Bài thơ về sinh viên
KGB 24.12.2006 17:13:39 (permalink)
TRƯỜNG CA SINH VIÊN

Chương I: MỞ ĐẦU

Không có lời nào miêu tả nổi sinh viên
Dù là bản tình ca triền miên bất hủ
Không có nốt nhạc nào viết lên đầy đủ
Vinh quang này lặng lẽ lắm người ơi
Ngày hôm nay ta chỉ nói được ít lời
Hãy nhớ mãi một thời trai trẻ
Một sớm nao ta từ tỉnh lẻ
Xuống bến xe ngơ ngác nhìn quanh
Mấy chục ngàn và quần áo mong manh
Dăm cuốn sách với trái tim nóng bỏng

Chương II: VÀO ĐẠI HỌC

Tuổi 17 chưa một lần hư hỏng
Chưa một lần lớn tiếng cãi mẹ cha
Chưa một lần không ngủ ở nhà
Đùng một cái giữa ngã ba thành phố
Mấy ký cá khô đựng trong bao bố
Mấy chục ký dặn giò mẹ cố nhét thêm
Túi áo trong là “Giọt nắng bên thềm”
Tên bài hát mà cô nàng hàng xóm
Ấn vào tay ta rồi rơm rớm ra về
Áo lụa mỏng giữa chiều đê lồng lộng
Giờ một mình ta giữa thành phố rộng
Ưỡn ngực ra và hãy vác đồ lên
Nện gót chân cho cuộc sống biết tên
Miệng huýt sáo rền vang như đại bác
Khách sạn, nhà hàng ta coi như cỏ rác
Xe hơi, máy lạnh nào khác bọt bèo
Mấy cô áo đầm thán phục nhìn theo
Mấy em nhỏ mắt dõi theo vẫy vẫy
Ta dừng chân bên dãy nhà lầu
Miệng hô to ký túc xá ở đâu
Và cứ thế húc đầu vào thế giới

Chương III: KÝ TÚC XÁ và CUỘC SỐNG SINH VIÊN

Ký túc xá là nơi mong đợi
Nó đây rồi cao vời vợi, đen đen
Với những hành lang cặp vạn bóng đèn
Và quần áo treo toòng teng cửa sổ
Đứng dưới đất xin đừng ngửa cổ
Bởi thình lình có thể nước hắt ra
Nước rửa tay hay nước lau nhà
Nước thấm gì có ma mới biết
Ký túc xá là nơi thân thiết
Bởi đang đêm nghe “giết… giết…” ầm vang
Là lúc anh em đập muỗi trong màn
Hay kết thúc một giàn tá lả
Ký túc xá những trưa hè hối hả
Câu điện vô ta nấu nước sôi
Mì tôm đây mấy gói cuối cùng rồi
Ta nhanh tay bẻ đôi rồi cất giấu
Bỏ trong quần áo bốc mùi phá lẫu
Mải học thi ta chiến đấu suốt cả tuần
Một ấm trà cũng đủ để quây quần
Một điếu thuốc là mùa xuân lại đến
Ký túc xá là nơi cập bến
Bánh cuốn, cháo hành, cơm hến vô danh
Không có tiền ta ăn chịu đã đành
Thấy cô bán hàng ta cũng giành trêu chọc
Khi cúp điện đốt đèn cầy ta học
Ánh sáng lung linh như ánh sao sa
Ánh sáng bay bay qua những mái nhà
Và lấp ló nơi chuồng gà hàng xóm
Ký túc xá là nơi lập nhóm
Tình đồng hương, phường, khóm bên nhau
Dám quên mình vì một mớ rau
Nhưng xa vĩnh viễn vì không lau sàn
Ôi những chiều thứ Bảy trăng tàn
Ta cất giọng khàn khàn lên hát
Mấy em nghe mà lòng tan nát
Thầy cô nghe lòng man mác rưng rưng
Ôi những chiều Chủ nhật tưng bừng
Quanh Tivi ta vui mừng cá độ
Kìa Hồng Sơn dẫn bóng vào trung lộ
Vẩy nhẹ lên rồi tung cú vô lê
Vỗ vỗ tay ta nhướng nhướng tê tê
Nhai cơm cháy mà lòng hả hê vui sướng
Nhớ những lúc bên bàn cờ tướng
Đứn nào thua thì quẹt đít nồi
Quẹt đến khi đen hết mới thôi
Còn sót lại chỉ bờ môi bóng mỡ
Có những lúc hết tiền ta mượn đỡ
Của anh em dăm bữa cơm chiều
Người tuổi trẻ thương yêu người tuổi trẻ
Nhớ những lúc bà con vắng vẻ
Ngó trước, ngó sau ta nhè nhẹ bước ra
Ném thật nhanh xuống dưới nền nhà
Một bịch lớn toàn là rác rưởi
Đầu cá khô, bã chè, vỏ bưởi
Da mù mèo thứ trăm rưỡi một con
Quên sao những ngày rửa mặt trong lon
Vắt thật kỹ nước còn không ướt xuống
Coi cuộc đời như ao rau muống
Cười mấy em chạy cuống cà kê
Quên làm sao những lúc hè về
Ta ôm gối mơ màng nồi khoai luộc
Trằn trọc đêm thâu nhớ những mùi quen thuộc
Cá, cơm, canh, ôi trần tục cuộc đời
Hạnh phúc sinh viên cay đắng đầy vơi
Bao kỷ niệm gởi về nơi ký túc
Với ta đó là miền Thiên Trúc
Là Tây Phương, là vườn cúc ngát hương
Ngày hôm nay ta đen, khỏe, to xương
Bởi ký túc là thiên đường giá rẻ
Có thể đi vào túi toàn tiền lẻ
Vẫn lớn lên bao trai trẻ oai hùng
Nhìn mấy ông áo bỏ trong thùng
Có ai biết, sống bần cùng trong đó
Nhìn mấy em thơm lừng váy bó
Ai mà ngờ đã có những khi
Ôm chặt nhau mà khóc như ri
Bởi cúp điện, dầu đèn chưa mua đặng
Ký túc xá là đắng, cay, chua, mặn
Nơi thanh cao, nơi nhào nặn cuộc đời
Nơi cháy lên khát vọng không vơi
Chút kỷ niệm tuyệt vời mãi mãi./

 
                                           (sưu tầm)
 
#1
    KGB 29.12.2006 23:38:09 (permalink)
    ĐỜI SINH VIÊN


    Có lẽ suốt đời tôi cũng chẳng thể quên,
    Cái cồn cào thuở sinh viên mong học bổng,
    Cái thảnh thơi mỗi khi túi rỗng,
    Cái giật mình của giá cả trêu ngươi.

    Chúng tôi hơn đời bởi vẫn ước mơ,
    Song, cũng tự hiểu mình bần cùng biết mấy
    Có đáng kể gì đâu không đủ tiền mua giấy
    Còn nói chi đến những giấc mơ đầy.

    Tôi lặng người nhìn bạn đứng ngây
    Trước tập thơ mà không sao mua nổi
    Đọc được ý nhau, để cùng cười bối rối
    Ôi, giá mà cuộc sống cũng như thơ!

    Cơm nhà bếp có thịt là giấc mơ
    Ký túc xá mất điện là chuyện bình thường nhất
    Nhớ gia đình không dám về chủ nhật
    Vì thẻ sinh viên không thay được vé tàu.

    Dép đứt quai chẳng dám đòi mua đâu
    Lòng tự hiểu, mẹ cuối kỳ lương tháng
    Nhưng mọi sự thật dường như không dám
    Đã từ lâu bệnh hình thức ngập đời.

    Cả đất nước còn gian khó đầy vơi
    Viết thư về bạn ngập ngừng phần: tái bút
    Thư bố kể những thất thu thiếu hụt
    Rất đau lòng bạn có lỗi gì đâu!

    Lỡ chẳng may học sút, thi sau
    Nỗi hối hận còn hơn tội phạm
    Sau màn lệ là một bầu trời xám
    Bởi chính ta làm bạc tóc mẹ mà.

    Học bổng mấy lần, nhuận bút vài ba
    Không mua nổi gì tặng anh yêu dấu
    Trang thơ tình dẫu vạn ngàn nhanh nhảu
    Vẫn làm em tê tái nụ cười hờ.

    Nghe bạn đùa:"Yêu người đi làm ư ?"
    Nhưng đồng lương có hơn gì học bổng
    Sợ tâm hồn thành thuộc địa của đời thường lan rộng
    Sợ một ngày chúng ta sống nhỏ nhoi

    Suất cơm nhà bếp ăn hết vèo bụng nghe còn đói
    Chút lạc rang mặn quá khó nuốt vào
    Canh bắp cải trông mãi đến ngán ngao
    Nhưng chẳng lúc nào ta hết ước mơ

    Và một điều chắc chắn chẳng bao giờ
    Ta cúi đầu đi xin kẻ khác
    Chẳng bao giờ ta làm điều độc ác
    Và cũng chẳng bao giờ dám lợi dụng người yêu.

     
    (sưu tầm)
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9