...
lâu quá đến bây giờ mình mới nhớ đến trái
ớt đỏ, mà nghĩ cũng lạ, lúc đó mình vô duyên hết sức… đáng cho uống nước muối khát khô cổ luôn,
vô tình mình gặp cô ta, mà hình như cô ta xinh lắm, xinh hơn tất cả các người chung quanh nữa, lúc đó mình thấy cũng đẹp ghê nhưng hông biết sao, à cô ta giống y hệt cô tài tử đóng vai vợ sắp cưới của tổng giám đốc An Đông trong fim “Cô gái xấu xí”… hể thấy cô ta đi qua đi lại mặc nguyên một bộ đồ đỏ trong khi mình đang bận tính toán chuyện khác… là mình bực mình…
trời đất ơi, chỗ thì rộng rãi mà cô ta không đi, cứ đi qua đi lại ngay chỗ trống trước mặt mình nghĩ có bực mình không chớ…mình bực quá mới nói
“ê.. ê… trái ớt đỏ !!! làm ơn ngồi xuống dùm nếu không cặp mắt của tui nó rớt xuống đất bây giờ !!” trái ớt đỏ cũng không vừa gì, đứng lại hai tay bỏ vào túi quần, cí mặt trông hách lắm (đúng là dễ ghét thiệt), trái ớt đỏ ngó ngay vào mình nói
“ê.. ê… trái ớt xanh !!! tui đi kệ tui, người gì nhiều chuyện !!!” lúc đó mình mới nhìn lại mình, thì ra mình mặc cái quần jean xanh, mặc áo thun cũng màu xanh, hèn gì mình bị gọi là trái ớt xanh… ừ mà nghĩ lại cũng tại mình, tự dưng gọi người ta là trái ớt đỏ… nhưng không trách mình được, vì lúc đó mình nhìn cô ta trong đầu chỉ thấy có trái ớt đỏ hiện diện thôi mà…
sau đó vô duyên vô cớ cứ gặp mặt hoài, riết rồi cũng nói chuyện trên trời dưới đất, nói lung tung đủ thứ chuyện… mình thì chỉ nói ít thôi, nói cho qua chuyện, trong khi trái ớt đỏ thì huyên thiên đủ thứ chuyện trên đời, mà kiến thức ớt đỏ cũng rộng thiệt, biết đủ thứ… mình chỉ biết ớt đỏ đã học xong đại học, và đang có công việc tốt đẹp không lo gì về cuộc sống, đang còn độc thân… nghề nghiệp ớt đỏ mình cũng chẳng hỏi nên đến bây giờ cũng không biết ớt đỏ làm gì luôn…
trong thời gian mình quen trái ớt đỏ thì có một anh chàng đi theo tán tỉnh hoài, mà hình như trái ớt đỏ không thích nói chuyện hay sao á… nhưng ớt đỏ cũng hay lắm, sai anh chàng làm đủ thứ chuyện, mình cũng thấy bực mình nhưng không nói gì, vì đó là chuyện của hai người…
công việc của mình cũng xong, đã đến lúc mình về lại SG, trái ớt đỏ biết chiều đó mình đi về SG, nên nói với mình, lúc đó nhớ nhắc trái ớt đỏ để làm chuyện gì đó… buồi chiều mình ra xe, trái ớt đỏ nghĩ việc tiễn mình đi về sg, mình cám ơn và cảm thấy không ghét trái ớt đỏ tí nào hết…
trái ớt đỏ đưa cho mình một miếng giấy ghi số điện thoại và nói “nếu trái ớt xanh về sg mà còn nhớ đến em, thì gọi số điện thoại nầy cho em”… mình cầm số điện thoại định nhét vào túi quần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại như vậy thì không tôn trọng người đối diện và bất nhã quá, nên mình bỏ số điện thoại đó vào bóp….
lúc về lại sg là đúng lúc sinh nhật của mình, nên tổ chức sinh nhật thật nhỏ, và mình chỉ nhớ đến đến người cùng ăn sinh nhật với mình thôi… quên mất trái ớt đỏ, quên mất số điện thoại… tội nghiệp trái ớt đỏ, nếu như trái ớt đỏ chờ mình gọi thì mình cảm thấy có lỗi quá… xin lỗi trái ớt đỏ nha… dù có nghe mình nói xin lỗi hay không, mình cũng cảm thấy cần xin lỗi như thường…
lâu ngày không nói chuyện với người ăn sinh nhật, tự nhiên mình nhớ đến trái ớt đỏ… trái ớt đỏ bây giờ đang làm gì nhỉ ???
còn người ăn sinh nhật với mình bây giờ đang làm gì nhỉ ???
…..