Khúc tình ca
Tiếng Cười Anh Tiếng cười anh trong trẻo
Âm vang thật ấm nồng
Cho lòng em vui sướng
Tan cả tuyết mùa đông Em chìm vào giấc mộng
Quên đi bao muộn phiền
Tiếng cười anh rộn rã
Như một khúc tình ca Xuân đến rồi hạ qua
Tình ta vẫn ấm nồng
Yêu đôi má em hồng
Như màu nắng tinh khôi Anh ơi đông đến rồi
Ngoài kia hoa tuyết rơi
Tình mình dù xa cách
Vẫn nhung nhớ không thôi Anh là ánh mặt trời
Chiếu soi trên em mãi
Em là hoa cỏ dại
Luôn xanh tươi rạng ngời
Nhật Hạ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2007 13:06:21 bởi Nhật Hạ >
HẠNH PHÚC BÊN NHAU
Đêm nay là bao đêm nhung nhớ
Mình tìm bóng nhau trong đêm thâu
Đâu rồi anh ơi người yêu dấu
Được bên nhau hạnh phúc vô bờ
Hãy là nắng ươm hồng đôi má
Hãy là mưa trong đôi mắt ngọc
Hãy là gió hôn lên suối tóc
Hãy là mây giăng một trời yêu
Em muốn nói với anh bao điều
Một tình yêu em hằng mong nhớ
Dù chúng mình hai đầu cách trở
Không ngăn được nỗi nhớ trong em
Nhật Hạ
Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
Chào BPL nè, sinh nhật vui vẻ nha, năm mới vạn sự như ý, phúc lộc thăng hoa nha!Chúc vui nhiều.
Em cảm ơn chị BN , cũng lâu rùi em ko ghé nhà mình , thành ra chị đã có lời chúc sn mà em lại ko biết. Hôm nay mới có thể nói lời cảm ơn , thật là muộn màng , mong là chị ko giận.Em cũng chúc chị vui khoẻ , cảm ơn đã ghé nhà chơi !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2007 12:02:14 bởi Biển Pha Lê >
Trả hết ...
Tự kiếp nào ta đã gặp nhau
Xui mong nhớ đến tận ngàn sau
Người nhớ ta chăng ? Người yêu dấu !
Nỡ đành sao ? Lỡ mối duyên đầu
Tự bao giờ ta mắc nợ người
Mà vươn vấng mãi suốt một đời
Trả hoài không hết trong đau khổ
Mắt nọ , môi kia , tiếng nói này!
Lòng si nặng trĩu mỗi bước chân
Cho thêm phiền lụy cõi phàm trần
Người cho ta vay nhiều gian dối
Đường tình ta thành kẻ đa truân
Biển nào chứa hết lệ thế nhân
Tình yêu luôn sẵn những hao mòn
Làm sao , làm sao ta trả hết
Trả hết cho vơi nỗi nhọc nhằn !
Ta nuối tiếc một khoảng đời đã qua
Nghe mông lung những ngày chờ phía trước
Giấc ngủ quên đời miệng thật lòng gian
Mơ hồ thẫm thấu hồng trần cay độc
Tàn lụng nhanh bao ước vọng ngày xanh
Ta đã chán nghe tiếng người chưởi réo
Chán cảnh đời theo thời thế mà đi
Cuộc sống đa đoan lòng người bạc bẽo
Chơi vui không ? Tuồng mọi rợ man di
Này trả lời đi !Thói đời hồ mị
Lòng ta đó ai đem bỏ đáy sâu
Người tri âm cũng hóa ra thù hận
Đen bạc cuộc đời , chất độc thấm sâu
Bạc phai rồi , huy hoàng ra u ám
Quá độ rồi , hồn hóa thú từ bao ?
Khát tình người trong nhân thế vô tri
Khao khát nào như cát buồn sa mạc
Bóng biển xa chưa gần lại bao giờ
Tối cao ơi ! Sao ông còn ngoảnh mặt
Dưới chân ông bao nhiêu kẻ kêu gào
Mộ địa nào đời dựng cho ta đó
Sầu chất ngất những ngày tháng xanh xao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2007 12:31:44 bởi Biển Pha Lê >