Lời nhắn lại khi qua nhà bé
tặng bé Vy
Đêm khuy vắng,
lang thang bước trên đường
Tôi chợt thấy,
nhà em không còn chùm hoa nắng
Em ngồi đó thu mình trầm lặng
Tí tách cà phê, từng chữ đắng rơi đầy
Phải em đây, cô bé dáng hao gầy
Mắt lúng liếng bắt tay làm điện thoại?
Tôi biết em quá chừng từ năm ngoái
Lúc ham vui cùng bạn đến Vườn Thơ
Tuổi 15 như cánh bướm mộng mơ
Cười tươi tắn trong mùa Xuân-mai nở.
Tôi với em chưa một lần gặp gỡ
Dù tên nhau ta chẳng có lạ chi
Bài em viết, tôi đọc rồi bỏ đi
Luôn quên bút ghi một câu lưu niệm
Em có trách là tôi hà tiện
Đồ ky bo, keo bẩn nhất thế gian!
Gã lái buôn chỉ biết đến bạc vàng
Quên tình ngỏ trong vườn ai vừa cấy.
Ở từ xa tôi có trông em đấy!
Cô bé con, tí xíu viết chữ yêu
Nhạc và thơ phác họa cảnh trời chiều
Tâm hồn đẹp mới đưa tranh cho ngắm.
Chứ như tôi, ba tuần liền chưa tắm
Thành Hàm Dương, lại lắm việc lo toan
Việc quen làm là mua tước bán quan
Có khảo cố cũng toàn ra không lãng mạn.
Chúng ta chưa có duyên làm bạn
Nên thi Hoa tôi chỉ đứng xa xa
Kẻo hiểu nhầm chồng của người ta
Dìm thương lái xuống phong ba gió biển.
Sóng số phận đẩy hai đằng tan biến
Tôi đi buôn lỗ vốn phải về quê
Lần cuối nhìn em với hạnh phúc tràn về
Tuổi mười lăm con bé là hoa hậu... đậu.
Tháng ngày qua mùa Xuân Ất Dậu
Bính Tuất năm lại gặp dáng em về
Vẫn nụ cười vắt vẻo treo triền đê
Nhưng sao nghe …lòng tái tê đến vậy?
Em đừng cho: rằng tôi không thấy
Cố che đi qua răng sún, nụ cười
Bởi giật mình, tôi chót hỏi một người
Sao con bé không tươi - hoa vừa chớm?
Tuổi mười bảy có chi mà đã lớn
Dù sừng trâu bẻ nghe tiếng gãy giòn
Tôi vẫn thích thấy em bé con con
Chạy lon ton theo chân ông Chánh Tổng
Biết rằng cõi lòng em nhà trống
Cổ tích xưa đã nát dưới chân giày
Trái tim non sơ ý vướng cỏ may
Mảnh hồn buồn vỡ bay đi khắp ngả
Nơi phương xa, xứ người, phố lạ
Tiết mùa đông băng giá cả cõi lòng
Mình với mình đối diện một căn phòng
Nức nở rơi nụ cười vào giông bão
Em đừng trách, tôi đa nghi Tào Tháo
Với chuyên ngành tính toán kiểu lái buôn
Biết yêu chưa mà … nói chuyện tình buồn
Khi dòng lệ chưa tuôn màu huyết đỏ?
Đừng khinh khi người ta còn nhỏ
Cậy mình già giương kỉnh mục dạy, răn
Sống ở đời cứ phải rúc trong chăn
Bị rận đốt, mới biết mình đau đớn
Nhưng tôi nào xưng mình "người lớn"
Để đàn áp "người nhỏ" một chút đâu
Ai cho mình hiểu biết rộng, sâu
Để cuộc đời luôn tránh câu sầu héo?
Tôi chỉ mong, bàn chân em khắp nẻo
Bước con đường sâu thẳm nhất trong tim.
Em là em, không trốn, để tôi tìm.
Sau câu 5, 10 … đếm ăn gian một nửa.
Vì vậy tôi xin em đừng rủa
Lỡ khi nào tôi "nhả ngọc, phun châu".
Mắt nheo nheo, tay vuốt vuốt hàng râu
Rồi lắc đầu, thốt câu : Ôi con bé !
Trời vẫn trong cho em nhìn đấy nhé
Đất vẫn bằng nâng bước đôi bàn chân
Giữa thế gian, hỏi có biết mấy ai cần
Là chỉ một trong những điều đơn giản ấy ?
Đọc đến đây chắc là em chán ngấy
Miệng lầm rầm niệm chú khẩn cô nhi
Gieo nụ cười mặc theo gió cuốn đi
Siết đầu tôi đến khi cho hết tội.
Tôi biết thế nên thôi không viết nữa
Bán chữ này "xì tốp" ở nơi đây.
Ở trên trời bông còn trắng như mây
Xin em giữ má hây hây đỏ hồng!
Rồi một ngày em cất bước theo chồng
Con thuyền nhỏ rời bến nước qua Sông
Bờ bên tê nhà trai : làm đám rước
Bờ bên ni tôi ước : bé xa xưa...
Lã bất vi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2006 12:46:50 bởi la bat nhan >