Đã lâu lắm rồi mình không gặp hắn. Lúc trước khi mình quen hắn, hắn đen và hiền lắm, suốt ngày hết đi học rồi lại lao đầu vào kiếm tiền. Nhà có hai cha con. Mẹ mất khi hắn mới lên tám, không anh chị em, chỉ có hai cha con nương nhau mà sống. Đến khi hắn 20, hắn thương một cô gái thua hắn 1 tuổi. Cô gái đó cũng thương hắn. Tình cảm hai đứa mặn nồng lắm, nhà cô gái không giàu nhưng khá hơn hắn. Hắn định ráng làm ra tiền rồi vài ba năm nữa sẽ hỏi xin mẹ cô gái cho hai người kết hôn. Nhưng đến khi hắn có được ít vốn liếng và hai đứa đã thương nhau được 3 năm thì bà mẹ lại hết nhận lời hắn cho hai đứa kết hôn rồi lại bảo hắn mời ba hắn tới gặp gỡ để bàn chuyện hôn lễ rồi lại cũng chính bà ta từ chối cuộc hôn nhân sau khi chuẩn bị tất thảy chỉ còn chờ ngày ra mắt hai họ vì lý do ... con gái bà đẹp, phải lấy chông đài loan để bà hưởng phúc. Thất vọng, hai người vẫn lén lút gặp nhau, bị bà phát hiện thuê xã hội đen đập cho hắn một trận, và giữa lúc hắn bị đập là lúc ba hắn bỏ hắn về với mẹ hắn. Đám tang, hắn mặt mũi đầy máu cũng chẳng buồn lau, chỉ ôm quan tài ba khóc, khóc cho tất những uất hận, những tủi hờn hắn đã chịu. Chỉ có hằng xóm đến dự thấy hắn đau thương cũng tội. Và chính mình cũng tội hắn, đành đứng ra giúp hắn lo tang lễ cho ba hắn với mấy người hàng xóm gần. Sau cùng, ba hắn được chôn ngay trong vườn nhà cạnh mộ mẹ hắn nên cũng không tốn là bao nhiêu. Tối đó, sau khi chôn cất ba xong, hắn tuyệt không khóc mà mắt sưng vù hắn bất động ngồi trên giường ngày xưa cha con vẫn ngủ chẳng ăn uống. Mình hiểu cái đau xót khi người thân duy nhất ra đi của hắn nên cũng chẳng đành lòng bỏ về mà ở lại với hắn. Hắn đã thức cả đêm ngồi ngay cửa ra vào nhường giường cho mình ngủ. Sáng ra, đôi mắt đó vẫn sưng húp, hắn nói sẽ đi làm ăn xa, mình đừng tìm hắn và hắn biệt tăm.
Chẳng biết hắn làm sao biết mình ở đây mà sau 5 năm trời không liên lạc hắn bỗng điện thoại cho mình. Gặp lại hắn, hắn vẫn đen và hiền như xưa. Nhưng đôi mắt hắn đã nhuốm màu đau thương. Hắn cố nhoẻn miệng cười. Nụ cười ấy ẩn chứa sau lưng bao nhiêu sự chịu đựng nhưng lại cho mình biết rằng hắn đã khác xưa. Suy nghĩ thật kỹ, hắn khẽ thở dài, nhìn sâu vào mắt mình và nói muốn mình là bạn gái hắn.
Từ hôm gặp lại hắn, mình vẫn còn vương vấn lời nói và cái cách hắn nhìn mình. Nhưng hắn đã chịu nhiều bất hạnh rồi, mình chẳng muốn hắn phải chịu thêm bất hạnh từ mình nữa. Mình lại càng không muốn hắn nghĩ mình thương hại hắn.
Đau đầu quá, số phận con người sao lại éo le thế...