Về đâu...
...Về đâu một cánh linh hồn?
Bỏ quên kí ức dại khôn chốn này
Nhẹ tênh như khói sương bay
Nợ duyên rũ sạch trắng tay về trời...
Oanh Oanh
Trần gian đẹp lắm người ơi
Muôn hoa khoe sắc, tuyệt vời tình yêu...
Buồn vui dẫu ít hay nhiều
Nợ duyên xin giử...với chiều mộng mơ
Nhã Trang
Về đâu...khi những sợi thơ
Còn vương theo gió ngẩn ngơ mây trời
Thôi thì ở lại người ơi
Trần gian có lối cho lời thơ bay
Nguyên Thoại
Đường thơm hoa cỏ gió lay
Thơ bay về lối tình đầy con tim
Trái tim yêu biết đi tìm
Lối về có một...cánh chim đang chờ...
Oanh Oanh
Người vừa qua tuổi ngây thơ
Đã hiểu nguồn ngọn bến bờ nhân gian
Câu thơ con chữ thênh thang
Trái tim bé lắm ... riêng mang một người ...
Nguyên Thoại
Trái tim lạ lắm người ơi
Có khi chứa cả một trời trăng sao
Khi yêu tim hóa nhiệm màu
Bao la...sóng biển...dâng trào...đắm say
Oanh Oanh
Trời cho chỉ một vòng tay
Ôm nhiều không hết ... đong đầy sẽ vơi
Nhiệm mầu ... ừ một chút thôi
Đũa thần có lúc rớt rơi ... à người !
Nguyên Thoại
Đũa thần đã mất...lâu rồi !
Từ khi tiên nữ xa trời...xuống đây
Bây giờ chỉ có đôi tay
Lùa trong mái tóc rũ dài trầm hương
Oanh Oanh