Trong cuộc đời hình như ai cũng có ước mơ, nhưng hình như tôi không có ước mơ !!! À.. hình như mình cũng có ước mơ, nhưng ước mơ không bao giờ thành sự thật.
Trong cuộc đời hình như ai cũng có lúc hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đối với tôi không tồn tại, vì hạnh phúc là món xa xỉ và quá đắc với tôi... dù hạnh phúc có đến tôi cũng không có thời gian để cảm nhận, để tận hưởng hạnh phúc là như thế nào.
Có lẽ tôi phải nhận sự bất hạnh làm hành trang đến cuối cuộc đời... đó là món quà dành cho người hiền lành và sống vì mọi người như tôi... Có lẽ khi hết nhiệm vụ với cha mẹ anh em thì cuộc đời đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì, sống hay chết cũng chẳng quan trọng.
Ngay bây giờ sống chết với tôi cũng chẳng quan trọng, còn sống chỉ vì không muốn cha mẹ buồn, chỉ vậy thôi...
Tôi chán đời ? Đúng như vậy. Chán từ lúc sinh ra cho đến bây giờ.
Tôi chán đời không phải vì nghèo, tôi dư tiền sống không cần làm việc cho hết cuộc đời. Tôi chán đời không phải vì thua kém tài năng, tôi chẳng thua kém ai về tài năng... Nhưng tôi vẫn chán đời...
Có lẽ tôi không có ước mơ nên chán đời.
Có ước mơ có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.
Có nên cho mình một ước mơ không nhỉ ?
...