RE: Thời Loạn
-
18.12.2006 20:55:23
Chương II: Cá Ong mắc lưới
Nếu nói nàng đẹp, không hẳn là vậy. Nhưng quyến rũ thì cá là có, rất quyến rũ là đằng khác, chẳng thế mà bao chàng đã xin chết đứ đừ trước ngõ nhà nàng. Mà nói là ngõ cũng chẳng hẳn là ngõ, nó là cái cầu thang quanh năm ngày tháng tối mù mù, như cái khu tập thể này không bảo được nhau hay hẳn là rất mất đoàn kết, có cái bóng đèn cũng không góp nổi, rõ thật là chán! Nàng tên Thy Lan, cái tên cũng thường thôi, nhưng mà thật tuyệt đấy chứ, Thy Lan, Thy Lan... Thy Lan...nếu cứ gọi mãi như thế chắc cả đời cũng không biết buồn chán là ji`, với những người tên Lan thì phải nói là có lắm kẻ si tình. Hẳn thế rồi, không thế ông Đỗ Ngọc bên tận xa xôi còn làm cái thơ Bóng Hoàng Hôn rõ hay để khóc nàng Ngọc Lan, mà đâu như có chị Hà Lan Phương một dạo phổ nhạc cùng anh Nguyễn Hải hát ầm ĩ bên Hải ngoại đến là tha thiết vô cùng. Nghiệm chung ai tên Lan đều có người si mê rụng rời, không cũng khó ngủ cả đời. Tội nợ chẳng biết đâu nhưng thằng bé không hiểu thế nào biết được nàng Thy Lan nhà ta qua lời kể một ông anh lấy làm tò mò quyết gặp kỳ được xem thế nào.
Nói đến cái chuyện văn chương văn nghệ, nó là thằng culi có tài quái ji`, nhưng cái máu từ ông tổ nhiều đời tầng trên nhà nó như là được truyền lòng vòng về cho nó. Ờ thì chẳng biết thế nào, trước không có cái ji` ngoài giấy bút thì viết viết xóa xóa, cuối năm không hóa vàng trong cái lư hương to đùng đắp ngũ lân vờn cầu với đôi long chầu nguyệt thì mẹ nó cũng được một mẻ chà chai đống nát lớn. Bà bán giấy lộn mỗi lần mua hẳn được vài con gà cúng tết ấy chứ. Đấy là trước, còn bây giờ, công nghệ vào tận ngõ, vào tận xó xỉnh dù có là góc tối om nhất của xã hội thì không kiếm được cái máy tính rẻ tiền thì cũng chịu khó tậu một cái mày gõ chữ ngon lành. Đến lúc ấy nó mới biết người ta sao phải đánh chữ trên giấy pơ nuy hay đại loại là cái giấy rất mỏng, hóa ra là chúng nó dân viết gõ ra thế gửi đi cho nhẹ, đỡ tốn tiền bưu điện. Đúng là một bọn bủn xỉn! Nó đã có lúc nghĩ như thế.
Một ngày đẹp giời, nó cũng chẳng biết là đẹp cỡ nào, ví dụ như trời xanh, mây trắng, nắng vàng, hay hây hây heo may, lá vàng, cành khô, trăng sáng... nó thực là không biết tả thể nào cho lòng nó đang tươi đẹp, khó mà tả thế nào để biết trời nó trong sạch, miễn là đẹp thế thôi, bởi hôm nay là ngày sau một năm nó cứ nghĩ là vì nó mà nàng Thy Lan ôm, nó lên tạ lỗi với nàng.
Của đáng tội, giá mà không phải là nàng thì nó bán quách cái giò Giáng Hương ấy từ bến tàu rồi, nhưng đằng này, lần đầu tiên hẹn hò hứa hẹn, nó không dám bậy. Bên tai nó còn văng vẳng tiếng nàng Thy Lan dụ nó:
- Không sợ cô ấy mất người yêu đâu mà lo.
Ấy là nàng nói về cô người yêu của thằng bé, chắc phải ru ngủ thế không thằng bé lại sợ. Trong mắt nàng, những thằng bằng tuổi như thằng bé, hoặc có lớn hơn dăm tuổi nữa vẫn là bé con lắm, mà bé con thế dễ nàng cũng khinh thường tợn. Không khinh sao được khi nàng cứ nghĩ cái vốn kiến thức sống của nàng được bao bực tiền bối truyền dạy, đến cái chân lý sống của nàng nghe vào cứ tưởng là một cuộc sống của đứa giang hồ nào đấy. Nào thì Nếm, nào thì Trải, nào...thì ....ôi dào, bao nhiêu cái thì thế tuột hết mồm còn ji`?
Phải nói nàng có một sức hút rất ghê gớm, nó nhận thấy thế, chẳng phải vì cái sự có thể im lặng vài tiếng, ngớp đôi mắt lên nhìn cuộc đời này thật đắm đuối, hay ngơ ngẩn bên cơn mưa trời trong tiếng nhạc cổ điển hoặc một bài hát nào đấy về những mùa buồn của thành phố nàng đang sống. Hay lúc Thy Lan ngớp một hụm rượu rồi hai má đổ hồng lên, hay có khi thi thoảng thôi, nhìn nàng đội cái mũ mềm rộng vành, thằng bé cứ thấy nàng giống một cô thanh niên xung phong, mà nó thấy phát mê lên. Như hồi xưa nó mê con cá ong, loại cá sống lập lờ trong vùng nước lợ. Cũng không hẳn vậy, mà đúng ra nó sống trong vùng ngập mặn, cứ mỗi độ nước cường thì theo triều mà vào sâu trong đất liền. Nó bé nhỏ thì đã rõ, có tý xíu, bằng cái vỏ ngao là cùng, nhưng nó đẹp, cái màu vàng lờ lờ ấy là cái màu của phù xa từ trên kia đổ về, đôi chỗ trên thân mình tí xíu không chứa nổi một vành khoang lớn, nó điểm vài đốm đen, cũng nhỏ tí, nhưng rõ ràng và nét lắm. Nó nhỏ thế nên luôn là con mồi bị săn đuổi của giống cá to, nó lại phàm ăn, bạ cái gì cũng thử thành ra cũng là đối tượng của những con tôm tươi rói, mắc vào những chiếc lưỡi câu lảnh khảnh của một người câu nào đó ven sông. Biện pháp duy nhất để tự bảo vệ với loài cá lớn hơn là những cái vây trên lưng khi bị đe dọa dựng lên nhọn hoắt, mà các chất kịch độc trong đầu những cái vây ấy đủ để đánh gục một kẻ săn mồi to xác, còn thì lúc nó thanh thản, nó đáng yêu và dễ thương vô cùng. Những cái vẩy nhỏ ánh ánh bạc lấp la lấp lánh dưới ánh sáng của mặt trời khuyếch tán qua tầng nước.
Thường thì cũng chẳng phải kỳ công nhiều, đại loại là chịu đau một tý, chịu ngập úng một tý là thế nào chẳng câu được cá. Mà đã câu được rồi thì nhai nhẳng năm này qua năm khác, tháng này qua tháng khác, cái giống cá ong khó bắt mà dễ chiều, thỉnh thoảng bón nó tý mồi là nó cũng có thể sống tiếp rồi.
Chuyện đời thì không đùa, nhưng chuyện tình yêu tưởng đùa cuối cùng lại thật, tất nhiên khó ai có thể nghĩ một thằng cha vơ chú váo như thằng bé lại đem lòng yêu một cô gái văn chương thế. Nói cho đỡ thẹn chứ, yêu thì cứ yêu thế thôi chứ nó cũng biết thế quái nào được nàng Thy Lan có yêu nó không, mà thực lòng nó cũng đâu cần biết, chẳng cần biết điều đó làm ji` cho nhọc xác. Mà cái xác nó, một ngày quật vùi trong đám bánh răng vòng bi với dầu mỡ cũng đủ nhọc cực rồi. Nó chỉ nhận thấy rằng nàng quý mến nó, đôi khi thực thà mà nói nó cũng muốn cắn vào đôi môi mọng chín kia của nàng. Của đáng tội, nó chẳng phải là thằng nhát, nhưng trước nàng, mọi dũng cảm hầu như tan biến hết, mọi khí chí bay tán đi đâu sạch sẽ, kể cả lúc nàng dối diện nó rưng rưng đôi mắt. Đấy! Tình yêu rõ khổ thế, nó không đánh đồng con người như việc câu cá được, có lúc nó tự kết cho nó: Nó yêu nàng là nó có tội!
Đời mấy khi người đi câu mắc lưới là thế. Hẳn là con cá Ong kia đang ve vẩy những chiếc vây nhọn sắc lóng la lóng lánh trong một cái âu thủy tinh nào đấy, của một căn phòng nào đấy đầy sách, với một mái đầu thưa thớt tóc, của tiếng rì rầm một lời kinh cầu may nào đấy. Hóa ra mọi thứ bắt đầu khác xa nhiều với suy nghĩ con người. Có thể lắm chứ, thằng bé học làu làu Phật, nhưng cũng chỉ Phật mồm. Cái Phật mà có thể nói ra hàng ngày như ông thày lên lớp quen mồm. Nó chợt nghĩ đến bàn thờ hai bà tổ cô trong góc từ đường, nơi những sắc phong treo đầy trên tường khi nàng Thy Lan rủ rỉ với nó:
-Em không lấy chồng đâu, em ở vậy với mẹ em cơ.
Nhưng ở đời, cái sự thương mến nhau có được bao lâu? Có thể thằng bé không biết cách nịnh nọt nàng, ví dụ như: Nàng có khả năng lắm, cố theo đuổi sẽ rất nhiều triển vọng. Mà nó cũng chỉ là một câu khích lệ nhất thời mà với bất cứ ai cũng có thể mở mồm ra được, sao lại không? Người khác có thể trải từ đầu này đến đầu kia để thả những lời tương tự thế, mà nó cứ ngậm tăm. Của đáng tội, không ngậm tăm cũng khó mà nói được cái lời khác lòng mình. Nó thấy nàng đang bị o bế trong một cuộc sống tù ngục giữa phố xá chen lấn không chỗ nào có đủ một mét vuông mà thở. Mà sự đời đúng ra người gọi là có tý kinh kỳ ở cái đất Việt bé tẹo này có mấy ai không cố giữ cho mình cái thanh cao mà chưa đẻ ra đã có, đấy là những người như nàng, chưa kể đến những nàng khác dân ngụ cư về cái đất thủ đô ta này. Họ còn cố víu cho mình một cái phao để hòng neo lại chốn này, đằng này hẳn là nàng. Nàng Thy Lan không thể rời xa nó kể cả cái việc được phân đi dạy ở một trường nào đó ven đô hay lên tận tịt mịt trên vùng cao sơn cước đi chăng nữa thì vô cùng tiếc: Làm jì có chuyện đấy? Cái sự cố giữ thanh cao này hoàn toàn có lý của nó đấy chứ? Thế này nhé, nàng sẽ chịu ở vậy, yêu phải yêu người thanh tao, không nhạc sĩ cũng nhà văn, mà cũng phải có tẹo Hà Thành cho nguyên chất, thế mới không mất đi giá trị của mình. Đời thuở nhà ai, người như nàng phải yêu một thằng cùn cũi, hay Chí nặng trên đời này. Mấy thằng ba tếch ba toác ấy đâu có xứng đáng với nàng? Một bông lan đẹp phải ngự giữa một vùng khung cảnh lãng mạn và cũng tuyệt đẹp, đâu phải chịu cái cảnh giữa chốn gai góc bờ bụi để lạt cái hương ra. Cũng có thể nàng chưa tìm cho mình ý chung nhân hay tình yêu đích thực thì sao? Chuyện ở đời mấy khi có jì là đích thực khi người ta còn toan tính thế? Nhưng với cái lý do nhỏ bé đấy, nàng có thể lắm chứ? Thanh thản và bình yên vô cùng. Nàng không theo đuổi nhiều, theo nhận xét của ai đó thì nàng có khả năng viết lách, thì nàng cứ phải theo đuổi điều đó, tội jì mà phí của giời cho mình?
Thằng anh đập bàn giọng oang oang mắng thằng bé:
-Mày mà yêu nó tao không thèm nhìn mặt mày nữa.
Rõ là lạ, ai đời ông yêu hay ghét mà bắt người khác phải cùng mình, thế chẳng thà ông ấy không ví mình như đấng lãnh tụ sao?
Quán Đốc vắng như chùa bà đanh, thằng anh mắt đỏ sọc, lóng lánh trong tối mùa đông rét run cầm cập. Chắc mấy chén Cỏ Quảng Đông làm ông anh nó nóng mặt thế, chứ mấy khi ông ấy nặng lời với thằng bé. Nhớ mỗi lần ông về chơi, mẹ nó quý lắm. Mà được cái hẳn là ông ấy lớn tuổi hơn, còn biết nhìn xa coi rộng:
-U không biết thì thôi, Con cũng không đồng ý đâu, nhưng phải ngăn bằng được. Nhà mình thế này, nó thì thế, lấy vợ lúc nào chẳng được, thế mà nó cứ tốn kém tận đâu đâu, không miền Trung thì nó vù tận vào Nam, đến một trăm cây lên Hà Nội đã chết người rồi, huống chi là... Phải cấm tiệt.
Mẹ nó thì ra chiều nghe thằng anh lắm, cứ tấm tắc khen mãi:
- Đấy! Mày thấy, anh ấy nói thẳng thế mà mày còn không sửa đổi, mày cứ đi với mấy đứa nhăng nhít nữa rồi mày cũng hỏng đời thôi con ạ.
Rồi mẹ nó quay sang ông anh mà rằng:
-Rõ khổ anh ạ! U cũng nói nhiều rồi mà nó có chịu nghe đâu.
Thường thì những lúc ấy nó cười khì khì, không nói jì hay là buông bát mà vào trong bếp hút điều thuốc. Giả vờ thế thôi chứ nó cũng không dám gắt, chẳng gắt lên thì còn ra thể thống jì nữa. Nhưng nhiều lúc không bực với ông anh nó cũng không được, nhất là cái chuyện phải bắt người khác giống mình, bắt người khác yêu ghét như mình. Nếu mà, ông ấy chưa có chỗ nào đi về, chưa có một bến đỗ cho mình thì hẳn là nó thương lắm mà nghĩ rằng, chẳng qua do hận quá mà thành, uất ức vì tình quá mà mới sinh ra thế, đằng này đã vợ rồi con mà còn...Đến cả cái việc yên ổn gia đình thế rồi, còn nói xẵng với người yêu cũ của mình. Cho đến cái lúc bố hay anh nàng bệnh tật cũng bỏ công bỏ việc mà phụ, hộ như là chuyện của nhà mình. Nó cũng còn thấy cảm động chết người. Nó vẫn chưa biết vì sao hai người bỏ nhau. Nhưng trong suy nghĩ non nớt của nó thì rõ ràng anh nó yêu nàng Thy Lan lắm, yêu đến sầu gan héo ruột chứ chẳng phải ít. Cũng có thể lắm chứ, anh nó không biết khen và khích lệ nàng bằng những câu sáo rỗng kia? Hoặc xét cho cùng thì cả nó có khi còn cả nàng cũng thấy ông anh nó cũng không hợp với nàng. Yêu thì yêu chứ, nhưng ít jì cũng môn đăng hộ đối. Nàng văn chương thơ phú, sâc sắc thanh lịch thủ đô thế kia mà lấy nhằm ông chồng chẳng mấy khi nói nửa lời yêu mà chỉ bằng hành động thiết thực, đôi khi còn tính khí hoang dã đúng như những cái nghề tự do mà anh nó làm, đến cục cằn và chắc cả cáu bẩn nữa. Người tuyệt diệu, phơi phới như nàng đâu gá nhầm vào chỗ gai góc xương xẩu vậy? Thế quái nào Thy Lan cũng giống tính ông anh thằng bé quá. Đại loại như cái chuyện nếu thằng bé có buông vài lời kê kích Nguyễn thì rõ là nàng Thy Lan chẳng bao giờ vừa ý, không những thế còn làm tình làm tội nó chán mới thôi. Luận điệu đơn giản: Ông ấy là bạn em. Thế ngộ nhỡ thiên hạ cứ bạn bắc cầu nhau thế thì chắc thằng Mỹ không đi đánh thằng trùm khủng bố rồi, hoặc giả hồi xưa thằng Việt Nam mình việc quái ji` phải đấm đá với thằng Pháp, nó không là đồng mình chống phát xít của ông Liên Xô đó sao? Mà ông Liên Xô lại là bạn ông Việt Nam, tình hữu nghị chẳng thắm thiết đến giờ. Đấy là giả dụ đơn giản thế chứ những lần nàng giận nó, nó cũng mặc. Nó lỡ hỗn xược với Nguyễn rồi thì hỗn xược một thể cho nó vuông góc. Ai đời cái thằng văn chương già sắp xuống lỗ rồi còn gieo rắc bao niềm tin vào những thứ phù phiếm cho bạn hắn, mà đâu chỉ có một, mà là số đông mới chó. Thực tình chẳng ai xui ngu nhau, nhưng cứ mơn mơn để hỏng nát đời nhau thế, ai thấu. Nàng thì lấy làm hỉ hả lắm mỗi lần thấy thằng bé buồn xo ở một góc nào đấy, mà không hỉ hả cũng khó được, đời đâu nhiều lo lắng mà đãi cho thiên hạ vậy?
Cho mỗi lần chia tay, là ánh mắt nhìn tha thiết nao người, mà cũng lạ thế, nhiều lần quay ra khỏi con ngõ nhỏ hun hút tối ấy i như rằng trời đổ mưa to lắm, thằng bé nhiều khi cũng chẳng bận tâm trên đôi mắt mình có giọt nước mắt nào nhỏ xuống không, nhưng kỳ thực mưa giời to như thế, có mặn mòi cũng chẳng biết là nước mắt mình. Nó yếu đuối, như con cá mắc lưới, nằm thoi thóp thở, không tài nào mà gỡ mình ra khỏi đám bùng nhùng ấy được. Còn nàng Thy Lan vẫn hi vọng một điều ở xa xôi lắm, hi vọng cho những nồng ấm mà thề có Chúa chỉ trong giả tưởng cuộc đời này mới trở thành hiện thực.