghe buồn Nhạc Linh San với nỗi buồn Song Nhi Hoa Tranh theo tiếng ngựa phi Vương Ngọc Yến đáy giếng khi tỏ tình. Mộng Cô, Long Nữ, Triệu Minh Thiên tiên hay những yêu tinh vào đời. May mà trong ..kiếm hiệp thôi Giấc mơ dậy, toát mồ hôi, hết hồn.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: