Có nghe
Có nghe trong nắng chút gì
Tàn phai chiếc lá bởi vì thời gian
Lá rơi nhẹ xuống thềm hoang
Thời gian lãng đãng chín vàng trên cây
Oanh Oanh
Thu về cho nhuốm trời mây
Cho người thay mắt cho cây thay màu
Lá rơi xanh lại mùa sau
Cho thời gian biết nỗi đau đợi chờ
Nguyên Thoại
Thời gian mà mượt giăng mơ
Nỗi đau một thuở thành thơ ngọt ngào
Tình về trong thoáng chiêm bao
Mắt môi còn giữ sắc màu thanh xuân
Oanh Oanh
Xin người giữ chút bâng khuâng
Cho cành hiểu lá phút tần ngần rơi
Đã chia thoáng nhớ trong đời
Là cho nhau cả một trời thênh thang
Nguyên Thoại
Chia nhau một khắc thu vàng
Chia nhau một buổi hồng hoang cuộc tình
Chia nhau chút nắng lung linh
Chút mưa héo hắt... giật mình chợt nghe...
Oanh Oanh
Chút mưa ai gọi mà về
Để bây giờ ướt dầm dề tháng năm
Ừ thôi mưa lỡ ghé thăm
Thì xin thật khẽ trăm năm... giọt buồn !
Nguyên Thoại
Giọt buồn thánh thót đêm sương
Câu thơ thắc thỏm nẻo đường tìm quên
Nhớ nhung lạc bước qua miền...
Có ai nghe tiếng nỗi niềm tàn rơi?
Oanh Oanh
Nỗi niềm gởi tiếng à ơi
Lời ru thuở ấy tình tôi tìm về
Đến giờ như mới vừa nghe
Sao Khuê mấy cánh còn khoe giữa trời
Nguyên Thoại
Sao Khuê lấp lánh rạng ngời
Vườn khuya trăng chiếu sao rơi xuống trần
Bên người đang đứng bâng khuâng
Nhớ bờ môi hát mấy lần à ơi...
Oanh Oanh
À ơi tiếng của đất trời
Gieo vào nỗi nhớ cho người tìm nhau
Cho dù tình có phai mau
Cũng xin giữ lại chút màu vấn vương
Nguyên Thoại
Em pha màu vẽ vấn vương
Mai kia mốt nọ...nỗi buồn có tên
Ầu ơ điệu lý lênh đênh
Còn treo một mảnh trăng mềm trời khuya
Oanh Oanh