Vườn thơ
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2007 08:53:07 bởi Oanh Oanh >
Trích đoạn: Oanh Oanh
Trăng vàng ơi hỡi trăng vàng
Sao trăng biến mất thế gian buồn rầu
Có người thức suốt canh thâu
Đợi trăng không thấy nghe sầu rụng rơi...
Oanh Oanh
Thế gian ơi hỡi thế gian
Buồn chi một chút ánh vàng hư không
Ai chờ, ai đợi, ai mong
Trăng kia vẫn cứ thong dong đi về
Cười bên hoa
Hai nụ hoa
Một nụ cười
Cho tôi giữ lấy...một trời trong veo
Thuyền theo
Trăng cũng đi theo
Mây về ngủ bến... gió treo đầu ghềnh
Hai nụ nhớ
Một nụ quên
Câu thơ lỗi nhịp... xin đền mùa sau
Nguyên Thoại
Nụ nào
Câu thơ lỗi
nhịp hẹn sau
Hai nụ hoa nhớ...nụ nào lại quên
Càng quên
càng lại nhớ thêm
Mây về ủ mộng...gió mênh mông tình
Hoa cũng xinh
Môi cũng xinh
Hoa hay em cũng chỉ mình...em thôi
Oanh Oanh
Xin đừng hỏi
Hỏi mà chi
Tội lắm người
Hai nụ hoa nhớ ... đủ chơi vơi tình
Hoa càng xinh
Môi càng xinh
Làm sao thoát được ... dặm nghìn nhớ quên
Xin người
Đừng hỏi chi thêm
Đôi lúc thơ mỏi ... bên thềm trăng tan
Nguyên Thoại
Xin đừng quên
Trăng tan thì
mộng cũng tàn
Vần thơ sầu rụng...phím đàn chùng dây
Hoa xinh khép
Nụ tình đầy
Môi xinh xin giữ...đắm say nụ cười
Một mai
người có xa người
Nhìn hoa có nhớ....đầy trời môi ai
Oanh Oanh
Nhớ thành hai
Quên một
lại nhớ thành hai
Làm răng mà nhạt ... mà phai tình đầy
Môi mắt
đã đến chốn này
Biết mô là trả ... là vay hở người
Bên hoa
còn có nụ cười
Trong tôi còn mãi ... một trời yêu thương
Nguyên Thoại
Trăng đi rồi trăng lại về Trăng về thăm kẻ lê thê đợi chờ Trăng về thăm kẻ ngẩn ngơ Canh thâu thao thức thẩn thờ...đợi trăng Oanh Oanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2007 08:53:47 bởi Oanh Oanh >
Bởi trăng khi khuyết khi tròn
cho nên có kẻ héo hon hao gầy
Bởi trăng khi cạn khi đầy
cho nên có kẻ đêm ngày ngẩn ngơ
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2007 08:54:10 bởi Oanh Oanh >
Trích đoạn: hoang_sa
Bởi trăng khi khuyết khi tròn
cho nên có kẻ héo hon hao gầy
Bởi trăng khi cạn khi đầy
cho nên có kẻ đêm ngày ngẩn ngơ
Bởi trăng dìu dịu nên thơ
Cho nên ai mới lỡ chờ, đợi, yêu
Bởi trăng chỉ một không nhiều
Nên tình dang dở liêu xiêu suốt đời!
Trích đoạn: Oanh Oanh
Vì trăng...trăng là nàng thơ
cho nên bao kẻ mơ mơ màng màng
Đôi chân đứng ở trần gian
Tâm hồn bay bổng lang thang cung hằng...
Đi về một bóng cô đơn
Sợ trăng ganh tị dỗi hờn thế gian
Nhớ nhung này gởi cho trăng
Để nàng sáng mãi ánh vàng mộng mơ
Trích đoạn: hoang_sa
Trích đoạn: Oanh Oanh
Vì trăng...trăng là nàng thơ
cho nên bao kẻ mơ mơ màng màng
Đôi chân đứng ở trần gian
Tâm hồn bay bổng lang thang cung hằng...
Đi về một bóng cô đơn
Sợ trăng ganh tị dỗi hờn thế gian
Nhớ nhung này gởi cho trăng
Để nàng sáng mãi ánh vàng mộng mơ
Cung Hằng xây mộng thiên thai
Để hồn thi sĩ miệt mài trang thơ
Cung Hằng xây mộng lẫn mơ
Để cho nhân thế thẩn thờ thế nhân
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2007 08:54:53 bởi Oanh Oanh >
Vì đâu?
Có khi chờ đợi câu thơ
Có khi chợt thấy ngẩn ngơ mình buồn
Có khi đếm giọt mưa tuôn
Có khi chợt nhớ dặm trường xa nhau
Có khi vui đến... nhiệm màu
Có khi buồn ghé...úa nhàu tâm tư
Có khi ngày... rất âm u
Có khi đêm hé...lòng như trăng rằm
Oanh Oanh
Ngày hôm qua
Và rồi thời gian qua nhanh
Ngày hôm qua đã trở thành ngày xưa
Lời yêu thương cũng đủ vừa
Trở thành cổ tích chuyện xưa...kể rằng...
Và rồi trời lại có trăng
Trở về từ cổ tích rằm xa xưa
Kéo theo kỉ niệm mới vừa
Trôi qua khoảnh khắc nắng mưa tức thì
Mới hay thời gian trôi đi
Thời gian về lại có gì mất đâu
Thời gian thoăn thoắt bóng câu
Niềm riêng em cất vào sâu tháng ngày...
Oanh Oanh
Tưởng rằng... Tưởng rằng ngày đã qua Tôi tìm về đêm tối Nào ngờ ngày chưa vội Khép chân ở lại chiều Tưởng rằng chuyện tình yêu Mỗi lần là một mới Cuối cùng chỉ rắc rối Còn ở lại cùng tôi Tưởng rằng người một nơi Và tôi đây một chốn Ai ngờ tôi phải trốn Phải chạy chính tôi rồi Tưởng rằng... chỉ thế thôi Nguyên Thoại Tưởng rằng Tưởng rằng...rằng...sẽ quên Nào đâu người vẫn nhớ Tưởng rằng chỉ là.... thơ Nào đâu tình là thật Tưởng rằng...tình là thật Nào đâu chỉ là mơ Tưởng rằng người trong mơ Nào đâu người...đâu đó Tưởng rằng trăng sáng tỏ Soi trái tim dại khờ Nào ngờ mây che khuất Nên bây giờ lơ ngơ Tưởng rằng...chỉ là thơ... Oanh Oanh Ai ngờ Ai ngờ ... chỉ là thơ Mà lơ ngơ chân bước Ai ngờ ... đời lại được Từ một chốn xa xăm Ai ngờ ... người ngàn năm Một hôm buồn chân ghé Ai ngờ ... mây rất nhẹ Gió đưa tình mênh mang Ai ngờ ... chút lang thang Mang yêu thương về ngõ Thôi thì xin giữ đó Cho nỗi nhớ đi về Ai ngờ ... một chữ T Nguyên Thoại Ai ngờ Ai ngờ...lạc lối về Ngẩn ngơ mình em bước Nhìn sau rồi nhìn trước Thơ với nhạc giăng giăng Ai ngờ...em là trăng Sáng hoài thơ một cõi Tình ơi sao mệt mỏi Trái tim tội tình gi? Ai ngờ...lời thầm thì Một hôm thuyền ghé bến Yêu thương nào lạc đến Chiêm bao thuyền lại đi... Ai ngờ...một chữ Y Oanh Oanh
Đôi khi
Đôi khi chợt thấy mình vui
Một bông hoa hé nụ cười đầu xuân
Đôi khi chợt thấy quá gần
Lời ai xa lắm bâng khuâng một trời
Đôi khi chợt thấy chơi vơi
Nhớ về con suối rối bời con tim
Đôi khi chợt thấy mình tìm
Trong câu thơ một cánh chim tung trời
Đôi khi chợt thấy rơi rơi
Giọt mưa trên má...ơi trời buồn hiu
Oanh Oanh
Phía … xa người Không tìm mà gặp Chưa đến mà đi Xao xuyến mà chi Trái tim nhỏ bé Nụ hồng vừa hé Thơm ngát chút hương Ngây ngất vấn vương Cơn mưa vội đến Xóa nhòa dấu vết Bờ bến xa xôi Thuyền muốn ra khơi Tìm đâu bến đợi Đường xa dịu vợi Sao nhớ sao thương Quên mất con đường Chờ ai phía trước Một ngày em bước Về phía…xa người Có một mặt trời Đón em ở đó Vàng khô nhẫn cỏ… Oanh Oanh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: