Một ngày như mọi ngày, từ từ trôi...trôi đi...trôi mãi...cuốn cả dời tôi... Một ngày như mọi ngày, lê từng bước ra quán cà phê, người đông vui, tôi chẳng thấy vui, sao thế nhỉ? Nhìn ly cà phê chỉ nghe nhịp tim mình đập.
Tôi bổng thèm tình ấm cúng thân thương của bạn bè. À quên còn tình yêu nữa chứ, nhưng mình không dám mơ tưởng đến. Hình như người ta không ưa lọai người như mình, lọai người trầm lặng, suốt ngày chẳng nói được một câu.
Mình thèm những tình yêu ấm áp, như đất khô cằn cần những cơn mưa. Mình muốn mình là những cây cỏ xinh tươi trong vườn hoa tình người giữa chốn đông quen. Nhưng không thể được...
Tôi đi giữa chốn đông người
Mà tim nhỏ máu cuộc đời lặng câm
Mọi người là cây hoa, còn tôi là cây xương rồng. Tình người là đất màu mở, Trống vắng là sa mạc mênh mông. Tôi là cây xương rồng mọc giữa sa mạc mênh mông.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2006 03:29:18 bởi Talkative >