nguyen ươc
emoidungcananh 25.12.2006 10:17:28 (permalink)
Em tự hỏi mình rằng : Liệu có bao giờ anh biết hối hận không nhi? Liệu một lúc nào đó anh hối tiếc khi ta đã mất nhau? Đúng , chúng mình đã mất nhau ở lúc không thể đánh mất , lúc mà em ngỡ như đó chính là cái nền vững chắc cho mai sau _ cho cả anh và em....

Em đã khóc , quằn quại trong nỗi đau vô tận , em giãy dụa để thoát khỏi nỗi buồn , nhưng tất cả chỉ như con thú bị nhốt trong lồng sắt , không thay đổi được gì _không thể thoát ra. Đôi khi em thấy mình như bị quẫn trí , không cảm nhận được gì cả , bạn bè thấy thương cho em , bảo em nếu không thể dành lấy anh về cho mình thì hãy quên anh đi , nhưng cả hai điều đó em đều không thể làm được , anh đã xa em thì em có thể níu kéo được không mà quên anh thì càng không thể... Ừ , thì em cũng như bao người khác thôi , đã yêu thì yêu hết mình , yêu thì em đã đặt hết niềm tin và nghi lực sống của mình vào tay anh rồi , em không thể dành lấy anh về bên em được và em cũng không thể van xin _ vì điều đó có ích gì khi anh đã muốn xa em... Em chưa thể và cũng không thể đi qua anh được , em cũng có thể hiểu được cái gì gọi là kỷ niệm , nhưng để chấp nhận nó là kỷ niệm với em thật khó khăn quá và có thể nói là không thể , kỷ niệm giữa chúng mình nhiều quá biết bao giờ em mới có thể xóa hết và lấy gì để xoá đây anh?

Ngồi nghe một bài hát , một đoạn phim gì đó , người ta bảo rằng " tình yêu chỉ đến duy nhất một lần " Em khóc , đúng , vì sau anh em biết là mình không thể yêu nỗi ai đâu....và nếu có yêu ai đi chăng nữa cũng không bao giờ viên mãn như tình yêu em đã dành cho anh .Xa nhau rồi , sự sẻ chia và đồng cảm nơi em trở thành thừa thãi , em biết là anh không cần đến nó nữa ... nhưng không hiểu sao em cứ chờ, cứ hy vọng một lá thư hay một tin nhắn từ anh , không biết là vì em quá ngốc hay vì em quá ảo tường đến mù quán vì yêu anh nữa...

Em nhớ anh , nhớ một dáng hình thân thuộc , một đôi mắt , một sống mũi , một đôi môi đẹp đến mê hồn người. Ra đường khi bắt gặp một màu áo ngang qua em lại nhói lòng , vừa ao ước gặp anh , lại vừa giận vừa trách anh sao quá vô tình _ chẳng thèm nhắn cho em một dòng tin dù em đã nói hết lời... làm hết cách vẫn cứ nhận được sự vô vọng từ anh.... Những lúc ấy trở về em lại hay khóc , chẳng biết là khóc cho ai nữa _ cho em , cho anh hay cho mối tình không trọn vẹn của chúng mình.. Em buồn nhiều !

Ngày trước , em luôn phản bác câu nói " tình yêu đầu tiên không bao giờ tới đích_ nó chỉ là kỷ niệm " Em đã quyết lái con thuyền tình yêu của em đi đến cuối bờ , thế mà giờ em cũng phải buông xuôi tay theo lối mòn ấy vì gia đình anh , vì niềm tin cuả em đã mất, nguồn sống của em đã lụi tàn , em còn sức lực đâu mà chèo lái khi trên con thuyền chỉ còn mình em chơ vơ...

Mất nhau rồi còn biết trách ai đây , trách mình hay trách anh , hay trách tình yêu đôi ta không trọn vẹn , hay trách sợi tơ trời sao quá mỏng manh , trách kỷ niệm hay sự phủ phàng? Mất nhau rồi thôi thì đành vậy ( tự an ủi mình nhưng vô vọng với lý lẽ của trái tim ) muốn nói lên tất cả , muốn nói lên lòng mình để anh hiểu nhưng anh không cần nữa. Em chỉ còn biết tha thứ cho mình vì cái tội " Yêu anh nhiều quá " .

Mọi cái đã đến , đã xãy ra , và với anh rồi nó cũng sẽ đi qua , anh sẽ có cuộc sống mới , nhưng với em thì biết bao giờ nó mới đi qua đây? Biết bao giờ em mới có thể đi qua tình yêu cuả anh đây , mãi mãi không thể anh à ! Bình an anh nhé , đừng nghĩ là em trách móc , không , em vẫn luôn yêu anh anh à , chưa bao giờ em nguôi ngoai nỗi nhớ và cũng như tình yêu ngày nào mà em trao anh....Anh không có lỗi , chỉ mình em và tình yêu của em là có lỗi thôi....

Vị đắng của tình đầu xen lẫn niềm đau và nỗi nhớ khôn nguôi , nhưng chẳng bao giờ em xoá hết , chẳng bao giờ em quên nỗi cũng như chẳng bao giờ em thôi yêu anh . Có bao giờ anh hối tiếc , có bao giờ anh hối hận và quay về với em không anh? Là ảo vọng nhưng em vẫn mãi chờ , vì em mãi yêu anh....


#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9