Trích đoạn: LaChanh
Thầy LT chắc phải bỏ nghề rùi! Anh í có chạy đi đâu thì cũng phải mang dép về trình diện (quẳng sao được mà quẳng)...thiếu dép là hổng sống được qua con trăng mí LC đâu! (thời bủi kinh tế khó khăn mờ)
Mờ hỏi thầy LT nè! Níu mờ có ẻm nào mình mới gặp sơ khới lần đầu, nhào vào tới tấp iu tha thiết liền, chắc thầy hổng chạy cũng lùi lại phòng thủ, phải hôn dị? Đấy! 2 trò MT và HV nhớ học bài học này...cái gì cũng từ từ từng giai đoạn...cứ việc dùng dao cùn mà cưa, cưa qua cưa lại, ai chít biết liền...đốn cái rụp nhẹ nhàng cho mí chàng quá!
Chảnh là Gấu...ý lộn là con gái nên không biết. Bỏ dép ở đây là cởi dép ra, chạy lại, làm cái rì... đó xong lại mang dép dìa. Vì vậy phải coi chừng anh xã ở nhà, nếu giầy dép mà lâu mòn hơn thường lệ, tức là ảnh đang chạy nhiều mà không mang dép
Hồi xưa, LT gặp 1 cô gái bị hư xe, sửa 1 lúc không xong thì phải đẩy giúp. mà vì mang dép chạy nên khi xe nổ máy thì dép LT đứt quai luôn, đi tới trường với 2 chân không, bạn bè bảu là dại gái quá. Nên rút kinh nghiệm sau này chạy là bỏ dép, mà chạy tới con gái càng nên bỏ dép, kẻo dứt quai lại bị chê là dại.
Còn việc cô nào chạy lại hả, hồi xưa còn pé thì đúng là LT rất sợ, phải phòng thủ cứ như sợ gấu ăn thịt í, chắc LT có gan chuột nhắt. Nhưng sau nhiều năm ngồi trơ trọi như tượng hòn vọng thê. LT rút ra bài học, hễ có cô nào chạy lại thì mình dang tay ra, thụt lùi là cực kì dại gái