Không còn là tình nhân
QVPT 12.07.2004 22:16:02 (permalink)
Vừa từ phòng khám trở vào, bác sĩ Thanh nhìn bó hoa đặt ở bàn riêng, đọc xong hàng chữ nhỏ trên mảnh giấy đính kèm: " Hôm nay là ngày Valentine......., anh hỏi y tá vài câu rồi bỗng chạy vội ra hàng ghế đá trước sân bệnh viện.

Nhìn xoáy vào đôi mắt người phụ nữ đang ngồi đợi một hồi lâu, rồi nhìn vào khoảng trống, anh bỗng khóc rưng rức như một đứa trẻ.

Cách đây mười năm, khi còn là bác sĩ trẻ mới ra trường, người ta đem đến bệnh viện này một cô gái tuổi mười tám, mặt trái xoan, mắt to đen nhưng bệnh tâm thần vì thất tình!. Mẹ cô còn trẻ và có một sắc đẹp làm mọi người phải ngạc nhiên: cái đẹp hiền dịu, không son phấn, u buồn phảng phất. Thanh cứ boăn khoăn nghĩ về hoàn cảnh của hai mẹ con. Chồng chết trong một tai nạn khi chị mới tuổi hai mươi và có một con nhỏ. Nhiều người muốn cùng chị tiếp bước cuộc đời, trong đó có cả một sinh viên vừa thành đạt. Nhưng chị kể lại trong nước mắt:

Lúc đó gia đình chồng có cách cư xử tốt quá nên tôi khó có thể gắn bó cuộc đời với ai.......

Thế là cô giáo trẻ đã sống cô quạnh với mẹ già và bé gái nhỏ rồi ôm ấp mối tình đẹp với chồng. Người bác sĩ trẻ cứ ngẫm nghĩ một điều: Cách cư xử tốt của người khác có thể làm thiếu phụ trẻ đẹp sống một mình được sao? Sự giao tiếp thành công có thể sống lâu trong lòng người ta như thế nào? Thế là anh quyết tâm chữa trị cho cô gái bằng tất cả khả năng của mình.

Cô gái đã bị một thanh niên trẻ lừa tình. Điều đó cũng bình thường thôi! Nhưng cô bé mới lớn được bà và mẹ cưng chiều, lại thiếu thốn tình cha, cô đã không vượt qua được cú shock này.

Trong đời thường, người ta bị nhiều cơn chấn động khác nhau. Khi làm chủ được mình thì đó chỉ là nỗi buồn, niềm tiếc xót, ân hận..... nếu không thắng được, tâm thức bị chìm luôn trong sự việc của hoàn cảnh. Có người điên vì bị bỏ rơi, gặp ai cũng hỏi:" Chị có thương em không? Chị thương em nhiều nhé!." Có người cứ nhìn thấy lửa là chạy trốn vì anh ta đã từng châm lửa đốt nhà. Có một người lính kia, sau một đêm nằm dưới hầm cùng hai xác chết, bên trên là tiếng bom đạn bắn phá làm anh lính hoảng loạn. Sau đó rời chiến trường, có những đêm anh ấy rú lên rồi chui xuống gầm giường, lâu ngày thành tâm thần giữa lúc tuổi thanh xuân.

Còn cô gái này thường nhìn anh say đắm, có lúc ánh mắt lại oán trách, căm hờn....Thời gian sau, anh nhận lời chữa trị tại nhà cho cô gái. Và điều oái oăm đến với anh: chính anh đem lòng yêu cô gái và gắn bó với gia đình ấy, chứ cô gái chỉ yêu anh qua hình ảnh bạn tình cũ. Là con trong một gia đình công giáo, biết rằng chỉ được cưới vợ một lần, bố mẹ anh đã cương quyết ngăn cản. Các thành viên trong gia đình cũng phiền muộn. Đồng nghiệp mỉa mai nói là anh đang ở đỉnh cao của nghiệp!. Bạn bè cho rằng anh lý tưởng hão, hình như cũng nhiễm bệnh.......Và anh đã từng ngồi ở ghế đá này mà khóc rưng rức như hôm nay.

Anh nghiệm thấy rằng chỉ có sự chân thành, chung thủy mới làm cho cô gái này "sống lại", đó chính là sự phục sinh mà anh hiểu. Những người điên có phải đã chết trong tâm thức. Họ chỉ sống với thân xác vô thức và chập chờn với mảng ý thức còn sót lại hoặc có sẵn từ trước. Có ai hiểu được đôi mắt của người tâm thần u buồn như thế nào khi không lên cơn?

Bác sĩ Thanh tin rằng anh sẽ thành công với tình yêu này. Và nếu cuộc hôn nhân này có thất bại, anh nghĩ, Chúa muốn dùng anh vào việc gì cũng được, chữa cho bệnh nhân đến hết cuộc đời trong cô quạnh cũng chẳng sao!

Nhưng chẳng hiểu sao, Chúa không để anh mất mát. Từ khi cưới cô gái bệnh đã bình phục, anh được rất nhiều. Sự may mắn đến với gia đình anh khá lạ lùng. Anh cảm nhận được thế nào là tình yêu, và tình yêu nào thì bắt nguồn từ Thiên Chúa......Và anh thấm thía câu mẹ anh từng nói:" Chúa chỉ chúc phúc cho những ai yêu quí sự chung thủy!."

Giờ đây, là bác sĩ phó giám đốc bệnh viện mà không cần bon chen, ngoi lên một cách bẩn thỉu, anh thật hạnh phúc khi giảng dạy cho sinh viên nhận ra những điều tốt đẹp của TÌNH NGƯỜI qua cách giao tiếp, cư xử. Anh khuyên học trò, những bác sĩ tương lai, biết hành động cao thượng và khinh ghét sự bất nhẫn.

Bó hoa hôm nay, dù không phải là của một nhân tình trao tặng, nhưng anh thấy người vợ của mình thật đáng yêu. Có sự lãng mạn nào đó trong đôi mắt từng ngây dại thất thần ấy!.

Maria Vũ Loan
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9