Thơ lơ tơ mơ Ngô Hữu Đoàn
No: 29 BAO NHIÊU NGÀY 16 (Tặng em Đầm Bích) Tôi có chờ em đâu Mà sao em không tới? Tôi có hẹn em đâu Mà sao tôi cứ đợi! Lâu rồi tôi xa em Một chiều xưa xa lắc Em lâu rồi xa tôi Chiều mỗi chiều hiu hắt. Tôi vì ngại không đến Em có lẽ cũng vì Không chịu làm vô duyên Nén quãng đường xa cách. Chiều nay và chiều sau Biết bao giờ em tới Ta chừng nào có nhau Niềm đau tím nửa đời. Chẳng biết ai vô tình Ai đành lòng phụ bạc Ngày xưa một bóng hình Thịt xương giờ tan nát. Một tháng bao nhiêu ngày Bao nhiêu ngày mười sáu Tôi có bao nhiêu ngày Êm ái mà nhói đau! Bao nhiêu ngày mười sáu Cho một nửa cuộc đời Bao nhiêu ngày mười sáu Cho tình đau em ơi! Tôi thăm em làm gì! Em làm gì thăm tôi ! Đời sống để làm gì? Ngày qua vô thường thôi! Ngô Hữu Đoàn Tháng 7/2003
No: 30 CHUYẾN XE VỀ QUÊ Cuối năm về thăm quê Chuyến xe về đất Quảng Tình cờ anh gặp em Cùng về thăm quê quán. Quê em ở Quảng Nam Quê anh thì Quảng Ngãi Trời vẫn nắng vàng cam Sao nghe lòng tê tái ! Một lần ta gặp nhau Biết bao giờ gặp lại ? Hay là xa nhau mãi Chút tình theo gió bay! Dù em có về đâu Nhưng trong anh vẫn còn Đôi mắt em ngời sáng Giữa trời đêm mênh mông. Dù em có về đâu Có chê anh khờ khạo Lời thơ anh ngượng ngạo Ôi ! chút tình lãng du ! Ngô Hữu Đoàn (Trên chuyến xe về quê đón xuân Canh thìn, 2001)
No: 31 ĐÊM GIẬN HỜN Em đã ngủ Mang trên người nặng trĩu Khối tình anh Mi mắt em sao vừa. Câu chuyện mỏng Bao kín người yêu nhỏ Tối đen một đêm dài. Có lẽ… Sau nhiều lần đau Em thiếp ngủ Tản đá giận hờn Đè nặng em đêm nay. Trong cơn đau đêm nay Căn gác gầy không chịu xiết Em về đã bỏ quên. Có lẽ… Cái hôn đêm nào về lại Quấy nhiễu em đêm nay Giấc ngủ em tàn tật Những vết thương vô hình Lúc cạn, lúc sâu… Anh không thể ngủ Cuộc tình vừa nhỏ Cuộc tình quá nặng Mùi hương rất thơm Trái tim quá mềm Đập ngổn ngang Theo giấc ngủ em tật nguyền. Ngô Hữu Đoàn
No: 32 CƯỜI Em vẫn cười vang trong nỗi đau Cười mang chua xót đến cho nhau Anh cũng mỉm môi cười mơn trớn Cười để ngụy trang cho nỗi đau. Ngô Hữu Đoàn
No: 33 XA XĂM
Có lẽ nào em sâu thẳm biển xanh
Và huyền bí như là kim tự tháp
Anh mãi là bần ngư vùng bão táp
Là tín đồ cúi lạy những gốc đa ?! Ngô Hữu Đoàn
No: 34 YÊU VÀ THƯƠNG Trăm lần nghe thấy tôi yêu em Ngàn lần nghĩ thấy tôi thương em Đành thương em, đành thôi tôi Đành thôi nước cuốn hoa trôi đời này. Ngô Hữu Đoàn Tháng 7/2003
No: 35 MỘT CHIỀU TRONG LỚP HỌC
Có hiểu gì khi anh ngồi sau em
Lời thầy giảng… thôi ghế bàn tự hiểu
Mùi tóc em cho buổi chiều ngọng nghịu
Bờ vai thon cho bận bịu nỗi lòng.
Chẳng hẹn hò sao ta cứ chờ mong
Cơn gió nhẹ cũng thẹn thùng với tóc
Chiều này về còn gì sau buổi học
Bài thơ tình chưa biết cách trao em.
Em đâu biết...
Anh nhìn thầy bằng cái nhìn giả tạo
Anh ngụy trang bằng mấy cái gục đầu
Phía trước anh, em là một biển sâu
Mà thủy thủ suốt đời trên mặt nước ! Ngô Hữu Đoàn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 11:49:51 bởi Ngo Huu Doan >
No: 36 HƯƠNG XƯA Đôi khi thèm hôn em Bằng cái hôn ngày cũ Rồi chạnh lòng tự nhủ Bên ngọn đèn ăn năn. Đôi khi bàn tay em Đưa ta về dĩ vãng Đò thời gian nứt rạng Không thể về bến xưa. Đôi khi ánh mắt em Bổng mềm như tơ lụa Nhưng trời chiều vàng úa Chuông chùa chiều thê lương. Đôi khi dáng liễu xưa Bước ra từ ký ức Mộ tình sâu dưới vực Bước ra từng đêm mưa ! Ngô Hữu Đoàn
No: 37 TRĂNG XÓM NÚI Mảnh trăng vỡ vụn rơi đầu dốc Hoa bưởi dậy thì, hương bưởi bay Em ngồi nghiên bút trong ô cửa Đèn, sách vô tình uống trăng… say ! Nhà em phố núi trăng thành tuyết Lạnh buốt đồi hoang, lạnh mái tranh Có người xóm dưới yêu hoa bưởi Len lén trèo lên… ngắt lá xanh ! Trăng nghiêng mây tóc làm trăng khuyết Một cõi trời riêng cho riêng trăng Rồi trăng đi ngủ khi đèn tắt Vụn vỡ trời riêng, hương bưởi bay … Ngô Hữu Đoàn R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 11:54:51 bởi Ngo Huu Doan >
No: 38
CÕI ĐỜI VÀ EM Đời đã sinh em ra
Cho em đôi mắt biết
Đôi tay em nuột nà
Lời trên môi tha thiết.
Đời đã sinh em ra
Cho em nhìn lá cỏ
Cho em nhìn trời cao
Em lớn khôn từ đó.
Đời đã sinh em ra
Rồi dạy em gian dối
Lời trên môi điêu ngoa
Biết chăng em nguồn cội?
Đời đã sinh em ra
Thấy ngày qua đêm tới
Lá xanh và sâu bọ
Loại trừ nhau em ơi !
Đời đã sinh em ra
Ngày kia ra phố chợ
Một chiều em trong mưa
Buồn vui vào trí nhớ.
Đời đã sinh em ra
Cho đời thêm dối trá
Em như cỏ và hoa
Tình sang mùa bổng lạ.
Đời đã sinh em ra
Mẹ lại sinh thêm anh
Để chiều nay tím ngắt
Giọt sương đầu long lanh.
Ngô Hữu Đoàn R
No: 39 BẾN XUÂN Bình minh lấp ló phía chân trời Dòng sông mà mượt chảy thảnh thơi Cỏ non trải khắp chân trời biếc Ai dáng lụa là bay lả lơi. Em trắng la đà bên bến xuân Bãi soi tắm gội nắng mai nhuần Vai thon cặp sách nghiêng vành nón Vạt áo thần tiên gợi bâng khuâng. Hạt sương bỏ lá theo chân em Cho dáng yêu kiều thiết tha thêm Nắng vẫn suốt đời ganh với tỵ Sương thành mây khói dưới chân mềm. Em là thiếu nữ hay tiên nữ Học trường thôn hay chốn địa đàng Cánh hạc từ sâu trong cổ tích Bay về cho mây nước thênh thang. Em đi cho trổ mùa hoa tuyết Lộng ánh hào quang tỏa ngát hương Ta người trần thế nhiều tội lỗi Hóa kiếp xin làm những giọt sương. Ngô Hữu Đoàn
No: 40 ĐÊM EM VỀ Đường mòn cỏ dại cùng sương khói Phờ phạc em về giữa thê lương Có một ngôi chùa bên sông vắng Vàng võ trăng gầy không khói hương. Em về úp mặt lên tường trắng Cho cái bóng mình đỡ đơn côi Trăng khóc thật nhiều nên trăng khuyết Chảy xuống đầy vơi chén ly bôi. Ngô Hữu Đoàn
No: 41 CHẠM BÓNG Em đi bóng đổ gầy con phố Một chút vô tình ta chạm nhau Im lặng mặt trời thu ngắn bóng Tàn phai em bỏ lại phía sau. Ngô Hữu Đoàn
No: 42 SÀIGÒN VÀ CON ĐƯỜNG LÝ TỰ TRỌNG Chiều hôm ấy theo em qua đây Con đường nhỏ giữa hai hàng cây Em duyên dáng, đời anh phiêu bạt Có chút tình chi lối phố này ! Rồi sáng nay dậy từ tinh mơ Chẳng biết tình anh có dại khờ. Nhớ em anh vòng qua lối cũ Phố vắng người điên dạo bâng quơ. Lý Tự Trọng con đường nho nhỏ Anh nghêu ngao với những hàng me Sương lóng lánh cô nàng đang ngủ Kẻ si tình qua cô có nghe. Thức dậy đi cô bé ngây thơ Ghi dấu bước chân qua hững hờ Sao em cứ vẫn còn mê ngủ Đời đã đợi em tự bao giờ ! Hãy lắng nghe em thành phố dậy Quán cóc nhà ai đã bày bàn Chốc chốc đôi ba người chạy bộ Nặng hàng xe rú xẻ không gian Hãy lắng nghe em thành phố dậy Lắng nghe tí tách giọt cà phê Trước thư viện giờ anh đứng đợi Em chậm lòng ai nghe tái tê! Có lẽ giờ này em đang ngủ Chúa nhật thường anh cũng ngủ vùi Nếu có thể mơ giùm anh nhé Một đoá tường vi cho đời vui Sáng nay con đường Lý Tự Trọng Tương tư khờ khạo hơn bao giờ Em ơi đừng để hàng me dại Trêu kẻ tình si đang thẩn thơ. Ngô Hữu Đoàn Tháng 6/2003
No: 43
TUỔI GIÀ HIU QUẠNH
1
Ngày mai thằng út vào đây thi Rỗng tuếch căn nhà lạnh bước đi Mẹ xuống chái hiên heo đói éc Cha lên phòng khách gà bươi ly Đồng xa lúa mạ vàng tranh úa Vườn cạnh tằm dâu chẳng xanh chi Những tưởng đông con già thới thái Đâu ngờ lạnh lẽo nỗi hàn vi. 2
Kỳ thi đại học tới rồi đây
Thằng út đi luôn, cha mẹ gầy
Nặng nhẹ việc nhà không đứa giúp
Nhỏ to tình tự giãi bày ai
Mẹ đau cha chạy chân quờ quạng
Cha ốm mẹ ngồi bủn rủn tay
Sự nghiệp công danh buồn nghĩ tới
Đành sao tuổi tác quạnh hiu này.
Ngô Hữu Đoàn
Tháng 6/2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 13:31:19 bởi Ngo Huu Doan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: