Tình cờ
Cổng trời khép tự bao giờ
Nàng tiên bị nhốt bơ vơ lạc lòai
Nhìn quanh tìm mãi tìm hòai
Vườn xưa biến mất lạc lòai bơ vơ
Oanh Oanh
Một dấu lặng rớt tình cờ
Hay mưa hay nắng thẩn thờ qua đây
Xin trời đừng nhuốm màu mây
Cho đôi mắt ấy chiều nay thôi buồn !
Nguyên Thoại
Mắt buồn rồi mắt có vui ?
Tim buồn chỉ biết ngậm ngùi tiếc thương
Người đi bỏ lại con đường
Lá hoa đá sỏi vô thường nhớ ai
Oanh Oanh
Đôi lúc một hạt sương mai
Đọng trong khóe lá mắt ai chợt buồn
Người đi ... người lại về nguồn
Có ; không... không ; có... lẽ thường người ơi
Nguyên Thoại