BÀI THƠ CUỘC ĐỜI
Onga Becgon
Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát mê say một thời thiếu nữ
Ngôi sao cháy bùng trên sóng Nhêva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà
Năm tháng đắng cay hơn , năm tháng ngọt ngào hơn
Em hiểu bây giờ anh có lí
Chuyện cũ qua rồi anh đã xa cách thế
Em hát khác xưa rồi và khóc cũng khác xưa theo
Lớp trẻ lớn lên lại tiếp bước theo ta
Lại nhắc vị ngọt ngào thưở trước
Vãn sông Nhêva những chiều sóng bước
Nhưng xét cho cùng họ có lỗi đâu anh
Không nói Olga Bergol
Em vẫn sống như ngày xưa vẫn sống
Vẫn vui đùa, vẫn hát vẫn cười tươi
Khi hè về trăng lên vẫn dạo chơi
Vẫn lặng ngắm Neva những chiều ráng đỏ
Bởi nỗi buồn thời gian đã xoá
Và tình yêu thành kỷ niệm xa xăm
Em đã quên, vâng em đã quên anh
Anh đối với em đâu phải là duy nhất
Xin đừng giận em vì đó là sự thật
Em không muốn dối mình và không muốn dối anh
Tình yêu qua như làn gió mỏng manh
Thì chuyện đó phải chăng em có lỗi
Xin đừng trách em là người mau thay đổi
Vì tình yêu chỉ đến một lần yêu
Những gì năm tháng đã cuốn trôi
Sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại!
Bài thơ vĩnh biệt
Nicolai Vapzarốp
Đôi khi anh sẽ vào trong giấc ngủ em,
Như một khách thăm bất ngờ và xa ngái...
Em, em chớ để anh ngoài đường cái
Với anh em đừng chốt cửa cài then!
Anh sẽ vào, lặng yên và anh sẽ ngồi rất khẽ
Đôi mắt đăm đăm xuyên bóng tối nhìn em
Và khi anh đã ngắm em đến mòn con mắt.
Anh sẽ hôn em, rồi thì anh lại ra đi .
(Xuân Diệu dịch)