"Rét vừa đủ nắm bàn tay
Run đi em để sau này nhớ nhau".
Khung cửa sổ buồn, nét chữ nghiêng
Cánh hoa rơi trong bài thơ chép vội
Những ngọt ngào nơi bàn tay bối rối
Rung rẩy gió vè, tay anh nắm tay em.
Mất anh rồi gió lạnh vẫn từng cơn
Trong rét buốt giờ mình em cô độc
Mất anh rồi đôi bàn tay sưở ấm
Chỉ còn cô đơn, rét buốt cả hai người.
Em nhớ anh, nhớ những nụ cười
Bàn tay rộng, lời ngọt ngào đôi lứa
Mỗi kỷ niệm như là một vết cứa
Tưởng con tim đã cằn bởi thương đau.
Nào ngờ đâu đến mãi tận về sau
Em chưa quên, em giật mình hốt hoảng
Bàn tay rộng cái rét trời đông ấy
Run từ bây giờ đến chọn cuộc đời em!