Oanh Oanh
-
Số bài
:
418
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 28.12.2006
|
RE: Kỉ Niệm
-
15.09.2007 11:33:17
Dưới đáy xã hội Có một công viên nhỏ, nằm giữa hai con đường và ở đó có một trạm xe bus và biết bao câu chuyện ở dưới đáy xã hội hàng ngày diễn ra tại đây, mười năm về trước… Có một người đàn bà, béo ú, chắc là mẹ là bà cuả một lũ lóc nhóc trẻ con…Mỗi sang, bà ta đến ngự trên một chiếc ghế đá, phát tiền cho lủ con cháu ăn sáng, rồi khi chuyến xe bus đầu tiên đến, bà đẩy hai , ba đứa lên xe, tay mỗi đứa cầm một cái trống lắc. Cứ thế những chuyến xe tiếp theo lần lượt đón thêm những đứa trẻ cuả bà, trong đó, bao nhiêu đứa là con, cháu ruột, bao nhiêu đứa là con rơi con nhặt bên vĩa hè? Có trời mới biết được. Rồi bà ta ngồi đó, ăn uống no say, thuốc lá phì phèo, chuyện nhãm với các láng giềng chán, họ lại đánh bài, nói cười, văng tục rôm rả một góc trời công viên….Rồi chuyến xe bus về đầu tiên bên kia đường, mấy đứa trẻ tội tình chạy a về bà, chúng móc vét những đồng tiền lẻ, tiền xu ra trao cho bà. Bà ta đếm tiền, quát nạt, truy hỏi xem chúng có cắt xen giấu bớt không, luôn miệng hăm dọa tiền ít là nhịn cơm trưa, rồi lại đẩy chúng lên chuyến xe vưà trờ tới…Cứ thế, cuộc đời cuả bà là ngồi trên ghế đá thu tiền, cuộc đời những đưá trẻ là xin ăn hay móc túi trên những chuyến xe bus…. Có một gia đình du mục kì lạ là láng giềng vui vẻ cuả bà mẹ béo và bầy con ăn xin kia. Cũng chung một nghề bị gậy, nhưng hơi khác một chút. Chính người gia trưởng là một gã ma cô có màu da sạm vàng bệnh hoạn đi ăn xin. Gã luôn băng bó một cẳng chân, bôi thuốc đỏ loang lổ và thoa dầu gì ố vàng trong rất đáng sợ và kinh tởm. Mỗi sáng gã chống nạng khập khiễng đón xích lô mối đến một nơi nào đó để hành nghề.Có lẽ là một cái chợ nào đó, vì gã cũng rất tâm lý biết các cô, bà nội trợ rất từ tâm khi thấy cái bộ dạng cuả gã. Đã là gia đình thì phải có đủ vợ chồng con cái…vâng, có đủ cả! Vợ gã là một ả điếm mạt hạng về hưu, nếu không thế làm sao ả gặp được nhân duyên cuả mình? Là gã! Ả luôn mặc những bộ đồ soa màu mè tương phản với làn da bệnh hoạn y hệt chồng. Ả chỉ mỗi công việc là đi chợ mua nào thit, cá, gà…nấu nướng tại chỗ muì thơm làm bao cư dân dưới đáy xã hội đâu đó thấy bụng đói cồn cào. Rồi đúng 12g chiếc xích lô tháng chở đức ông chồng của ả về, gã ngồi bệt xuống tấm bạt cuả gia đình mình, tháo gỡ băng , hiện nguyên hình một gã ma cô gian xảo sống bằng sự lừa đảo lòng nhân từ cuả mọi người, một ngày chắc gã kiếm được còn hơn gấp mấy lần lương cuả một công nhân viên nhà nước. Bửa cơm thịnh soạn chờ đợi gã, thằng con trai nhỏ thó quặt quẹo cuả gã được cưng hơn trứng trong sự nạt nộ, chửi bới, trững giởn thô tục cuả cha và mẹ nó… Buổi chiều gã không cần đi làm việc, thu nhập bảo đảm cho một ngày sống, họ tiêu khiển bằng thú vui đỏ đen như bao nhiêu cư dân ở đây, với bà bạn láng giềng béo ú với bầy con ăn xin….Hể thấy bóng dáng công an, họ đứng dậy phủi bụi tránh đi, không ai làm gì được họ, họ không làm gi phi pháp… Có những cô gái mặc đồ bộ nhàu nát, mặt mày vật vờ, họ nằm có khi ngồi ngủ gật gù trên những chiếc ghế đá. Họ làm gì? Có lẽ ai cũng hiểu mà không muốn nói đến. Có thể họ lớn lên từ vĩa hè, những mảnh đời rơi rớt….Có thể họ cũng rơi rớt ra vĩa hè từ thói ham chơi, tham mê vật chất , biếng nhác lao động, từ các gia đình nghèo khó ở thôn quê…Họ ngủ lây lất suốt ngày, chiều đến ghé qua một trạm để trang điểm vội vàng, tắm rưả, thay bộ đồ mới …trạm là một xe thuốc lá cuả một mụ tú bà phấn son lòe loẹt…sau đó họ ra đứng, ngồi tại các gốc cây đón khách. Công việc cuả họ là về đêm, sau đó họ về lại trên những chiếc ghế đá, nằm co ro, đắp manh chiếu rách , hay tấm chăn cũ bẩn thỉu. Cuộc sống cuả họ đắm chìm trong bùn nhơ cho đến khi nào, những căn bệnh xã hội quái ác tiễn chân họ về bên kia thế giới, trên một ghế đá, một lề đường, có khi bên một đống rác… Có những người điên! chắn chắn là thế rồi, vì dù họ không nói, không ai nói…thì trên mặt họ đã nói hết, làm như có ai đó ghi rõ ràng một chữ điên trên mặt họ… Anh chàng điên có lẽ gia đình khá giả. Áo quần sạch sẽ, túi luôn có tiền…anh cứ hay ra đứng như tượng ở một gốc nào ở công viên, mắt nhìn chằm chằm các cô gái gần đó, có thể là các cô gái đàng hoàng ghé chân bên trạm xe, hay là các cô gái bán hoa rẻ tiền ngồi lê la đâu đó. Gương mặt anh ta đờ đẫn, ngây dại, mặt đỏ rần như muốn ….trào máu! Người điên có thể có một lúc nào trí nhớ họ không còn, nhưng bản năng cuả họ thì không mất đi đâu, mà như con ngưạ chứng vì không có lý trí để kiềm chế. Họ hừng hực với cái bản năng đó như những con thú khác giống đi tìm nhau, thật là tai họa cho những cô gái điên, họ gánh chịu tất cả… Và có những cô gái điên cũng tìm về nơi chốn này trong bước chân mộng du cuả bản năng. Có cô chỉ mới bước qua tuổi thiếu nữ, xinh xắn dễ thương làm sao, một hôm bỗng thấy cô loã thể đi ngang nhiên trong phố phường. Đám đàn ông giang hồ nơi công viên cười hô hố, trong các cửa hiệu hai bên đường, cũng có những người đàn ông chỉ chỏ cười nói…Lần sau cùng mình nhìn thấy cô là lúc cô có bầu thật lớn, có lẽ sắp đến ngày sinh. Lại một sinh linh tội tình không chọn được cha mẹ cho mình.Lề đường, cô nhi viện lại đón thêm một cư dân mới… Cuộc sống tàn nhẫn trôi nơi đáy sâu cuả xã hội….
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2007 12:54:33 bởi Oanh Oanh >
Hạnh phúc không bình dị Mà tuyệt vời như lúc em nghĩ: có anh
|