Thơ lơ tơ mơ Ngô Hữu Đoàn
No: 162 ĐƠN GIẢN!
Anh ta cắm đầu hì hục đêm
Lục lội tanh bành ngân hàng ý tưởng
Để tìm riêng cho mình một cái patent
Mọi thứ đổ xuống trần tục bản năng
Anh ta quay về sau khi càn khôn...
hiện diện loài người
Những ước ao bỗng trở thành...
đơn giản!
Những ước ao bỗng trở thành...
đang giỡn! Ngô Hữu Đoàn SG, 10.2006
No:163 ĐÊM QUA (Tặng T.L) đêm qua sau những chiều âm u và giông gió một đêm trăng lung linh một vũng nước tàn dư in hình nghiêng dáng liễu chợt nhớ về xa xưa hoang vắng đời mình chợt thấy hôm nay nghi ngờ ngộ nhận em đứng đó bao giờ hạ thấp mình… nhìn ta ta có em từ sau bão bùng tan tác ngửa lòng mình hứng lấy bóng dáng em mai đây nắng lên và gió thoảng em reo vui giữa đời lồng lộng ta hội tụ nỗi niềm gom dần bóng em về với đất và âm thầm yêu em… những con lăng quăng hóa thân từ tình yêu trong mùa ngắn hạn cháy bỏng mình nằm chết giữa hoang sơ như những lời tình thơ em đọc chiếu lệ thoáng qua thảng thốt vì nỗi đời, thân phận chết lặng câm trong lòng giấy! Ngô Hữu Đoàn SG, 05.11.2006
No: 164 SÔNG THU (Tặng T.L) mùa thu qua con sông vẫn trôi hiền hoà tóc em cuối mùa mây trắng còn nghe thoang thoảng hương sen ta con chim hoang mỏi cánh đường về dững dưng thân xác chợt thấy bóng mình cũng phút hân hoan mùa thu qua bên đời ai áo trắng tóc suối ngọt ngào nhẹ trôi ta con thuyền tội lỗi nát đời mình mặn chát biển khơi bên bờ giao thoa ta nhìn em ao ước muốn thành chiếc lá vàng rơi từ đầu nguồn đến hết đời trôi mãi sông em... Mùa thu qua Ta mềm như… sương khói Em con sông hiền hòa Cho ta gởi giấc mơ xa... Ngô Hữu Đoàn SG, 10.11.2006
No: 165 NẾU EM NHIỀU PHÂN VÂN Thôi em ai cũng hiểu rồi Em phân vân quá thì thôi đôi đường Thời buổi kinh tế thị trường Mấy thằng thơ thẩn mà lương mấy đồng Ngô Hữu Đoàn SG, 11.2006
No: 166
PHÚT HÂN HOAN RIÊNG MÌNH
Mến nhau từ buổi đầu tiên ấy
Tặng lấy riêng mình phút hân hoan
Thanh thanh dáng ngọc em mờ ảo
Long, phụng đùa mây trăng thênh thang!
Ngô Hữu Đoàn
SG, 13.11.2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2007 10:29:58 bởi Ngo Huu Doan >
No: 167 SỐNG THỬ phòng bên sống thử thấy ham anh mới nói vậy em làm một phen trăng kia dù tỏ hơn đèn nhưng trăng đâu biết bóng đen trong nhà đèn kia đèn chẳng kiêu sa nhưng đèn chứng kiến phong ba đời người yêu nhau tin tưởng vẹn mười sống chung còn một … khóc, cười đắng cay đôi khi trong dở có hay đôi khi tưởng dối nhưng mà thật ghê đôi khi ngậm một lời thề trăm năm mắc cổ đi, về lưỡng nan đôi khi anh nói ngang tàng em buồn em khóc úa vàng mắt anh Ngô Hữu Đoàn SG, 09.2006 R
No: 168 HÃY NÓI LỜI NÀO ĐI ANH Hãy nói lời nào đi anh Lời của trái tim hoặc là lời của lý trí Nếu trái chưa đủ chín thôi anh cũng đừng hoa mỹ Dù khối óc thiên tài cũng đừng cố họa bức tranh yêu Hãy nói lời nào đi anh dù hoang vắng tiêu điều Dù đó là vết cắt suốt đời mang thương tích Đêm có cực đen cũng là đêm đúng nghĩa Tình có tan tành thì cũng thật tình thôi Trong mỗi lòng người và trên đôi môi Có khoảng cách không thể đo bằng gang thước Em không muốn nói dối hơn thế được Bởi lời nào cũng có lẽ đa đoan Hãy nói lời nào đi anh ...?! Ngô Hữu Đoàn SG, 11.2006
No: 169 TÔI NHỚ THẦY TÔI Thầy tôi, tôi nhớ thầy tôi lắm Mái tóc quăng điểm trắng hơi nhiều Tôi nhớ có lần tôi ngớ ngẩn "Thầy ơi! bụi phấn dính tóc kìa!" Thầy phủi đầu nhưng có rơi đâu Tôi sợ thầy tôi mắng tui ngay Nhưng không thầy tôi khôi hài lắm "Bụi đời phủi làm chi em ơi!" Thầy phủi đầu nhưng có rơi đâu Mỗi năm một mùa lá đổi màu Cây bàng mới đó mà xanh thẳm Tóc thầy mới đó trắng sao mau Tôi nhớ thầy tôi đôi kính trắng Cái mũi cao và da hơi nhăn Áo thầy cũng trắng nhưng không mới Bài học mỗi ngày mới luôn thôi Tôi nhớ thầy tôi, nét vui tươi Cái thời bao cấp nghĩ ... ngậm ngùi! Tôi biết một điều khi tôi lớn Có cái có mà đâu phải mua Tôi nhớ thầy tôi cũng chỉ vì Những phút tâm tình... tập tôi đi Những bài học đó ngoài sách vở Tôi đã nghe và tôi đã ghi Tôi nhớ thầy tôi cũng chỉ vì Màu hoa cũng nhạt phút chia ly Hương hoa còn đó bay bay mãi Sương khói hoàng hôn hoen trên mi Ngô Hữu Đoàn SG, 11.2006
No: 170 THƠ HỠI THƠ! Lẩn quẩn chi hoài thơ hỡi thơ Nếu duyên hết kiếp cũng mù mờ Ta biết đời ta không thế xứng Lẩn quẩn chi hoài thơ hỡi thơ Lẩn quẩn chi hoài thơ hỡi thơ Lời thề hẹn cũ cũng xin ngơ Chỉ vui và cũng buồn thôi nhỉ Lẩn quẩn chi hoài thơ hỡi thơ Lẩn quẩn chi hoài thơ hỡi thơ Ta đâu cố giữ mi bao giờ Ta đâu có làm mi hạnh phúc Lẩn quẩn chi hoài thơ hỡi thơ Lẩn quẩn chi hoài thơ hỡi thơ Chết không ra chết sống vật vờ Cậy mi mang tiếng ta đâu muốn Lẩn quẩn chi hoài thơ hỡi thơ! Lẩn quẩn chi hoài thơ hỡi thơ! Suốt đời ta cũng lơ tơ mơ Ta buồn ta nói lời vô nghĩa Mi cũng buồn ta lắm hả thơ ?! Ngô Hữu Đoàn SG, 11.2006
No: 171 ĐÊM đêm... tràn qua ly cà phê đen và đắng giấu đời mình không đủ kín em ơi! đêm... dường như chỉ để một nỗi buồn trú ngụ vụn vỡ thêm và nẩy nở thêm đêm... anh chợt thấy em hồi sinh trong vùng hoang quen thuộc con chim cựa mình thả một chiếc lông bay đêm... dường như em ơi chỉ để cộng lại và trừ ra sau một ngày giận hờn toan tính thấy bóng mình đổ xuống lối ta qua... Ngô Hữu Đoàn SG, 28.11.2006
No: 172 SAO CHẲNG THẤY TỰ NHIÊN
trái đất do ai nặn ra?
tự nhiên nghĩa là gì?
tự do là gì?
dân chủ lả gì?
nó sâu bao nhiêu và cao bao nhiêu?
nó dài bao nhiêu và rộng bao nhiêu?
mỗi hòn đá sinh ra từ tự nhiên
vì con người
nên chẳng thấy tự nhiên mỗi cây cỏ sinh ra từ tự nhiên
vì con người
nên chẳng thấy tự nhiên mỗi con thú sinh ra từ tự nhiên
vì con người
nên chẳng thấy tự nhiên mỗi con người sinh ra từ tự nhiên
vì con gì?
sao chẳng thấy tự nhiên? Ngô Hữu Đoàn SG, 12.12.2006
No: 173 NHỮNG TẤM HÌNH RIÊNG NHAU nhớ ngày xưa khi đưa em đi đâu hình chụp chung nhiều lắm anh vẫn chụp một kiểu riêng mình ở đó không có em ở đó không có em! tình yêu theo mùa mưa nắng bến tình lúc cạn lúc sâu con đò nhiều khi mắc cạn bến đò nhiều khi điều hiu tình yêu theo ngày lễ hội rộn ràng đến lúc cô liêu kỷ niệm ngượng ngùng chối bỏ tình rung khi lặng gió chiều ngày xưa đưa em đi đâu ngày nay làm sao nhớ hết những cái kề vai, tựa đầu vội chết từ ngày bến mới khai sinh rồi... phía em và phía anh chỉ tấm hình riêng được sống để .... lặng nhìn nhớ nhau ... Ngô Hữu Đoàn SG, 12.12.2006
No: 174 THƯƠNG TÍCH
những chiếc ghế xoay cứng & cao
được cha nhường cho con
được anh dành cho em
những cái chỉ trỏ
được học từ người tiền nhiệm
lương tâm được bao cấp và định hướng
ý thức cũng bằng ý ngủ
từ đó trên từng mặt đường
từ đó trên từng ruộng đồng
nhọn hoắt bãi chông ...
con cò mỏi mòn thân phận
cuối đời nhìn lại mình
đôi cánh trắng tan thương Ngô Hữu Đoàn SG, 13.12.2006
No: 175 BÀI THƠ CŨ ?
Bài thơ cũ hay chuyện tình xưa cũ
Níu kéo hoài kỷ niệm chẳng ngủ yên
Và ta biết một niềm đau sống mãi
Phía em về hoa cỏ chạnh lòng... nghiêng
Đời đắt đỏ cho niềm đau triền miên
Đời cũng rẻ những cái cười vỡ lỡ
Trăm hoa thắm cho niềm vui phố chợ
Bên hiên nhà từng cánh tả tơi... rơi
Em cứ vui cho một ngày thêm mới
Mỗi sinh linh có mỗi kiểu ngục tù
Lời ta nói, ôi cũng là... trắc ẩn
Bài thơ nào rồi cũng cũ tình thôi! Ngô Hữu Đoàn SG, 19.12.2006
No: 176 QUÊ HƯƠNG BAO GIỜ TRỌN VẸN
(Tặng ông bạn H.N.H Hàn Quốc) thấm thoát đã một năm
ngày bạn tôi đi
vui buồn đan xen lúc ấy…
mừng thương đan xen lúc ấy… quê hương là cây rơm vàng nắng ấm
có đàn gà quanh quẩn bới bươi
quê hương là chiếc mền rách rưới
co không đủ ấm phải đi câu đùa và cái cười xanh tươi vắt vẻo
sự nhiệt tình được sinh ra từ tấm lòng đồng nội
những ngày vui khổ sở
những ngày buồn yên tâm bạn tôi đi, quê hương vẫn muôn đời ở lại
tôi không đi, mà quê hương bị mất một phần
nơi xứ người xa xăm
anh nhớ phần ở lại
chiều lang thang trên đường
tôi thương phần bị mất! thỉnh thoảng trùng online
mình share nhau webcam
nhìn nhau sao cho đủ? nhìn nhau sao cho đủ quê hương ơi quê hương
biết bao giờ trọn vẹn! Ngô Hữu Đoàn SG, 12.2006 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2007 06:43:13 bởi Ngo Huu Doan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: