Thơ lơ tơ mơ Ngô Hữu Đoàn
No: 14 TỪ KHI EM ĐI Từ khi em đi cỏ hoang thềm cửa Đèn dầu đêm leo loét mãi bên đời Vết thương nhỏ nhiều khi sâu vời vợi Đôi lần nghe tím buốt những đêm mưa. Ngô Hữu Đoàn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2007 21:34:09 bởi Ngo Huu Doan >
No: 15 BÀI THƠ ĐÊM VALENTINE Anh viết cho em bài thơ đêm nay Đêm ngày xưa anh gọi là “cơ hội” Đêm mà đất trời ngày xưa quên tối Để đặt tên riêng cho những cuộc tình. Nhớ phút nghẹn ngào buổi tối khai sinh Sau quá dài một mối tình thai nghén Đôi má em những giọt trăng rón rén Chợt vỡ òa… trăng em ! trăng anh ! Anh viết cho em bài thơ đêm nay Đêm em bảo tình yêu vào lễ hội Đêm ngày xưa mấy tuần em hờn dỗi Đèn thôn quê không tỏ nổi tháng ngày. Anh viết cho em bài thơ đêm nay Anh không gọi bằng tiếng Tây khó nhớ Anh không có túi kẹo màu rực rỡ Quà cho em là… cái nhớ tơi bời. Trong cái tơi bời anh sẽ gởi em Một ngụm nước từ muôn trùng biển nhớ Một phần lẻ cái hôn đầu trăng vỡ Một lời yêu giữa chữ nghĩa bạt ngàn. Anh viết cho em bài thơ đêm nay Đêm em bảo tình yêu vào lễ hội Đêm mà đất trời ngày xưa quên tối Để đặt tên riêng cho những cuộc tình. Ngô Hữu Đoàn Đêm 14/2
R: VDN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2007 21:33:06 bởi Ngo Huu Doan >
No: 16 MƯA GIẢNG ĐƯỜNG Mưa chiều nay rơi hoài ngoài khung cửa Góc giảng đường anh là kẻ tình si Giọng của thầy mỗi lúc một ai bi Cho nỗi nhớ siết hồn anh tê tái Anh vội vã đóng sầm ô cửa lại Mưa nghé vào nhem nhuốc nửa vần thơ Trăm đôi mắt cứ nhìn anh ngẩn ngơ Họ chưa hiểu họ càng thêm ngơ ngẩn Chỉ có mưa hiểu nỗi buồn bí ẩn Của riêng anh và chỉ của riêng anh Mặc lời thầy hay mắt bạn nhìn quanh Anh chỉ thấy có mình em huyền ảo ! Chiều mưa này em không mang theo áo Tím bờ môi ! lạnh ! lạnh quá em ơi! Đợt quân sự qua rồi nhớ chơi vơi (*) Nhớ đến em nhớ đến giờ tan học Nhớ đến em dù chưa quen mùi tóc Dù anh là lữ khách chuyến đò đêm Anh muốn ghìm cho nỗi nhớ dịu em Nhưng không được anh đã hèn yếu quá ! Anh không mang một linh hồn tượng đá Mà lặng câm bất động lúc gần em Để bao điều định nói trước trong đêm Bổng bay mất chỉ còn anh rỗng tuếch Mưa còn rơi thơ anh còn chưa hết Nhưng cũng đành khép lại chỉ một câu: “Mai em về cô bạn nhỏ anh đâu ?” Cho anh chúc những gì em yêu nhất Mưa ngoài trời vẫn còn bay lất phất Góc giảng đường anh là kẻ tình si ! Ngô Hữu Đoàn Tháng 06/1999 Chú thích: (*) Đợt quân sự : Khóa học môn Giáo dục quốc phòng, sinh viên thường gọi là học Quân sự.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2007 21:32:01 bởi Ngo Huu Doan >
No: 17 LẶNG LẼ NƠI NÀY Anh lặng im em cũng cứ lặng im Khoảng sâu đó anh lấp bằng thương nhớ Dẫu không ấm bằng nồng nàn hơi thở Dẫu tình riêng ai đó đã đi tìm. Anh lặng thinh em cũng cứ lặng thinh Tình có thể từ vì sao đơn lẻ Em địa cầu em hồn nhiên đi nhé Tình đơn phương tình nuôi dưỡng lấy tình. Anh lặng câm em cũng cứ lặng câm Để thương nhớ theo một chiều, phản xạ Em cứ như những loài hoa cỏ lạ Thắm cho đời trong đó có cho anh. Anh lặng lẽ mong đời cho lặng lẽ Anh em yêu bằng cách thật hiền từ Như anh yêu một đồi hoa trinh nữ Chút gió thôi cũng cúi mặt quay về. Anh lặng im mong đời cứ lặng im Mọi lay động có thể thành tan vỡ ! Ngô Hữu Đoàn
Tháng 4/2006 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2007 21:42:28 bởi Ngo Huu Doan >
No: 18 LỜI CHÚC TỘI LỖI Em ơi đừng chúc vội Tâm tư anh còn đầy Em vô tình gây tội Cho người tình thơ ngây Em ơi đừng chúc vội Dù đêm đã khuya rồi Ngày sẽ xa vĩnh viễn Cho riêng một người thôi Em ơi đừng chúc vội Dù chẳng gì khác hơn Em hãy về lặng lẽ Để em còn trong anh Em ơi đừng chúc vội Đừng bao giờ vẫy tay Đừng nhìn thêm lần nữa Lạnh thêm mùa heo may. Ngô Hữu Đoàn Tháng 09/2005 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2007 21:42:18 bởi Ngo Huu Doan >
No: 19
TÔI THẤY EM
(Mến tặng Hồng Giang)
mưa
em đứng
buồn tựa cửa
có nỗI sầu đôi lứa
rong ruổi đi trong mưa
xa xăm ngắn tầm đôi mắt
khu nhà trọ lập dị phố phường
em lập dị trong riêng em
trời chiều nhá nhem
cho nỗi cô đơn
hội tụ thêm
trong
em
ta
thấy em
nhưng vì sao
chẳng buồn thêm
ta thấy ta nôn nao
nghe mưa lòng xôn xao
dường như trong đôi mắt em
có sợi tơ trời bay trong nắng
dường như trong tim ta
em rúc vào im lặng
và đêm nay mưa
trong lòng
ấm nhau
chưa
Ngô Hữu Đoàn
Tháng 6.2006
R
No: 20 CHIỀU KHÔNG EM Chiều không em ta tiêu điều hoang phế Đêm càng sâu cho rệu rã linh hồn Ta nhặt hết lời dỗi hờn trách móc Nhặt tiếng cười em vội vã bỏ quên Nhặt nụ hôn vô tình ta tưởng tượng Nhặt tàn phai cho một chuyến yêu đương. Ngô Hữu Đoàn Tháng 6/2005 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2007 21:54:39 bởi Ngo Huu Doan >
No: 21 ĐÀ LẠT CHIỀU NAY Đalat ơi thành phố nhấp nhô Dốc lên dốc xuống bóng ngựa thồ Vút cao sâu thẳm từng con hẻm Thông cao âu yếm nước sông hồ Đalat ơi những cô gái rừng thông Da trắng chiều qua má ửng hồng Vai thon áo choàng em khoác lỡ Ta bước chùng chân em biết không Đalat ơi cái lạnh se lòng Ta quên mất chiều đông xa lắc Em hay cả trời thu mê hoặc Mà ta say hơi thở cay nồng Đalat ơi ! mai ta về em có nhớ ta không Có nhớ anh khách đường bụi bặm Có nhớ tên đa tình yêu em say đắm Nhớ kẻ khùng điên theo em suốt buổi chiều ? Đàlat ơi ! mai ta về ta biết nhớ chi đây Vì mọi thứ trong em đều đáng nhớ Vì những mối tình anh suốt đời mang tên dang dỡ Vì ngàn năm con dốc cứ diễm kiều Ngô Hữu Đoàn Đalat ngày 2/9/2004
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2007 22:06:03 bởi Ngo Huu Doan >
No: 22 CĂN GÁC XƯA Ai đã nói với nhành me nhỏ ? Rằng chiều nay anh quá nhớ em Để cho gió động lòng trắc ẩn Mang lá vàng rơi thả xuống thềm. Có lẽ chiều nay em học bài Tóc thề em để xõa ngang vai Ô cửa em khép hờ phân nửa Em sợ ngày sau chẳng thuộc bài Anh biết em sợ mẹ em rầy Thư tình anh đem gấp tàu bay Nương gió phóng vèo lên căn gác Cứ thế tình anh biết leo cây! Lần lữa rồi lòng nghe nhớ thương Mấy năm đèn sách em ra trường Đất khách nụ tình xuân tươi lắm Bất chợt bão bùng tan tác hương. *** Mấy năm qua rồi cây me cũ Vẫn đứng ngây thơ trước hiên nhà Anh vẫn ngày nào căn gác dưới Đếm lá vàng bên ấy bay qua. Em đi ô cửa hờ phân nửa Người mới thuê đã đóng im lìm Chiếc tàu bay cuối em chưa nhặt Tình anh mưa gió nhói con tim! Ngô Hữu Đoàn Tháng 9/2000
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2007 22:07:41 bởi Ngo Huu Doan >
No: 23 ĐÁ VÀ HOA Đá có khi ra hoa Hoa có khi thành đá Em có khi là em Khi chẳng là ai cả ! Ngô Hữu Đoàn Tháng 11/2005
No: 24 ĐỢI CHỜ Chiều qua quá ngắn cho ai ? Quá cao, quá thẳm …quá dài cho anh ! Chiều qua chút nắng mong manh Chút sương, chút khói… tím anh ôi chiều ! Chòm mây trắng lạc cô liêu Cỏ may lặng lẽ đăm chiêu hướng nào Đồi dương thỉnh thoảng xôn xao Đôi chim về muộn vút vào tầng không Chiều nay có phải chiều không? Chiều không nếu phải… thì không phải chiều ! Vì chiều tôi có em yêu Thiết tha dáng nhỏ yêu kiều nói thưa Chiều nay có lẽ quá thừa Quá thừa vì lẽ tôi chưa gặp Nàng ! Ngô Hữu Đoàn
No: 25 ĐÔI KHI Đôi khi chợt giật mình Thấy trong mình mang thai Một mối tình Không hình hài Dường như từ cơn gió, mang theo Dường như từ chiêu mưa, nào không rõ ! Đôi khi em hồn nhiên Từ tổ tiên loài người Đôi khi em lúng túng Vì một chiều bên tôi. Và trong tôi đôi khi Tà áo em mê hoặc Và trong em đôi khi Hồn tôi đang bị bắt. Đôi khi em cười nói Giữa hoa lá vô tình Đôi khi từ xa lắc Tôi lạc cuối rừng thu. Đôi khi trong đêm khuya Lời kinh xưa động vọng Và trong ấy đôi khi Tiếng guốc ai đi, về. Đôi khi trong hang sâu Có loài hoa đang nở Đôi khi trong nắng hồng Chợt òa một cơn mưa. Và trong anh đôi khi Tình dâng như bão nổi Cũng chừng ấy đôi khi Tình qua đời rất vội. Rồi đôi khi tỉnh giấc Thấy mặt trời lên cao Rồi đôi khi nhìn lại Thấy cuộc tình đôi khi. Ngô Hữu Đoàn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 07:48:04 bởi Ngo Huu Doan >
No: 26
TRÁI KÉN
em là bạn chung lớp
mà hồn tôi cứ gọi em
tà áo em trắng lạnh đêm
nhớ em sẫm màu thân thể
bài thơ cũ em viết cho anh
đọc mãi dù trăm lần đã thuộc
cái nhìn từ thuở mới nhìn nhau
len lỏi vào trong tim trong máu
em mới lớn sợi tơ chưa màu nhộm
cũng làm nên tổ kén nhốt đời anh
anh mới lớn con nhộng tằm yếu ớt
xoay tròn mình hôn tổ kén hôn tơ
trách cho những lần đi học sớm
để phụ em trực nhật mỗi ngày
trách cái cười đẹp bướm bay
để nỗi nhớ vỡ òa đêm trắng
anh viết bài thơ trái kén
để em thành thật sợi tơ
để cho nỗi nhớ xác xơ
có bên mình trái kén
Ngô Hữu Đoàn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 08:05:43 bởi Ngo Huu Doan >
No: 27 VALENTINE MÀU TRẮNG
Vanlentine màu trắng
Em về từ hư không
Rồi đi vào huyền thoại
Cho đời anh phiêu bồng.
Valentine màu trắng
Đường đời vạn lối đi
Sắc màu mang nỗi nhớ
Ta xác người vô tri.
Valentine màu trắng
Em bây giờ nơi đâu?
Ta mang hồn ma dại
Thơ thẩn bến sông đầu ! Ngô Hữu Đoàn
14/02/2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 08:07:17 bởi Ngo Huu Doan >
No: 28 HỠI THÁNH VALENTINE Hỡi những ngày mười bốn tháng hai, Hỡi thánh Valentine hỡi Ngài có thấu ! Hỡi dãi Ngân Hà, hỡi sao Bắc Đẩu, Hỡi tình yêu trong máu mỗi tim người ! Con dại khờ con chẳng biết cầu xin Cũng chẳng biết những sắc màu đen trắng Sao Người mang tình yêu đi ban tặng Cho cỏ cây, cho sỏi đá ngậm ngùi Con đội ơn Người lúc tình yên vui Con thù hận những lần yêu trắc trở Con đang sống chỉ vì chưa tắt thở Hồn con đâu ? Thánh có biết bao giờ ! *** Anh đã hỏi thánh thần rồi đó em Ngài nói rằng chính là ta đánh mất Thư nặc danh ngày xưa em không thật Những cuộc tình toan tính lẽ hơn thua… *** Ôi những ngày tình nhân xưa dấu mặt Ôi những bài thơ cũ bám rong rêu Những cái hôn xếp chồng đang rã rệu Chảy mùi men chua chát nỗi yêu đương Hỡi cái ngày thánh đã dạy yêu thương Dạy cách tỏ tình, đặt tên lễ hội Dựng những hồ thu dựng thêm đời bão nỗi Cho êm đềm, cho lặn hụp mù khơi. Hỡi thánh thần, yêu nghiệt của ta ơi ! Ngày lễ đó vừa là ngày sinh nhật, Ngày giỗ to cho cuộc tình đã mất, Ngày để tang cho những cái hôn đầu ! Ngô Hữu Đoàn R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 08:04:20 bởi Ngo Huu Doan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: