Thơ lơ tơ mơ Ngô Hữu Đoàn
No: 75 MIỀN ĂN NĂN Trời sinh lửa và nước Cùng ở một con người Lúc róc rách vui tươi Lúc gào lên cuồng nộ. Mỗi lần đi xa xa Nhớ nhau đâu dám nói Lòng với lòng tự hỏi Cuộc đời có bao lâu. Ai nào có biết đâu Còn nhau không biết quý Ngày qua cao chữ sĩ Đêm về nằm ăn năn. Đời như mảnh sao băng Thoáng qua rồi chợt tắt Trần gian hay dẫn dắt Vào ngõ tối ngày về. Đêm nay nằm hôn mê Thầm trách bao ngày trước Trời sinh chi lửa nước Cùng ở một con người. Ngô Hữu Đoàn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 21:48:55 bởi Ngo Huu Doan >
No: 76 NỢ Lọt lòng đã mắc nợ sinh thành Đi đứng, nói cười nợ loanh quanh Nợ sông nợ núi cùng trăng gió Nợ khói lam chiều, nợ biển xanh. Nợ trà, nợ rượu nợ cành hoa Nợ nắng nợ mưa nợ mái nhà Nợ tiếng chim, nợ từng cánh bướm Nợ những con đường, nợ sân ga. Ăn ngọn rau là nợ cỏ cây Hít hơi thở là nợ đất trời Nợ ngang nợ dọc cùng trên dưới Cộng lại một đời… ôi tả tơi! Chưa trả đi tu là trốn nợ Ngồi không cũng nợ áo cơm rồi Ai xây chùa, mua chuông cho gõ? Tới cửa thiên đình bị đuổi thôi. Phải cố lên thôi phải trả thôi Gặm nhấm đời rồi chớ lôi thôi Chẳng làm gì lợi cho sông núi Chết còn mắc nợ nhục quá thôi. Ngô Hữu Đoàn
No: 77 PHÒNG TÔI Phòng tôi cũng ở nội thành Đường vào hẻm nhỏ chạy loanh quanh Ngõ sâu đủ lọt người Đông Á Lên cái cầu thang ốc xoắn quanh. Lên hết cầu thang tới …mây xanh ! Cặp chân đà điểu mỏi tan tành Vì ham giá rẻ bao điện nước Lấy thân đánh đổi để học hành. Ai đến phòng tôi cũng nhớ lâu Đã chật lại cao nóng điên đầu Tôi vui tôi gọi phòng "cao ốc" Đám bạn bè tôi tưởng tôi giàu ! Ngô Hữu Đoàn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 22:01:29 bởi Ngo Huu Doan >
No: 78 LÀM MƯỚN Đầu thai lộn chỗ phải làm người Phải áo phải cơm phải bới bươi Thất bại tớ tôi um tiếng khóc Thành công chủ cả lặng thinh cười Lắm tiền làm sếp xưng ngài, quý Ít của làm tôi gọi mi, ngươi Hoa cỏ có bày đâu chủ tớ Đầu thai lộn chỗ phải làm người. Ngô Hữu Đoàn
No: 79 NHẬU CÁI LẨU BÒ chiều nay thôi hết hẹn hò rủ nhau kiếm cái lẩu bò nhậu chơi loanh quanh cho mệt cõi đời trăm năm như thể nước trôi qua cầu nếu may sống đến bạc đầu âu thì cũng thế gì đâu mơ màng sống cùng hoa cỏ hân hoan chức quyền danh vọng mưu toan mặc người. Ngô Hữu Đoàn Tháng 05.2006
No: 80 NGẮM TRĂNG Ai vẽ lên trời cảnh thật hay Con trâu, con cá, con cò bay Ôi trăng, ôi nước ! ôi đẹp quá! Tuổi nhỏ ngày nào đã vụt bay. Ngô Hữu Đoàn
No: 81
CỨ NGỒI ĐÂY THÔI
ếch
ngoài bụi ngoài bờ
chia phe nhau hò đối đáp
con thằn lằn trên tường trắng
tiếc rẻ đời chốc chốc tặc lưỡi than
em vẫn ở nơi nào đó trên cõi thế gian
có lẽ em cũng nghĩ như tôi vừa mới nói
Thượng Đế vẫn trên cao anh không thể gọi
em quá tuổi đời muốn an phận yêu đương
cũng có thể em cách biệt tôi ngàn phương
hoặc đang nằm ngủ cách tường tôi vài tấc
có thể mình đang nghe chung tiếng ếch
nhưng tiếng lòng thì vời vợi cách xa
Thượng Đế muôn đời cứ đánh đố ta
ta thì lo em vì tuổi già an phận
nếu vậy thì một mình tôi
vẫn cứ ngồi đây
thôi
Ngô Hữu Đoàn
Tháng 5.2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 22:09:55 bởi Ngo Huu Doan >
No: 82 THƯƠNG ANH
(Kính tặng thi sĩ bạc phận - Mai Thanh Châu)
Một thóang vô tình thấy thương anh
Tình đẹp tình hay vỡ tan tành
Cõi trần sao lắm sầu nhân thế
Những giọt sương đầu vỡ long lanh
Anh đi bài thơ vàng như cỏ
Như bức thư tình giấu trăm năm
Hỡi ai về tới miền tiên cảnh
Nhớ mộ tình xưa ghé đến thăm
Thương anh đường nhỏ vòng thôn xóm
Ì ạch trên vai những cuộc tình
Có cội mai nào trăm năm tuổi
Mà quên mùa trổ cái xuân đầu
Thôi anh về trước em về sau
Cái cuộc trần gian mãi bể dâu
Có vạt mây nào bay trắng quá
Nhìn xuống biển xanh khóc ngày đầu .
Ngô Hữu Đoàn
Tháng 5/2006
No: 83
BÀ GIÀ VÀ RỔ MẬN
Buổi chiều hương lộ
Xe chạy bụi bay
Vỉa hè loay hoay
Bà già - rổ mận
Đằng kia cổng chợ
Người khỏe giành rồi
Già yếu chịu thôi
Ngồi chờ khách hẩm
Mận thì có ít
Ruồi nhặn thì nhiều
Vẻ mặt buồn thiu
Tay huơ huơ yếu
Bổng đùng một cái
Người người chạy, la
“Dân phòng đi qua”
(cái tin sét đánh)
Bà già hoảng hốt
Vẻ mặt thất kinh
Hết sức bình sinh
Quàng bưng rổ chạy.
Dép tàn bỏ lại
Khăn ố xuống đường
Tóc bạc rối bươn
Nhưng… ôi… không kịp !
Một tốp áo xanh
Hằm hằm sát khí
Cầm cây rượt ví
Giựt rổ mận bầm
Bà cố níu lại
Vùn vụt gậy huơ
Nhắm mắt… nín thở
Chúa ơi… chưa trúng…!
Bà cố níu lại
Một miếng cơm chiều
Nửa hẩm nửa thiêu
Mất còn, may rủi.
Bà già yếu ớt
Trai trẻ, gậy to
Nên cuộc giằng co
Chỉ trong tích tắc.
Rổ mận thương đau
Quăng lên xe tải
Cũng kịp rơi vải
Một mớ xuống đường.
Bà già thảm thương
Theo xin cái rổ
Nhưng… ôi… ôi…khổ !
Xe chạy bụi bay.
Bà nhìn rổ mận
Rổ mận nhìn bà
Càng lúc càng xa
Đành thôi…ân hận ?!
Bà quay nhìn lại
Lăn lóc trên đường
Mận đầy vết thương
Đã bầm thêm dập.
Trái đã qua đời
Trái nằm hấp hối
Khóc lời trăn trối
“Bà ơi …! về đi…!”
Người qua ngơ ngác
Thất thểu bà về
Con đường hương quê
Mịt mù hun hút.
Có lẽ đêm nay
Đèn hiu bụng trống
Bà nằm ác mộng
Mận ơi …! Mận ơi …!
Ngô Hữu Đoàn SG, 04.2001 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 22:20:34 bởi Ngo Huu Doan >
No: 84
NUỐI TIẾC
Những gì quý giá
Đã thả trôi sông
Những gì ngồi trông
Ngàn năm vô vọng !
Ngô Hữu Đoàn
No: 85
BÀI THƠ HAI CÂU
Mắt trẻ thơ nhìn trời xa xứ
Tủi, nhớ, buồn, lo... giết thơ ngây !
Ngô Hữu Đoàn
(Chạnh lòng khi thấy các em nhỏ phải tha phương kiếm sống ở Sài gòn)
No: 86
BIỂN ĐÊM
Biển đêm duyên dáng yêu kiều quá
Tóc xõa bềnh bồng thật kiêu xa
Đồi Hồng si tình đăm chiêu biển
Không hiểu vì sao chẳng nói ra?
Chẳng biết hẹn nhau tự thuở nào
Mà tình đôi lứa đẹp biết bao
Núi dang tay choàng ôm ấp biển
Nàng cũng kề môi rất ngọt ngào !
Ai bảo em đi nghỉ với ngơi
Để anh ghen tuông cả đất trời
Để anh nghe hồn người lạnh buốt
Thơ thẩn tàn đêm với biển khơi.
Sao em không ra làm biển cả
Không làm con sóng vỗ gần xa
Để anh nâng niu từng ngụm nước
Ôm cả vào lòng biển bao la.
Sao em không như thuyền ngoài khơi
Đèn đem lấp lánh nước ngời ngời
Để anh được nhìn em thỏa thích
Mà chẳng làm em thẹn em hờn.
Sao em không là những vỏ sò
Để anh xin làm viên cuội nhỏ
Sóng cứ vỗ lên bờ vô thức
Vỏ sò nghiêng… cuội nhỏ lăn vào !
Biết họ cô đơn cả buổi chiều
Chợt lòng rạo rực chợt buồn thiu
Chiều nay chẳng giống bao chiều trước
Mà giống chiều của kẻ mới yêu.
Đêm nay sao muốn gì không rõ
Hay muốn làm Núi Đỏ chơ vơ ?
Muốn ai kia hãy làm biển cả
Để ngàn năm chẳng cách bao giờ.
Ngô Hữu Đoàn
(Mũi né-Phan Thiết)
No: 87
ĐÀLẠT ĐÊM NGỘ GẶP
(Tặng anh Nguyễn Tấn Lộc)
Chiều nay trên bờ Hồ Xuân Hương
Tôi gặp người anh cùng đồng hương
Vẫn biết kiếp người ta gió bụi
Sao lòng nghe nặng nỗi vấn vương
Xa quê ngơ ngẩn nhớ quê hương
Đêm xuống chiều đi gợi nhớ thương
Em hỡi ngày mai còn gặp lại
Ai còn ai mất khách tha phương
Đêm nay đất trời đẹp biết bao
Ngày mai chẳng biết đi phương nào
Nhân nghĩa gieo lên đồi dâu bể
Mong đợi ngày sau quả ngọt ngào,
Đêm nay vắng em ngồi bên hồ vắng
Đalat khuya êm vắng mảnh trăng buồn
Khách vô tình thơ thả mấy dòng tuôn
Tình tri kỷ có phải sầu tri kỷ ?
Ngô Hữu Đoàn
Bên bờ Hồ Xuân Hương, ngày 2/9/2004 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2007 23:44:36 bởi Viet duong nhan >
No: 88
ĐÊM EM VU QUY
Đêm nay cũng giống đêm này xưa
nắng tắt, ngày qua đêm đã vừa
nhưng đêm ngày xưa là đêm biển
mà đêm nay là đêm vu quy
đêm vu quy biển anh không là nước
cũng không là con sóng vỗ đôi bờ
cũng không có cánh buồn xa lấp lánh
vậy ánh đèn xưa đã tắt tự bao giờ ?
đêm nay đèn cũng vẫn là đèn
đèn biển xưa nay là đèn sân khấu
thuyền ngày nay cũng vẫn là thuyền
mà nó là đò đưa em qua sông !
anh gượng gạo những cái cười mơn trớn
để ngụy trang cho nỗi tái tê lòng
đêm nay ôi biển người xa lạ
sóng reo hò đưa tiễn bước người đi
em vẫn đó nhưng em về bến khác
anh vẫn đây bến tiễn đưa người
em có tội gì đâu em hả ?
sao vết thương anh, thủ phạm em mà
ôi con người ta điên dễ như không
ta đã biết sao bây giờ ngơ ngác
sao biển người ta chao đảo cánh buồm xa
ta đã biết một đời ta sóng nỗi
sao chẳng úp ta cho tăm tối cuộc đời !
Ngô Hữu Đoàn
No: 89
BÀI THƠ TÌNH ĐIÊN NẶNG *
Anh yêu em một tình yêu ngắn mạch
Mi-crô giây tình đã vọt trời xanh
Em giật thót… ôi thiên đường hạnh phúc… !
Ngờ đâu anh lặng lẽ xuống trục hoành !
Anh yêu em bằng mối tình sóng sin
Mà tần số anh đã cài quá nhỏ
Em đợi mãi anh mới bò lên đỉnh
Chút ít vui anh đã thả dốc dài.
Hạnh phúc nồng nàn giây phút bên anh
Rồi buồn bã ngày anh qua tọa độ
Tình như những mùa xuân mai mới trổ
Hạ, thu, đông em chỉ thấy lá cành…
Em bảo rằng em chỉ thích xung vuông
Cho giấc ngủ em được lần trọn vẹn
Đêm đủ dài cho hoa quỳnh đỡ thẹn
Ngày đủ cho lan trắng hóng mặt trời .
Nhắc anh hoài em ghét xung tam giác
Tình yêu như lính đào ngủ qua đêm
Năm xa cách cho vài giờ tất bật
Tình vụt bay cơn lốc thoảng qua rèm !
* * *
Ôi tình yêu ! những cuộc tình điên nặng
Lúc bậc đôi ba rồi lúc đa hài
Lúc nhũng nhiễu cho tình tàn phai
Thôi anh cứ yêu như lần ngắn mạch !
Ngô Hữu Đoàn
(Thơ vui)
(Chú thích: điên nặng = điện)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: