Kỉ Niệm
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 5 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 69 bài trong đề mục
Oanh Oanh 31.12.2006 14:21:17 (permalink)
Con khỉ Hội An
 
Không biết từ  đâu mà nhà có một con khỉ quê ở Hội An…Hình như của ai đó tặng …và bỗng một ngày mình thấy con khỉ thượng lên ngồi chễm chệ trên một cái ghế salon gỗ đồ chơi trên kệ tủ phòng khách…  Thấy cũng hay hay…và mình cho nó ngồi đó vài tháng nay rồi…

Con khỉ bằng gáo dừa, có cả lông cũng là xơ của gáo dừa, được làm có vẻ rất sơ sài, rất dễ, nhưng lại tuyệt vời vô cùng…và mình không hiểu sao họ có thể tạo được cái dáng vẻ ấy, cái mặt đầy suy tư,con mắt đầy hiểu biết…

Thỉnh thoảng nhìn lên thấy con khỉ vốn dĩ rất hiếu động mà…bó gối ngồi trên ghế làm mình bật cười…và mình đã không ít lần chọc ghẹo nó: khỉ ơi…mi ở chốn này ư?Con khỉ vẻ mặt như một thiền sư…trầm tư, ẩn chứa biết bao hiểu biết về những điều bí ẩn của cuộc đời…không thèm đoái hoài đến sự trêu chọc của mình…trông mà …tức!

Thôi kệ nó đi…cứ ngồi đó mà suy gẫm về cuộc đời đi khỉ ạ... mà thiệt ra nó có hiểu gì về cuộc sống của con người? hay nó đang nhớ rừng, nhớ đồng loại, nhớ những trái cây ngọt trên cành, nhớ về dòng suối mát…Ừ thì nó chẳng đang xa quê đấy sao?  Tội nghiệp con khỉ !  Thế là từ đang ghét nó về cái mặt tanh tanh…mình đâm ra thương nó làm sao…khi chợt nhớ nó đang nhớ về …rừng già của nó,cội nguồn của nó… Và nhất là quê hương của nó lại là Hội An…Nơi có Phố Cổ được công nhận làm di sản văn hoá thế giới…Mình thì mơ một lần được ghé thăm phố cổ vào đêm 14 âm lịch… Thế là thiện cảm với con khỉ đã trở lại với mình…cứ ngồi đấy nhé…ông khỉ !

Rồi một hôm…công việc mệt mỏi, chán chường…mình rời cơ quan về nhà với cái đầu trống rỗng…Con khỉ hôm nay lại có vẻ mặt cười, như một con khỉ đang làm xiếc…giả làm người ngồi ghế…làm mình lại bật cười: khéo không té đấy…ông khỉ ạ ! con khỉ như đang nháy mắt với mình  "không sao, đừng lo cho tôi...” và dáng ngồi như chao nghiêng trên chiếc ghế nhỏ…mà vẫn không đổ…hay thiệt! hay mắt mình bị hoa?  Thế là mình đưa tay bế …ông khỉ lên chỉnh sửa lại cho đàng hoàng…thì thầm dặn dò: ngồi ngay ngắn nhé…nếu ông muốn làm người…!

Con khỉ cứ ngồi trên ghế…quan sát mọi người trong nhà bằng con mắt của một chủ nhân ông…! Đôi khi thấy cũng dễ ghét lắm…nhưng rồi lại cười với khỉ…khỉ ơi! khỉ ở trong rừng sao lại muốn trở thành người ? trong khi có biết bao con người đang sống trong …cuộc đời…lại chỉ thích ngày ngày làm những …trò của khỉ ! Thật nực cười hở ông khỉ? Khỉ lại nháy mắt với mình như đang nói:"thế mới là cuộc đời,biết không?" À…ra thế !
 
Oanh Oanh 
  
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2007 11:08:02 bởi Nguyên Đỗ >
#1
    Oanh Oanh 01.01.2007 10:23:17 (permalink)
    Giáo đường im bóng
     
    Cứ mỗi lần trời bỗng se se lạnh… các quầy hàng bán thiệp…bán cây thông nở rộ khắp phố phường, trong cả nhà thờ Chúa Cứu Thế… mình biết mùa đông và giáng sinh lại về…

    Ngày xưa…Giáng sinh về lòng mình rộn ràng như bao đứa bé theo đạo khác (mặc dù mình thì …Chúa ơi, con là người không đạo, nhưng con tin có Chúa ngự ở trên cao…).Nhà ở trong xóm đạo…bao quanh là biết bao nhiêu là nhà thờ…  Mùa giáng sinh đến trong nỗi rộn rã của những hồi chuông, tiếng ca hát tập dượt hàng ngày của ca đoàn, của các con chiên… làm mình cũng nôn nao trông chờ… và một chút giận hờn … tại sao nhà mình không…theo đạo nhỉ?

    Tuy không có đạo, nhưng rất hay đi nhà thờ (nhà thờ Ba Chuông) với các bạn…cũng thành kính quì gối miệt mài trong giáo đường suốt cả tuổi thơ ngây… Cũng đọc không thiếu bài kinh nào, cũng hôn chân tượng Chúa Hài Đồng theo các bạn…  

    Nhà thờ ấy… nơi mình biết bao lần vào để quí gối cầu nguyện… rồi thơ thẩn lang thang ngoài khuôn viên…  Đứng nhìn tượng Đức Mẹ đẹp tuyệt vời ở ngoài trời cùng với bao người đang thì thầm khấn nguyện…  Cũng có khi cùng đám bạn chạy nhảy tung tăng, cười đùa vui vẻ… 

    Lớn thêm chút…cả bọn còn phát hiện ra có nhiều anh chị lớn lớn hẹn hò ngồi nói chuyện bên nhau…  có khi còn nắm tay nhau… có khi còn... hôn lên má nhau nữa !  Cả bọn cười hóm hỉnh, khoái trá khi phát hiện …vụ này !  Ai có ngờ bọn mình lại vô tình phá hõng giây phút riêng tư của bao người !  Thiệt là tệ hại…

    Lúc đã thành người lớn rồi, có những khi, lòng bỗng thấy buồn hiu hắt, mình lại đến nhà thờ… thường là vào các buổi trưa… giáo đường im bóng dưới cái nắng tím rịm cả mắt… vào đấy, quì gối xuống và khóc với Chúa… Chúa ơi, con đang buồn, buồn lắm người biết không? Khóc kể với Chúa một hồi thấy nguôi ngoai… mình lại ngồi lên ghế… và nhớ ơi là nhớ đến những kỉ niệm thời ấu thơ…  Tất cả như đang hiện ra trước mắt mình, sống động, không sót một hình ảnh nào… Và cứ như thế, như một qui định không tên… mỗi khi lòng trĩu nặng buồn phiền, chân lại vô thức đến với ngôi giáo đường im bóng…

    Nhưng hôm nay… không biết từ lúc nào, mình tình cờ trở lại thì ngôi giáo đường xưa đã hoàn toàn biến mất… Thay vào đó,sừng sững một nhà thờ to đùng, kì dị, lạ lẫm… mình chỉ biết nhìn mà buồn, mà tiếc thôi… không dám bước vào… chỉ là một nơi xa lạ… không phải ngôi nhà thờ đơn sơ bé nhỏ xinh đẹp trong cổ tích tuổi thơ của mình… mình cảm thấy như đang mất mát một cái gì vô cùng thiêng liêng quí giá… Chợt thấy mắt nặng nặng, cay cay… tuổi thơ đâu mất rồi với ngôi giáo đường im bóng ?

     
    Oanh Oanh 
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2007 11:17:53 bởi Nguyên Đỗ >
    #2
      lang thang 01.01.2007 11:21:20 (permalink)
      Đọc bài viết của Oanh Oanh làm lang thang nhớ lại những kỹ niệm thời xưa lắm rồi, cũng gần hai chục năm là ít, khi đó nhà lang thang cũng ở xóm đạo, cũng gần Hố Nai lắm, ở đó toàn người Bắc không hà.
       
      Dù không có đạo nhưng ngày nào Lang thang cũng đi học... mẫu giáo cùng cô bé hàng xóm có đạo nên nhiễm thói quen đi nhà thờ khi nào không hay, rồi Noel thì chờ lễ nữa đêm, ngày nghĩ ở nhà thì cô bé đó hay tới nhà lang thang chơi, có nhiều trò vui vô cùng, dù sống ở đó không lâu nhưng đó là những tháng ngày nhiều kỹ niệm nhất.
       
      Không hiểu sao thời gian qua lâu rồi , nhiều thứ đã quên nhưng thời gian sống vài năm ở đó lại làm mình nhớ vô cùng, cũng không biết lý giải làm sao cho ra...cứ mỗi lần giáng sinh về là nhớ...
       
       
      #3
        Oanh Oanh 01.01.2007 12:07:48 (permalink)
        Như thế thì sao không ghi ngay những kí ức đó ra giấy hở Lang Thang? những kỉ niệm đẹp làm cuộc sống thêm màu sắc mà...
         
        Từ khi em là Nguyệt…
         
        Không biết từ bao giờ…mình yêu trăng như các ông cụ !!!…Chẵng là ngày xưa thấy ông ngoại rất yêu trăng …nên mình nghĩ đó chắc là thú thưởng ngoạn của người già thôi !
        Thế nhưng mình lại yêu trăng say đắm mới chết chứ !!! biết sao bây giờ ? mình trót yêu mất rồi làm sao để mà …không yêu được nữa?
        Từ hồi còn rất bé…khi nhìn thấy trăng khuyết trên trời….mình chỉ cho mẹ xem và nói:hôm nay trăng … bị bể rồi ! và mình thường xem ống dòm say sưa những ngày trăng tròn vành vạnh…những vệt mờ mờ mà mẹ nói là cây đa, có chú Cuội ngồi dưới gốc…Trăng hấp dẫn mình ngay từ câu chuyện cổ tích ấy…Biết bao nhiêu là tưởng tượng ngây ngô thú vị trong đầu về một nàng trăng, một chị Hằng vô cùng xinh đẹp…
        Rồi những mùa Trung Thu êm đềm trôi qua…Trăng đối với mình từ ấy luôn luôn là biểu tượng của sự thanh xuân,như một cô gái mới lớn,nàng đẹp lộng lẫy mà không hề hay biết…vì quá thơ ngây…chỉ có mọi người chung quanh,các chàng trai, các thi sĩ …chết mệt vì nàng và dệt ra biết bao nhiêu vần thơ,bao nhiêu bài hát ca tụng vẽ đẹp của nàng….
        Lớn lên chút xíu…khi biết nghe nhạc, biết đọc thơ…mình biết….mình cũng sẽ là Trăng trong mắt của ai đó…Chẵng phải thế sao khi Đinh Hùng viết: 
               
        …Chưa gặp em, tôi vẫn nghỉ rằng
                  Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng
                  Mắt xanh là bóng dừa hoang dại
                  Âu yếm nhìn tôi không nói năng...

        Chỉ có vài từ thôi…một thiếu nữ xinh đẹp sống mãi từ rất xa xưa đến bây giờ vẫn còn đẹp.còn trẻ trong bàithơ, bài hát ấy… Chỉ vì nàng có được cái nhan sắc vĩnh cữu của trăng...
        Và khi đọc quyển truyện : Trăng không mùa của Mường Mán, mình  biết thêm có người còn ví trăng như mẹ của mình,và lại là trăng màu…. xanh! Lòng yêu thương mẹ vô bờ bến của cô bé nhân vật đã xem mẹ minh như trăng, trẽ mãi, không già với thời gian….
        Dù trăng là ai…có là một cô bé 15, cô gái 18,20,25….hay là một người mẹ…thì cứ đến hẹn lại lên, mỗi tháng một lần có những ngày trăng ngự trị…lộng lẫy trên bầu trời…thách thức mọi vẽ đẹp khác…kiêu sa trong cõi riêng muôn đời của mình cho thế gian chiêm ngưỡng…Có ai mà không ngước mắt nhìn khi trăng đang tỏa sáng dịu dàng trên bầu trời? Dù người có vô tình mấy khi ấy cũng nhớ ra…à ….trăng đang rằm!
        Đọc thơ Hàn Mặc Tử…đầy trăng đến dị kì !
        Uống trăng:
                 
        Có ai nuốt cả trăng vàng
                Có ai nuốt cả bóng nàng tiên nga?
         Ăn trăng:
                 
        Trời hỡi ! nhờ ai cho khỏi đói! 
                  Gío trăng có được làm sao ăn?
                  Làm sao giết được người trong mộng?
                  Để trả thù duyên kiếp phụ phàng?
         Và với Xuân Diệu thì : 
              … Trăng, vú mộng của muôn đời thi sĩ…

        Còn có sự so sánh nào tuyệt vời hơn nữa không? 
        Lưu Trọng Lư nhớ nhung mãi một thời kì trăng mật:
              
        …Còn đâu ánh trăng vàng
                 Mơ trên làn tóc rối…
             …..còn đâu giờ nhung lụa
                 Mộng trùm trên bông
                 tình nồng trong gối…
        Và một ngày khi có một người từ giấc mơ xa xôi đến,ôm đàn mà hát:…Từ khi em là Nguyệt tôi nghe đời gõ nhịp ca…Mình bỗng nghe đâu đó trong cõi …thơ ngây, mình hát thì thầm cho ai nghe đấy nhỉ …???
        ….
        Rồi một hôm có chàng trai trẻ đến nơi này…đời em có một lần, là lần tim em thấy yêu chàng… 

         
        Oanh Oanh

          


         

        #4
          Oanh Oanh 02.01.2007 10:58:52 (permalink)
          Cơn mưa bất chợt trong đời
           
          Một buổi trưa, giữa bộn bề công việc,trời bỗng nhiên mưa to làm không khí như dịu lại và trái tim bỗng muốn chao nghiêng trong lòng ngực...mình không ngăn được đôi tay...nhắn cho anh một dòng.
          "..Trời đang nắng chang chang tự nhiên mưa ào ào...anh thấy trời Sài Gòn có dễ thương như một cô bé Sài Gòn không ? "
          Lập tức anh trả lời liền...khiếp,thế mà cứ invisible...làm tưởng anh đang mãi đâu...
          " Dễ thương và một chút đỏng đảnh...một chút đỏng đảnh thì cũng được phải không em?"
          Kat (là mình đấy):Con gái thì phải đỏng đảnh chứ ! nếu không thì biến thành con trai mất rồi...
          Và thế là....dẹp đống công việc sang...mình nghe anh kể về những cơn mưa bất chợt trong đời của anh...Anh nói rằng...anh rất thích những cơn mưa như thế...nó luôn có một kỉ niệm rất đẹp với anh...Ừ thì mình cũng thế thôi...mình vốn yêu những hạt mưa nghiêng nghiêng,yêu những tiếng mưa rơi bên thềm,nghe buồn và đẹp như một chuyện tình dang dỡ...mưa muôn đời đẹp với mình...dù đó có là mưa đầu mùa hạt nhỏ long lanh!...mưa bóng mây, mưa phùn giá buốt,hay bão tố...Hạt mưa,riêng nó đã đẹp não nề..
          Anh kể đến đâu nhỉ? à...đến ly cà phê ngon nhất đời anh...Một ngày anh đang từ TĐ về SG để đi dạy kèm khi anh còn đang học ở TĐ...Trời cũng bỗng dưng đổ mưa thật to...anh đành phải ghé vào một quán cà phê cốc ven đường, đứng ngoài hiên trú mưa...mưa cứ mưa mãi...cô hàng cà phê bước ra mời anh vào ngồi kẻo ướt...anh đành phải rời chiếc xe đạp, vào ngồi xuống ghế và gọi một ly...trà đá ! Anh nhâm nhi nhấp miệng từng giọt trà đá...mãi rồi cũng hết ly ! mà mưa thì cứ mưa chi mưa mãi...cô chủ quán thấy vậy bèn ra mời anh uống cà phê,anh từ chối khéo...và đến khi mưa vẫn không dứt và cô ấy mời đến lần thứ bao nhiêu rồi...anh mới đành thú thiệt...anh không còn tiền! cô ấy quay vào làm một ly cà phê đen...mời anh...và đó, là ly cà phê ngon nhất trong đời mà anh được uống...
          Anh nói cứ nói và nói...còn  bên này mình...khóc hồi nào không biết nữa ! bất chợt như trời đang nắng thì mưa...Chỉ biết gõ ba chữ rời rạc : tội... nghiệp... anh !
          Anh nói, bây giờ , khi đã trãi qua bao nhiêu tháng ngày, khi đã có trong tay chút sự nghiệp, đó vẫn là ly cà phê ngon nhất đời mà anh từng biết.
          Câu chuyện đang thật cảm động thì anh lại bị quấy rầy...vẫn luôn như vậy thôi mà ! anh nói một câu trước khi tư biệt:
          " em có trái tim đa cảm quá...anh sợ sau này...em sẽ nhọc tâm"
          Mình cãi chày cãi cối lại ngay:
          " Nhọc tâm gì đâu anh, trời đang nắng gắt,công việc mệt nhọc, bỗng có một cơn mưa, mát cả trời, cả người...em thực tế lắm chứ có mơ mộng gì đâu..."
          Hôm nay...bỗng nhớ làm sao đến cơn mưa ngày ấy...đâu mất rồi những hạt mưa nghiêng nghiêng của một buổi trưa oi nồng...chắc chúng đã xuyên qua sông biển đổ vào lòng đại dương mênh mông cả rồi...
          Tặng anh,TB.
           
          Oanh Oanh 

          #5
            Oanh Oanh 27.01.2007 10:36:40 (permalink)
            Hương đồng gió nội

            ...Em hỏi anh đêm nay đi đâu? anh nói rằng anh đi giăng câu,anh đi giăng câu trên chiếc xuồng câu, anh chống tay sào nghe gió ào ào...
            Một bài hát dân ca mộc mạc, dí dõm nghe vui vui và thấy mát mẻ lạ thường...như có cả một làn gió đưa hết hương đồng cỏ nội đến với người nghe...Đôi khi mình thấy ghen tị với những người sống nơi thôn quê...họ có trời đất mênh mông,gió đồng bát ngát,có cả luỹ tre làng,có cả dòng sông trăng,có cả giếng trăng...có tất cả những thứ mà mình và những người sông nơi đô thị không thể nào có được...họ giàu có biết bao nhiêu !
            Mình rất thích nghe những bài dân ca như thế...cả những câu ca dao nói về chuyện tình yêu cũng vậy, dễ thương làm sao.
                              ...Đưa tay mà bứt cọng ngò
                           Thương em đứt ruột giả đò ngó lơ...
            Ôi những chàng trai nông thôn sao mà đáng yêu đến thế,còn các chàng trai thành thị đôi khi cũng muốn tìm một cọng ngò để... bứt mà tìm không ra... lại còn:
                           ...Tóc ngang lưng giữa chừng em bới
                               Em để chi dài bối rối dạ anh...
            Chuyện mới lạ à nhen, tóc tai, môi mắt là của người ta, ai biểu dòm trộm làm gì rồi lại thở than, trách móc...Thế mới biết các cô thôn nữ áo bà ba, tóc thơm ngát hương lài, hương bưởi cũng đáng yêu đến chừng nào...
            Nhắc đến những chàng trai những cô gái ở nông thôn…mình bỗng chợt nhớ đến Hai Lúa…Một ngày,cơn gió đồng nội thổi Hai Lúa đến nhà mình.Anh mang theo cả một túi thơ văn …lúng túng nói : anh có làm mấy bài thơ, bài văn ngắn ngắn, anh mang…tặng em nè! rồi em muốn làm gì đó thì làm!
            Trời đất ơi! Mình cười ha ha trong bụng…nhưng ngoài mặt thì chỉ là một nụ cười dễ thương đủ đế… đắm xuồng giăng câu của Hai Lúa: vậy hả anh…là làm sao em hổng hiểu?
            _Thì anh tặng em, em muốn gởi đăng báo dùm anh cũng được…vậy mà!
            Lại thế nữa, nhưng Hai Lúa làm mình ngạc nhiên quá đỗi vì thơ văn của anh cũng…đầy tâm trạng và cũng khá hay…Ôi thiệt là đúng như anh nói: anh chỉ là chàng Hai Lúa với em mà thôi, và anh muốn là Hai Lúa trong mắt em…
            Cũng bởi vì một ngày chữ Hai Lúa bỗng thoát ra từ cái lưỡi của mình…thế là một người đàn ông thành đạt, lịch lãm, khá đẹp trai bỗng trở thành anh Hai Lúa một cách vui vẻ…nhưng Hai Lúa này từ lâu rồi chắc đã không còn chống xuồng đi giăng câu, Hai Lúa đi xe hơi và làm sếp. Bây giờ Hai Lúa bất ngờ …mần thi ! mình nhìn anh với một chút ngưỡng mộ mới,vì mình rất yêu thơ văn kia mà…
            _Được thôi mà anh…em sẽ làm trung gian cho anh…em sẽ làm biên tập viên cho anh bài nào báo chịu đăng thì …phước lớn, còn không xem như em đăng nơi bàn làm việc của em ha anh …Hai Lúa?
            Anh cười hì hì:Quan trọng là em đọc đó thôi…
            Thế là từ đấy mình đa đoan thêm một công việc từ trên trời rơi xuống…bài vỡ anh gởi tới tấp về…khiếp sáng tác sao mà dữ dội! con người ta có khi mấy ngày không ra một chữ!
            Tuy có hơi vất vã xíu nhưng mình cũng thấy vui vui vì giúp được Hai Lúa, mang lại niềm vui cho một ai đó, cho một cuộc đời như mình nói …đầy tâm trạng!
            Và đã có những bài thơ bài văn của anh được đăng trên các báo…Mình cũng thấy vui như là của chính mình…vội báo tin cho anh cùng vui…thì anh lại cứ khẳng định:Chủ yếu là em xem thôi, anh muốn đăng nó vào trái tim em….
            Trái tim em ư? Trái tim em đang chờ một nụ tình xanh…một nụ tình xanh…

            Oanh Oanh 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2007 10:38:41 bởi Oanh Oanh >
            #6
              Oanh Oanh 28.01.2007 12:50:54 (permalink)
              Chiếc hộp dĩ vãng
               
              ...Hôm nay,một buổi sáng mùa thu, mình mở chiếc hộp chứa đầy dĩ vãng.Một dĩ vãng xa tít tắp, hay một dĩ vãng mới vừa trôi qua…Và mình đã gặp câu thơ tuyệt vời nhất nói về mùa thu xa xôi…
               
                                   Ô hay buồn vương cây ngô đồng
                                   Vàng rơi vàng rơi Thu mênh mông…
               
              Mình đang cầm trên tay cuốn tập nhạc cũ kĩ đã sờn góc màu rêu…cuốn tập nhạc này được một cô bé 15 nắn nót chép từ những tháng ngày chiêm bao huyền hoặc…
              Những chiếc lá , những bông hoa được nâng niu ép cạnh những bài hát giờ đã nhuộm màu thời gian vàng úa.Những hương thơm cúa lá của hoa ngây ngất một thời giờ còn thoảng lại một mùi thời gian lênh đênh…
              Kĩ niệm của thời hoa mộng xôn xao ùa về…ở đó có môi thắm má hồng, có mắt sáng long lanh,có lời ai ngập ngừng ngượng ngịu,có tiếng cười trong veo,có cả giận hờn vu vơ và những lời y…ê.. chưa nói hết…
              Mình ôm cuốn tập chứa đầy kỉ niệm vào tim, khép mắt lại mơ ước Dorêmon cho mình bước vào cổ máy thời gian…để mình trở lại tháng ngày mình 15,17 tuổi… 
               

              Vũ điệu của hoàng hôn
               
              Chiều tím ….chiều nhớ thương ai, người em tóc dài sầu trên phím đàn…
              Mình nhớ lần cuối cùng của buổi đi học thêm toán năm học 12 …Khuya hôm đó mặc dù rất lả mõi mệt, mình ráng ngồi chép từ bài hát của mẹ, bài chiều tím
              Những chiều học thêm của năm 12, có nhiều kỉ niệm khó quên.Buổi chiều hôm đó thật là đẹp…ráng chiều đỏ chuyển sang thành tím nhạt...nhuộm màu huyền ảo cả không gian sân trường...cây cỏ, hoa lá lay động,toả hương thơm ngất ngây lòng một cô bé.Mình như quên mất đang ngồi trong lớp học.Tay chống cằm đắm đuối chiêm ngưỡng vị nữ hoàng chiều tím đang khiêu vũ ngoài ô cửa sổ trên khắp vạn vật đất trời...cho đến khi mơ hồ nghe có giọng nói của ai đó từ rất xa xăm, kéo minh về với...lớp học:không nghe giảng bài mà mơ mộng gì, cô bé? thì đã thấy thầy giáo đang sừng sững trước mặt rồi...nhưng mà ơ kìa, mắt thầy rất đằm thắm, giọng thày rất dịu dàng và nụ cười của thày hôm ấy sao mà dễ thương hết biết....chết thật rồi, Chúa ơi !!!
              Thế rồi thày cho về sớm...sau khi chúc tụi mình thi cử cho tốt...Những bước chân rã rời mệt mõi khua vang khắp hành lang lớp học.Những cái nhìn tạm biệt vội vàng trao...ngoài kia, chiếc áo của nữ hoàng đang chuyển dần sang tím thẫm,và thẩm dần khi nàng nhẹ gót bay xa..nhường vạn vật không gian lại cho người đàn bà có tên gọi là bóng đêm...

               
              Hương Ngọc Lan
               
              Chiều thứ bảy, cả đám bạn thân kéo nhau lại nhà Quyên.Ngôi biệt thự cũ kỹ có sân vườn này là điểm hẹn của những mối tình thơ ngây…vì cha mẹ của Quyên rất Tây, rất dễ chịu…
              Bấm chuông hồi, thấy cậu em kế ra mở cổng…thằng nhóc nhỏ hơn bọn mình đến 2 tuổi mà già háp thấy nễ!!! Nhớ hồi mới đến nhà Quyên chơi…cả bọn có vài đứa yếu bóng vía đã vội đồng thanh …thưa:anh ạ !!!! nhóc kia đỏ mặt tía tai chạy một nước vào nhà…Sau đó Quyên cười rũ rượi nói: chục đứa bạn lần đầu đến đều kính cẩn…chào anh.Không hiểu nhóc có bí quyết gì mà lên đời vượt cấp????
              Trong vườn đã có khách sẵn tự bao giờ…anh Hùng bạn trai của chị Phượng đang ôm đàn hát tha thiết bài Phượng yêu…(chứ còn ai trồng khoai đất này nữa?)
              Bạn trai của Quyên là Lâm đã đóng đô từ kiếp nào…Tần thì nhấp nhõm nhìn sang cà phê Đỉnh Thiêng…quán có cây ngọc lan thật là già tàng cây che phủ khắp sân vườn , và nhất là cây đã cho hoa rất nhiều đề anh chàng Linh bạn trai của Tần sẵn cây nhà hoa vườn, lâu lâu bứt một nắm hoa lấm lét đứng trước cổng trường rình rập…đợi tặng cả bụm cho Tần…
              Bọn mình đi vào hậu liêu để xem mẹ Quyên làm ô mai me…lâu lâu Quyên nhón vài viên gọi là đãi bạn bè…vài đứa còn tham gia phụ gói ô mai nữa chứ.
              Rồi cả bọn lại ra vườn vừa nhâm nhi ô mai,vừa nói đủ thứ chuyện trên đời,vừa nghe Quyên ôm guitar  đàn hát…ngày đó có em đi nhẹ vào đời…và đem theo trăng sao đến với lời thơ nuối…
              Hương ngọc lan thơm ngát đâu đây tiễn đưa buổi chiều …Cả bọn đi qua Đỉnh Thiêng để làm tình làm tội Linh…thiệt là khoái trá khi thấy người yêu cùa Tần làm ….bồi bàn phục vụ…hi hi…
              Ngồi nhâm nhi nước chanh trong quán cà phê , nghe Tuấn Ngọc hát: ơn em thơ dại từ trời,theo ta xuống biển vớt đời ta trôi…giữa một không gian được ướp đẫm mùi hương ngoc lan bỗng thấy mình lớn thêm được chút xíu… 
                
              Oanh Oanh 

              #7
                hoctromuondoi 28.01.2007 17:15:46 (permalink)
                Giáo đường im bóng
                Chiều nay... ngồi trong ngồi trong ngôi Thánh đường bỗng nhớ bài viết của cô Oanh Oanh chi lạ... cô ấy không phải là một giáo dân ư... sao có những tâm tình thật tuyệt vời...
                Ngoài kia rộn rã tiếng xe... và lòng tôi cũng bận rộn theo... biết bao giờ mới trở lại cái yên tĩnh của tâm hồn...
                Ngày tháng đi và mọi cái cứ trôi dần... thật nhọc công khi muốn tìm lại chính mình... giờ nó méo mó thế nào ấy...
                Xin cám ơn cô Oanh Oanh... đã cho tôi trở về lại một lần trong ngôi Thánh đường thuở nào... với những rộn ràng thật yên tĩnh...
                Tất cả đều đã lùi xa thật xa...
                 
                #8
                  Oanh Oanh 28.01.2007 17:29:22 (permalink)
                  Chào các bạn KNG,Hoctromuondoi...đã ghé qua xem bài và góp ý...
                  Oanh Oanh cũng chỉ viết theo cảm xúc rất thật của lòng mình thôi mà...lòng nghĩ sao viết vậy về những kỉ niệm trãi dài từ...thời ấu thơ...thời mộng mơ...cho đến lúc trưởng thành...ngôi giáo đường ấy dường như là một phần cuộc đời của Oanh Oanh...Trót xem nơi ấy như quê nhà, như một chốn tìm về....nên khi ngôi giáo đường cũ không còn là một hụt hẫng khó tránh....
                  Nơi ấy mất thật rồi với những tháng ngày tuổi thơ...
                  Chúc các bạn vui.
                  Oanh Oanh
                  #9
                    Oanh Oanh 29.01.2007 08:44:07 (permalink)
                    Người đồng hành đôi khi…

                    Có những lúc bên mình không còn ai…có thể là lúc cần yên tĩnh để làm việc, để tập trung viết bài hay mơ mộng tìm một vần thơ…mình loay hoay viết, xoá cho đến khi hoàn chỉnh một bài làm cho công việc hay cho thú tiêu khiển của mình…thì mình có biết đâu được rằng có một người vẫn đồng hành với mình từ lúc bắt tay vào việc cho đến lúc thở phào nhẹ nhõm…người ấy cũng thở phào nhẹ nhõm y như mình…vì chẵng ai xa lạ đó chính là cái bóng của mình mà mình đâu có hay ?

                    Có những lúc mình đang vui vầy cùng bạn bè…bao nhiêu bạn trai săn đón,bao nhiêu bạn gái tíu tít cười đùa,hát hò,nhẩy nhót…Hay cả những lúc mình đang rong chơi đi dạo phố phường, ghé tiệm nọ vào quán kia,mua sắm đủ thứ linh tinh con gái …khi đã thấm mệt bước ra chỗ giữ xe thì…ô kìa dưới cái nắng chói chang gay gắt của Ngọ, cái bóng vẫn kiên nhẫn…mệt mõi không kém mình…lẽo đẽo theo sau…

                    Có những khi mình đang muốn xa lánh thế nhân,từ chối tất cả mọi cuộc hẹn hò,mọi cuộc vui nào rồi cũng nhàm chán…chỉ muốn chui vào cái vỏ ốc bí mật của mình,trầm tư mặc tưởng như một yogi, bó gối chiêm nghiệm lại cuộc đời . . . thì cái bóng vẫn lì lợm chui vào theo . . . thật là bực cả mình! muốn đuổi hắn đi mà không sao làm được chuyện đó . . . Nhưng rồi mình lại mặc kệ hắn đi! Vì có khi mình bị …bí về vấn đề gì, mình thử hỏi hắn xem sao thì hắn vẫn lặng câm…hắn vốn là như thế mà…

                    Nhưng cũng có những khi mình bị thất vọng não nề vì một chuyện gì đó, hay đang đau khổ vì những người dưng …mình cảm thấy đang bị …cả thế giới bỏ rơi, cảm giác cô đơn cùng cực quạnh hiu giá rét,chỉ còn biết rơi nước mắt ngắn dài tủi thân…thì bạn ơi, chính lúc ấy cái bóng vốn lặng câm kia lại thốt nên biết bao nhiêu lời an ủi vỗ về ấm áp nhất . . như tiếng nói của một người bạn gái thân tình nhất ? không…người chị gần gũi nhất ? không…chính là tiếng nói vô vàn thương yêu ,tràn đầy bao dung của …mẹ !

                    Vì thế bạn ơi, xin đừng quá hờ hững , vô tình với cái bóng của chính mình . Xin đừng bực bội hắt hủi nó…đừng mặc kệ nó với cuộc sống đen tối lặng câm . Khi vui bạn nên chia với nó đầu tiên, cười với nó, hát với nó…để may rủi có khi bạn đang đứng bên bờ vực thẳm của buồn phiền, tuyệt vọng…bạn hãy nhớ mình vẫn còn có một người đồng hành vui vẻ yêu đời ,thương yêu bạn nhất …là cái bóng của bạn chứ còn ai ?
                    Người đồng hành đôi khi chỉ là cái bóng…xin đừng quên
                    .


                    Oanh Oanh
                    #10
                      Oanh Oanh 30.01.2007 12:43:40 (permalink)
                      Đường lên Trăng
                       
                      Một lần,mình theo cơ quan của mẹ đi Đà Lạt chơi…ra khỏi Sài Gòn oi ả…thở phào nhẹ nhõm…trút gánh công việc lại sau lưng…cả đoàn người lao đi…nghỉ ngơi!
                      Sau khi ghé qua Kiều Giang ăn sáng…lại lên xe,hết nhìn phong cảnh hai bên đường lại ngủ…lại mở mắt để biết mình đang ở đâu….khoảng chục lần như thế. Rồi lại ghé ăn cơm trưa, lại tiếp tuc ngủ, nhìn phong cảnh…trời mát dần mát dần…không khí trong vắt …vách núi sừng sững hai bên…hoa dại nở rộ dọc đường …mình biết mình đang bước vào thành phố hoa , đang đi vào khung trời của tình sử Lang Và Biang…


                      Có một cảm giác vui vẻ ngập tràn trong hồn, mình mang hành lý gọn gàng xuống xe,trở lại với Đà Lạt chưa bao giờ hết đẹp,hết nên thơ trong tâm hồn của mọi người…Mình thì thầm vào không gian trong veo :Chào em ! Đà Lạt !
                      Nhận phòng xong trời đã chiều…còn kịp để bọn mình ghé chợ Đà Lạt sắm…đôi giày sandal để leo dốc Đà Lạt…khi đi vội vã quá quên mất mua, bây giờ dân SàiGòn lại ra chợ Đà Lạt để mua đồ Sài Gòn ! chứ với đôi giày có gót làm sao mà vượt suối trèo đèo đây trời? một bài hoc kinh nghiệm!

                      Lúc nãy đi ngang Hồ Xuân Hương kịp nhìn thấy mấy cây phượng tím đang treo đầy hoa tím ngát thuỷ chung.Nhất là cây mà lần trước minh đã có dịp chụp hình vào một buổi sáng tinh mơ. Ăn cơm tối tại khách sạn xong…chương trình là tự do đi chợ đêm Đà Lạt…sau đó ai thích thì mười giờ về để tham gia chương trình : xe đạp tình yêu !
                      Cả đám toàn các bạn trẻ…kéo nhau đến nơi cho thuê xe đạp đôi gần đấy…từng cặp nam nữ nhận một xe, có xe còn lẻ đến …ba người! Và cuộc đua xe đạp tình yêu bắt đầu….Mới đạp chưa  quen xe lảo đảo thấy thương…nhưng rồi đâu lại vào đó…vòng vòng quanh hồ Xuân Hương…vừa đạp vừa cười…vừa chọc ghẹo nhau…có cặp không hiểu sao xe cứ gặp sự cố hòai…bị mọi người bỏ xa…và bị mọi người nhìn bằng con mắt… mang hình viên đạn ! có người còn nói : tụi nó ở lại để xem phim ! dọc theo đường có rất nhiều ghế đá…và dĩ nhiên trên ghế đá có những cặp anh em ngồi hóng gió trông rất …tình! họ đang đóng phim í mà !Có người còn …tố cáo,tụi nó xem phim hay chính tụi nó tấp vào đâu đó để mà đóng…phinh? Ha ha ….hi hi…những tràng cười vui vẽ nổi lên để quên đi cái mệt đang thấm dần thấm dần….May mà trời Đà Lạt lạnh nên không thấy mệt mấy…
                      Về đến khách sạn gần một giờ đêm

                      Ngày hôm sau,buổi sáng đi tham quan thác, chụp ảnh tơi bời…Chiều đi thêm vài nơi…lại chụp ảnh và chụp ảnh…Ấn tượng nhất là lúc đi xe jeep để lên đỉnh Lang Biang,đường hẹp, quanh co, dốc đứng đến đau cả tim...Lên đến nơi trời xanh ngát, mây trắng toát,hình chụp rửa ra giống như tranh vẽ...vì không ai tin trời có thể xanh đến thế !Có nhiều người dân tộc bán đồ thổ cẩm ở đây, có một con bé xíu, mình chụp hình với nó và gọi nó là Nga nhỏ vì trông nó rất giống nhỏ bạn thân...nhỏ Đà Điểu chứ còn ai!

                      Tối hôm đó có người đòi đi sinh hoạt với người dân tộc ở xã Lat…nhưng đa số không thích vì lần trước đã đi rồi và có nhiều em bé…nên tối đó lại tự do đi chơi…chương trình nhanh chóng lên: đi chợ ,xong về đi uống cà phê Đà Lạt ,ai thích thì tham gia, có nhóm còn đi xe đạp đôi lần nữa…Tối khuya về có tăng ba trên sân thượng, nhớ đừng quên! mười hai giờ đêm…
                      Thế là nhóm của mình đi uống cà phê…Xem phim dốc tình thấy cà phê  Phượng Tím dễ thương quá…cả bọn kéo lên…ở trên dốc lầu…hóa ra ở bên trong rất sơ sài,chẵng có gì đẹp, ấn tượng….ngoài cái tên Phượng Tím…Một chút thất vọng …cả bọn vừa đi vừa hỏi thăm mãi…mới tìm ra quán cà phê : Đường lên Trăng…Quán là ngôi nhà phố lầu cao mấy tầng…chật hẹp nhưng bày biện khá ấn tượng…cà phê rất ngon…chủ quán là một kiến trúc sư lập dị…thiết kế quán như một mê cung…dẫn lên …trăng! Và chính ông đã đưa từng nhóm khách đi xuống phía dưới đất….vòng vo trong mê cung…như trong hang động thời tiền sữ…có cả thạch nhũ…và từ từ lại đi lên rất cao…lên trăng!...vừa đi ông vừa giải thích ý nghĩa của từng hang động, từng cái tượng do ông làm…và đường lên trăng vẫn chưa được thiết kế xong…vẫn còn là một công trình dỡ dang…Nhớ mãi khung cảnh trong quán…rất hay,cùng với nhạc Trịnh nho nhỏ như có một ai đó đang tự sự về một nổi niềm của cuộc đời…

                      Và tăng ba đêm đó là nhậu rượu cần với khô bò, khô nai,khô cá…hát hò,chuyện trò, chọc ghẹo...Ai uống được thì uống, ai không biết uống rượu thì …phá mồi mệt nghĩ, mõi cả răng…

                      Sáng hôm sau…là ngày về…đi ăn sáng xong trả phòng, Đi chợ Đà Lạt lần cuối…bà con mua quà cáp về cho gia đình, ghé uống lần cuối cà phê Đà Lạt …Sau đó lên xe đi tham quan một thác cuối cùng (à minh nhớ đây là thác thứ ba đã tham quan, khi đi cũng có ghé qua một thác chẵng nhớ tên gì…).Thác thứ ba này phải leo dốc rất cao…bà con đi thang máy chứ leo sao nổi. Lại chụp hình và ngắm nhìn cảnh đẹp thiên nhiên đến mãn nhãn…
                      Lên xe chia tay Đà Lạt với sự thỏa mãn tràn trề…Trở về với công việc…với Sài Gòn nóng bức…Mới đi xa có mấy ngày mà bỗng thấy...nhớ nhung ! không biết là nhớ Sài Gòn hay nhớ ….ai nữa đây?
                      Có trời mới biết được…!


                      Oanh Oanh
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2007 18:26:06 bởi Oanh Oanh >
                      #11
                        Oanh Oanh 31.01.2007 10:58:56 (permalink)
                        Lặng lẽ nơi này
                         
                        Hôm nay, mình muốn viết về …mẹ, những người mẹ trên đời đều giống nhau.Đầu tiên, đó là sự hy sinh vô bờ bến…làm sao kể hết những hy sinh từ nhỏ bé đến lớn lao cho đứa con thương yêu của mình? Có lẽ nói ra đây cũng bằng thừa và không thể nào nhớ để kể hết một …đời hy sinh của mẹ…

                        Mẹ có thể là một tiểu thư thiên kim…vì cuộc sống gia đình , đôi khi phải bước xuống…cùng cực! Tảo tần làm đủ mọi công việc lương thiện nào đó…để có tiền lo cho con cái mình được ăn học đầy đủ…Mẹ có thể đã từ một …công chúa đẹp lộng lẫy thời thiếu nữ mộng mơ…Nhưng vì con, mẹ có thể mất dần… mất dần…cái đẹp của mình , hồi nào không hay biết,đến một ngày khi nhìn lại mình…chắc mẹ  nuốt nước mắt nuối tiếc ngược vào lòng, để nhìn về con,về tương lai của con đang hé dần trước mắt mẹ…để có tương lai sáng sủa cho đứa con yêu…mẹ không ngần ngại đánh đổi tuổi trẻ và nhan sắc của chính bản thân mình…mẹ ơi !

                        Mẹ có thể là một người mẹ quê…suốt đời cơ cực,không bao giờ có thắc mắc tại sao mình cơ cực…suốt đời ! và càng cơ cực gấp bội phần khi các con lớn lên,học hành lên cao….Có ai biết được nỗi vui mừng khi nghe tin con đậu vào đại học ở thành phố…Nhưng trong niềm vui đó, mẹ đang ém nhẹm một nỗi lo có khi còn lớn hơn cả niềm vui…Lo tiền để con vào đại học…bao nhiêu là chi phí bạc triệu…cho một người mẹ nghèo rớt mồng tơi…cày thuê cuốc mướn kiếm tiền  ít ỏi đắp đổi qua ngày…những bài tính nhẩm cộng trừ  nhanh như chớp trong cái đầu …rất ít học của mẹ…nhưng rất tuyệt vời….tính ra được cho đời… biết bao nhiêu bác sĩ, kĩ sư, chuyên gia kinh tế,giáo sư…Có mấy ai nghĩ đằng sau vinh quang của một con người, có cả biển mồ hôi của những người cha người mẹ nghèo nàn, thất học, lạc hậu đến thế…mẹ ơi !

                        Và có người con nào lại quên cho được mẹ của mình cơ chứ?
                        Khi thành tài kiếm ra tiền rồi…đầu tiên là báo hiếu chút đỉnh cho mẹ…lo cho mẹ có cái ăn ngon thì mẹ lại nói: mẹ già rồi ăn uống bao nhiêu, để mà lo cho tương lai đi con ạ!Muốn lo cho mẹ có cái mặc đẹp để bù đắp cho tháng ngày…mẹ phải quên việc này vì con…Thì mẹ nói: mẹ già rồi còn đẹp đẽ với ai? Còn bà mẹ quê khổ cực quanh năm chỉ có áo nâu sồng, quần thâm vải tám,lấm lem như  đất, như khoai, như tàu lá chuối khô sau vườn…thì : mặc thế cho …nhẹ mình, gấm vóc con mua mẹ không quen…nặng mình lắm! Để con đừng quá vướng bận đến người mẹ già đấy thôi! Một đời lo cho con, nhưng khi con tập tểnh vào đời lại muốn nó quên mẹ đi mà chuẩn bị cho tương lai con đấy mà ! Đôi khi con lại giận hờn dại dột nghĩ mẹ …chê quà cáp của mình,mắt mẹ thoáng buồn như có sương che….biết bao giờ con yêu mới thật sự hiểu mẹ đây , đứa con muôn đời bé bỏng? Mẹ ơi !

                        Vì thế khi cuộc đời những đứa con…đã sang trang….con đã tự tin bước xuống cuộc đời với vốn kiến thức mà những người mẹ như thế đã bươn chải bằng cả đời mình để …di chúc lại cho con…Xã hội còn tôn vinh những người mẹ ấy…thì lấy đâu có đứa con nào lại xấu hổ khi mẹ mình vẫn giữ nét bình dị, chân quê, mộc mạc ấy? Chắc chắn là không….Riêng mình,những người mẹ già giản dị,chân chất ấy lại sáng ngời một vẽ đẹp lộng lẫy của …Trăng…tuyệt vời mà mát dịu thương yêu.Vẽ đẹp đầy tự hào đó, con mãi mang trong suốt hành trình cuộc đời,sẽ là tấm gương để con noi theo cho chính con và cho con cái của chúng con sau này….mẹ ơi !

                        Mẹ là như thế đấy, nên đã có một bài thơ nói : mẹ là quê hương của con…Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi…Xin hãy yêu thương mẹ như yêu thương quê hương của mình…và ngược lại…

                        Kính yêu tặng những người mẹ Việt Nam,quê hương của con

                        Oanh Oanh
                        #12
                          Oanh Oanh 09.02.2007 17:37:43 (permalink)
                          Lộng lẫy cát hoang...
                           
                          Mình đã nhiều lần đi chơi biển ở Mũi Né…nhưng đến bây giờ vẫn mãi mang một nổi nhớ nhung, mong mõi được gặp lại…như nỗi nhớ của một người tình dành cho một người tình…về những hoang mạc cát lộng lẫy  của thiên nhiên xứ này.

                          Biết nói gì đây khi mình đang đứng trên triền cát đỏ rực một màu nồng nàn? Mình muốn được tan thành cát…chưa bao giờ như lúc này mình mơ ước mãnh liệt được hóa thân thành một hạt cát nhỏ bé, hòa mình vào sa mạc cát không còn hoang vu nữa dưới bàn chân náo nức dày xéo của biết bao du khách…mình đau với niềm đau của cát…ai nói cát không có trái tim như con người? mình đã cảm nhận được trái tim của triệu triệu hạt cát đang run rẫy đớn đau…Hãy nhẹ nhẹ đôi chân hỡi những người đã đến đây vì lòng yêu thích cát…

                          Và gió là người đã xoa dịu niềm đau của cát…Gió đã liên tục xóa dấu vết của biết bao con người…giúp cát trở lai phẳng phiu …rồi lại bị …chà đạp…Gíó đã làm cho hoang mạc rực rỡ chuyển động tạo nên nét lung linh làm say đắm trái tim của những người trót đam mê cát.

                          Để đến được đồi cát trắng phải đi thật xa vào núi bằng xe địa hình dọc theo sát bên bờ biển…Những chiếc bánh xe cày sâu trên bờ biển những vạch ngoằn ngoèo oằn oại trông rất đau thương…Sau một chuyến đi bão táp…cũng đã đến được thiên đường của những triền cát trắng thoai thoải nối liền nhau, có khi lại cao sừng sững như một vách núi cát thách thức lòng chinh phục vượt qua và khám phá phía bên kia núi của con người…
                           
                          Mình lấy bàn tay vốc lên từng nắm cát…những hạt cát rất là nhuyễn, nhỏ không thể nào nhỏ hơn,nhìn gần trông thật bình dị thế nhưng lại tạo nên những đồi cát đẹp như mơ…cám ơn những hạt cát bé nhỏ, những hạt cát bé nhỏ dưới bàn tay của tạo hóa bíến thành những cảnh đẹp cho con người thưởng thức.Dưới bàn tay tài hoa và ý tưởng sáng tạo của con người lại cho đời những tác phẩm nghệ thuật có một không hai là tranh cát...
                          Xin biết ơn những hạt cát rất bình dị đã cống hiến hết mọi vẻ đẹp của mình cho thế gian...

                          Oanh Oanh
                          #13
                            Oanh Oanh 12.02.2007 13:30:35 (permalink)
                            Bước chân mùa xuân
                             
                            Mùa xuân đến làm con người bước những bước vội vã để nhanh chóng thoát ra được năm cũ mặc dù mới đó còn tưng bừng với Noel...
                            Mùa xuân đến một rừng nhành mai sẽ nhú những lộc xuân mang may mắn mang tình yêu mang cái đẹp đến cho mọi người...dù những cây mai có thể ở sâu trong rừng thẳm không một ai biết đến sự hiện diện của mình...
                            Mùa xuân đến cho lòng em chín thêm một chút để bước hẳn vào cuộc đời, cuộc đời mà chính em sẽ bước đi bằng đôi chân của mình trên con đường ở ngay dưới bàn chân mình....
                            Mùa xuân đến những ước mơ rất nhỏ bé nở hoa trong tim...bàn tay nhỏ xíu của em một hôm sẽ nằm gọn lõn trong bàn tay mềm mại ấm áp của anh,nơi chốn bình yên nhất trong cuộc đời...
                            Mùa xuân đến trái tim hát những lời yêu thương gởi đến cho người và cho mình dù cho cuộc đời của người vẫn là của người và cuộc đời của em vẫn là của em... 
                             
                            Oanh Oanh
                            #14
                              Oanh Oanh 20.02.2007 12:33:07 (permalink)
                              Thần tiên gẫy cánh đêm xuân
                               
                              ... thần tiên gẫy cánh đêm xuân bước lạc sa xuống trần...làm tình nhân đứng giữa trời không khóc mộng thiên đường...Một ngày, Sài Gòn mưa lê thê...mình mời Khổng Lồ nghe tình khúc thứ nhất...
                              Nơi anh , trời cũng đang phẫn nộ trút cuồng phong...anh mời minh xem bức tranh anh vẽ.Bức tranh vẽ anh ngồi dưới một gốc cây, nhìn lên trời trong đám mây trắng ẩn hiện một nàng tiên...anh viết: nàng tiên của anh ơi, hãy xuống đây với anh...anh thường hay lo sợ một ngày nào đó...tiên bay về trời...
                              Lúc ấy mình hồn nhiên nói:anh biết không? những tiên đã xuống trần gian rồi sẽ không bao giờ muốn về trời nữa, vì trần gian có biết bao sợi tơ yêu thương trói buộc tiên mất rồi…
                              Có khi còn hồn nhiên hát cho anh nghe: nàng tiên giáng trần không đôi cánh trắng giờ đang ngắm mưa rơi, đang đứng bên anh thầm cầu mưa mãi cho tiên đừng về...
                              Anh nói: thế thì anh la người hạnh phúc nhất  rồi khi có cô gái bước xuống từ trời chịu làm em gái của anh.
                              Hôm ấy giữa cái buồn u ám lạnh lẽo của một ngày mưa, ít nhất có hai tâm hồn cùng thấy ấm áp vì cho và nhận...

                              ....Không biết tự bao giờ,mình xem như mình đã...mắc nợ anh.Một món nợ sẻ chia những buồn phiền, đau đớn của đời anh.Tình nguyện được chia sẻ với anh...lúc ấy là một niềm vui của mình.Đơn giản vì nghĩ mình đang xoa dịu những nỗi đau,mang lại niềm vui nhỏ bé cho ai đó...bởi cuộc sống vốn dĩ buồn nhiêu hơn vui kia mà...
                              Có những đêm...ngồi bên anh cách nhau cả một không gian dịu vợi...để buồn cùng anh, để đau cùng anh, khi cuộc sống bắt anh nếm trãi những đau thương mất mát quá lớn lao...Chia sẻ bằng sự hiện diện của một con người đang cảm thông với anh...Mình nói: anh không cần nói gì, cứ im lặng,em cũng vậy...và cứ như thế cả hai cùng lắng nghe trong im lặng những nỗi niềm không tên...
                              Cho đến khi anh chợt nhớ đến...có mình và đêm hôm khuya khoắt...anh nói:em về đi, anh xin em, về đi...Mình nuốt nước mắt ra về trên đường khuya vắng người,mình khóc nức nở với cái bóng cô đơn trên mặt đường mà không hiểu được vì sao?

                              ...Làm tình yêu mõi cánh bay đi...mình cảm nhận được nỗi đau khi tình yêu không còn, khi gia đình tan vỡ nơi anh...Mình mơ hồ cảm nhận đó là một nỗi đau vô cùng.Mình thương cảm cho anh...thì thầm với anh những lời an ủi chân tình của một đứa em gái,những quan tâm đến bản thân và sức khoẻ...anh có vấn đề ở sức khoẻ...mình nhói tim khi nghĩ đến một ngày nào đó anh không còn trên cõi đời này...Anh à,khi ấy không phải là tiên bay về trời...mà là Khổng lồ đi về đâu? chỉ nhiêu đó thôi đủ để nước mắt ướt mi,nhạt nhòa chữ viết...
                              Cũng không ít lần mình hoảng hốt khi nghe trái tim bé nhỏ đang có những nhịp loạn run rẫy...đừng,đừng mà,tim ơi...
                              Mình muốn mãi mãi mình chỉ là một cô em gái của anh thôi.Cô em gái có trái tim đa cảm, dễ khóc dễ cười,không ít dại dột ngu ngơ...phải không anh?vậy nha anh?


                              Oanh Oanh
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 5 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 69 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9