Ơ...ờ...dạo này mắt mũi lèm nhèm quá, người với thần thầy còn nhìn không ra nửa, nhưng người với ma thì thầy chắc không nhầm được.
Hóa ra TA chỉ xem giờ để uống thuốc, thế thì dễ thôi. Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ thuốc đó là loại gì.
Thầy Lb chữa bệnh rất quái dị, có lần LT thấy thầy í bảo bệnh nhân muốn lành bệnh phải nấu thuốc khi không có ánh mặt trời, mà phải có hơi sương vào thuốc mới công hiệu. thế là phải cần tới tài thầy bói rồi, bói sao cho đúng giờ linh, sương trời rơi nhiều, chứ cứ làm liều 12 giờ đêm mà nấu thuốc chưa chắc đã có nhiều sương. LT thấy TA phải đi tới đi lui tội quá, định gieo đại 1 wẻ cho xong, nhưng nhỡ không trúng, TA uống thuốc xong lại lăn đùng ra xỉu vậy thì mang tiếng cho thầy LB lắm
Nói chuyện ngoài lề chút xíu, cái bệnh chán này không phải là nan y, nhưng để chữa lành thì tốn thời gian lắm. Nó tựa tựa như cái gọi là vết thương ruột...ý lộn vết thương lòng vậy. Lòng với ruột gì cũng giống nhau cả, ngày nào cũng phải tiêu hóa bao nhiêu thứ ở trên đời, não thì như cái chảo dầu, thứ gì dù thích hay không nó cũng phải xào nấu cho xong, rồi tống tất cả vào bộ lòng, nếu có gì vui thì lòng cũng yên yên, chứ xui xui gặp thứ bất ổn là lòng lại đau.
Cái bệnh chán tương tự vậy đó, cần thứ tốt lành để chữa bệnh, cho nên cần nhất là người bệnh phải tìm ra thứ gì làm họ hăng say, đại khái là tìm ra ý nghĩa của cuộc sống vậy đó.
Nếu chán vì tình yêu thì bỏ quách tên làm mình chán, yêu ngay thầy LT cho vui. Còn nếu chán vì công việc thì bây giờ nộp đơn chỗ khác, nếu có chỗ nào ngon thì nhảy qua, nếu không có chỗ nào kêu tức là mật ít ruồi nhiều, phải cố mà yêu việc hiện tại. Còn nếu học hành làm mình chán thì ôm chiếu tới miếu thầy LT, nhìn cái gương của thầy là ham học lại lập tức, chứ không sẽ bèo nhèo như thầy, chả ai muốn giống thầy bói đâu.
Quan trọng là tìm đúng nguyên nhân gây bệnh, cái này thầy LB rành hơn. Thầy LT bây giờ mà áp tai vào ngực bệnh nhân cũng có thể đoán ra khá khá rồi, nhưng chưa bằng chiêu mát xa mát gần của thầy LB