Kỉ Niệm
Thay đổi trang: << < 45 > | Trang 4 của 5 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 69 bài trong đề mục
Cỏ lau 22.08.2007 23:19:17 (permalink)
Thôi thì ta về với thiên nhiên của ta nhé.
#46
    Oanh Oanh 28.08.2007 11:55:06 (permalink)
    Cám ơn Cỏ Lau đã ghé nhà Oanh Oanh
     
    Đi siêu thị biên giới Mộc Bài
     
    Một ngày, đọc trên báo một tin đáng chú ý…siêu thị miễn thuế tại cừa khẩu Mộc Bài đang khai trương, bán rất nhiều mặt hàng từ gia dụng, hoá mỹ phẩm, kim khí điện máy, đồng hồ, điện thoại di động, mỹ phẩm cao cấp ngoại nhập. Có xe bus đi đậu tại chợ Bến Thành và xe bus về đậu tại siêu thị, tiện lợi vô cùng…làm mọi người xôn xao!
     
      Thế là sau một tuần, vào một ngày chủ nhật gia đình mình gồm hai người và một đứa bạn nhất định sẽ đi một chuyến dã ngoại, kết hợp mua sắm…Chẳng có gì gọi là chuẩn bị ngoài mang theo tiền để mua hàng và mỗi người tự mang theo... chính mình... 

       Sáng bảy giờ bắt đầu lên đường, đi xe tự túc đến gởi tại TrungTâm cấp cứu quận nhất, rồi đi bộ qua bến xe…Thật là hoa mắt lên khi thấy có một đám đông như trẩy hội từ các hướng đổ về đấy. Vào phòng bán vé hỏi thăm thì mới biết xe đi siêu thị Mộc Bài sẽ đến từng chiếc và đậu tại một bến xe bus trên đường Hàm Nghi cũng gần đó.Thế là lại đội nắng đi qua thì đã thấy tại bến này cũng có sẵn một rừng người, đứng từ trên lề tràn xuống cả lòng đường, ngoài những người trẻ và trung niên còn có biết bao nhiêu gia đình đi kèm theo các cụ già và nheo nhóc các em bé có khi còn đang bế ngữa trên tay! Thế mới biết dân thành phố hiếu kì và…ham rẻ thấy mà ghê, nghe nói hàng miển thuế ùn ùn kéo về biên giới chẳng ngại đường xa  và bao nhiêu bất ngờ, bất trắc đang chờ.
     
       Nhưng để leo lên được một chiếc xe bus …thì không phải là chuyện dễ! Bao nhiêu chiếc đến mà trong xe đã gần đầy người, không hiểu họ lên lúc nào, chúng rà rà chạy chứ không ngừng hẳn và bao nhiêu con người nhanh chân nhất đã chạy theo và khéo léo leo lên! Thế là mọi người đều…tự hiểu không thể đứng mà chờ …sung rụng, quên chờ xe đến rước mình, mà mình phải nhanh chân chạy để rước xe! Vì thế thấp thoáng thấy một chiếc xe Mộc Bài, ba người nhà mình bèn chạy như …vịt tới trước đón nó, khi nó rề qua thì phải lẹ như xiếc leo lên, may phước còn chỗ ngồi. Sau khi an vị rồi mà tim vẫn còn đập thình thịch!
     
       Và bây giờ thì ngồi vật vờ cho xe dằn xốc, bên tai bị tra tấn với biết bao tiếng nói, tiếng cười, tiếng khóc. Chiếc mũi cũng tội tình không kém phải chịu đựng với bao nhiêu là mùi đặc trưng…Cuối cùng chuyến xe hành quyết cũng đến biên giới…Siêu thị rộng lớn mọc trên một vùng đất hoang sơ, nhìn qua bên kia hàng rào là đất bạn Campuchia. Mọi người náo nức theo chân nhau đi vào siêu thị theo chỉ dẫn cuả nhân viên tại đây. Nào phải vào lấy vé, rồi đi qua lối nọ lối kia, lấy xe đẩy và vào khu vực trưng bày hàng.
     
       Siêu thị rộng lớn, nhưng hàng họ thì không bao nhiêu, có lẽ do mới khai trương nên chưa kịp chở hàng về? đa số là những hoá mỹ phẩm không tên tuổi, những thương hiệu lạ hoắc mà giá thì rẻ cực kì…có một số người mua rất nhiều, còn những hiệu có tên tuổi thì cũng chỉ rẻ hơn trên thành phố vài ngàn đồng. Chẳng lẻ đi lại về tay không? Bèn mua vài món lạ hoắc về mà cho đến bây giờ cũng chưa thấy ai đụng tới.Ghé qua khu kim khí điện máy, hàng cũng lèo tèo, giá cả thì có trời mới biết, và mặc hàng mắc tiền thì vẫn phải chiụ thuế! Như máy chụp hình kỷ thuật số, ti vi, tủ lạnh….Lướt qua khu bán dầu thơm son phấn thì cũng vậy, giá vẫn không rẻ gì….sau khi đã quá mỏi chân, khát nước và đói bụng…mọi người tràn qua khu nhà hàng ăn uống tại đây. Đồ ăn ăn cũng tạm được, bàn ghế đẹp sang trọng nên giá tính cắt cổ là phải rồi.

      Sau khi đã không còn đói nữa vội bước ra bên ngoài đi bộ một khoảng xa đến với một đám rất đông người đang chờ chực nơi đó. Chờ mãi chờ hoài thì mới hay…giờ này không còn xe lên nữa! Rồi hai, ba người dân điạ phương chạy đến nói có muốn gọi taxi để về không thì họ gọi …giúp cho, đành phải để họ… giúp chứ biết sao bây giờ? Nhưng cũng ngồi dưới nắng thiêu đốt cuả vùng biên giới khoảng một giờ sau, xe taxi mới đến. Cò xe xì xầm gì đó với tài xế taxi, và anh ta đòi: 400.000 cho ba người về đến chợ Bến Thành, mà trên xe thì cũng đang có sẵn ba vị khách!
     
       Khi đã yên vị trên xe rồi, định nhắm mắt ngủ một giấc thì lại không thể ngủ được vì những vị khách ngồi chung đang trò chuyên với nhau khá là to tiếng, nói cười hô hố .Họ gồm hai người đàn ông và một phụ nữ tuổi trung niên, trong đó có một ông là Việt kiều từ Mỹ về, người phụ nữ là bồ của ông ta. Thì ra họ thuê xe taxi qua casino tại Campuchia để đánh bài, và bây giờ đang trên đường đi về…Giờ thì mình mới biết hàng ngày vẫn có những người thừa tiền đi,  về như con thoi giữa sòng bạc này….
     
       Vài ngày sau, có những đồng nghiệp tại cơ quan náo nức rủ nhau đi ….siêu thị Mộc Bài…mình vội vã  can họ, mua hàng có thể rẻ hơn vài chục ngàn, nhưng tiền xe thì đến vài trăm ngàn thì coi bộ…hơi bị đau, chưa kể hàng họ đâu có gì đáng để mà mua?Ai nghe lời thì tốt, còn không thì cứ nếm trải một lần rồi nhớ mãi như mình vậy thôi…
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2007 11:56:37 bởi Oanh Oanh >
    #47
      namtuocbongdem_lfo 30.08.2007 07:52:21 (permalink)
      ờ thì trò đời vẫn là vậy mà.nhưng cũng có nơi bán rẻ chứ bộ ,lấy ví dụ là rẻ hơn vài ngàn hay vài chục ngàn chẳng hạn.nhưng đó chỉ là so với người dân địa phương thôi còn người ở xa lại thành đắt.như ở đây theo mình nghĩ siêu thị mộc bài này có qua lại với cánh lái xe.hì họ tung tin ra ngoài thị trường rồi...nói chung là ai nhẹ dạ thì phải chịu thôi xã hội thời nay mà ^_~
      #48
        Oanh Oanh 30.08.2007 10:13:24 (permalink)
        Chào bạn Nam Tước Bóng Đêm....
        Cám ơn đã ghé qua khu vườn kỉ niệm
        Bạn có cái tên ấn tượng lắm đó
         
        Bội bạc và lãng quên
         
         Mấy hôm nay, mình đang đọc lại quyển truyện ngắn của Hoàng Ngọc Tuấn, cuốn hình như là tinh yêu. Một cuốn truyện của thời trước, thời của mẹ.

           Những câu chuyện đều buồn, có chuyện rất buồn, làm như thể cuộc đời của con người được kết nối từ những nỗi buồn hay sao? Có lẽ là như thế, ở đa số nhiều người, trong thời điểm đó, có những số phận trôi theo thời cuộc, theo dòng đời với một định mệnh nghiệt ngã. Gia đình nào cũng có những mất mát đau thương. Gia đình nào cũng dính liu ít nhiều vào chế độ cũ. Vì thế, nỗi đau của người này, người kia thấy cũng quen quen. Hoàn cảnh nào hình như cũng có mình trong đó.

           Thế nhưng, trong chuyện ngắn cuối cùng, có câu tạm gọi là kết làm mình suy nghĩ mãi: "...chàng và nàng cả hai đều trở thành bậc thày tài ba về bội bạc và quên lãng..." đọc mà nghe đau xót chua chát làm sao...cho những người từng đằm thắm yêu nhau, cảm thấy không thể nào xa nhau, một sớm một chiều bỗng ngoảnh mặt quay lưng biến thành người xa lạ...Mình tự hỏi, những con người ấy có thực sự quên được nhau? Bội bạc thì chắc sẽ quên nhanh, còn quên lãng không bội bạc thì sao?

           Mình nhớ đến một câu hát của TCS:

                          ...Gặp nhau không nói không nụ cười 

                              Chút tình dường như hiu hắt bay...

                         ....Nhìn nhau ôi cũng như mọi người

                             Có một dòng sông đã qua đời...


        Thế thì mình nghĩ những con người trong hoàn cảnh đó xin hãy bội bạc nhau để mà không day dứt, để mà thanh thản với nỗi cô đơn của mình với cuộc đời mới của mình mà không oán trách gi người kia.

           Xin hãy bội bạc nhau

        #49
          Nghiem phu 30.08.2007 17:01:44 (permalink)
          Bội bạc, lãng quên... sao tôi có cảm giác như mình vừa ăn chiếc bánh gatô có nhân ớt khi đọc hai động từ này liền nhau?
          Khi tôi mười sáu tuổi, háo hức với bao điều ước. Từ ước trở thành nhà văn trẻ nhất, đến ước trở thành một thám tử bí hiểm nhất, ngay cả ước là một vận động viên nhảy dù cỡ siêu... Nhưng tôi chẳng thành ai trong số ngàn điều ước. Chính tôi đã bội bạc với tôi? Thật tình, tôi  không  lãng quên, không thể  nào lãng quên những ước mơ mà tôi đã bội bạc. Bạn có biết vì sao không? Hãy uốn lưỡi 7 lần đi, (như ông cha đã dạy) rồi trả lời nhé!
          Khi tôi bạc tóc, trở về mái trường tuổi thơ, lòng tràn ngập kỷ niệm. Tôi nhớ nhất khung cửa ra vào lớp văn, tôi đã  nín thở chờ thày chủ nhiệm bước vào để giật cho trúng cái chổi rơi vào vai thày. Vậy mà bây giờ tôi không sao nhớ được khi đứng kiểm điểm trước lớp tôi cười hay khóc? Lãng quên, đúng là tôi đã lãng quên.  Nhưng quả thật tôi không bao giờ bội bạc với kỷ niệm ấu thơ ấy
          Tôi đã yêu người ta rất dai dẳng, dai đến mức tôi không hiểu vì sao tôi lại sống mãi với tình yêu đó hàng nửa cuộc đời của một con người? Tôi đã hy sinh rất rất nhiều suy tư, tình cảm, thời gian cho tình cảm thiêng liêng đó. Người ta có yêu tôi,  nhưng vẫn kém tình cảm của tôi giành cho người ta đúng một sợi tóc. Và chỉ thế thôi mà chúng tôi coi như lãng quên tình yêu, không bội bạc  nhau bao giờ. Nhưng chắc chắn người ta không quên được tình yêu thiên thần đó, cũng như tôi.
          Chỉ vì lòng kiêu hãnh, kiêu hãnh với những gì dâng hiến cho tình yêu.
           
           
          #50
            Oanh Oanh 31.08.2007 11:41:07 (permalink)
            Cám ơn Nghiêm Phú đã có những chia sẻ với bài viết cuả Oanh Oanh.
            Con người đôi khi phải tự tàn nhẫn với chính mình....để nghe nỗi đau nhẹ vơi...
            #51
              Oanh Oanh 02.09.2007 16:51:47 (permalink)
              Như chiếc que diêm
               
                Hôm nay nghỉ buổi chiều…Sau khi xem hết tất cả các cuốn tạp chí mới mua mình mới chợt nhớ ra nảy giờ Bằng Kiều vẫn đang hát từ chiếc máy hát….Đĩa: mắt biếc, mà mình rất thích.

                 Giọng hát của anh êm ái và nhẹ tênh như hơi thở của mùa thu đang bao trùm không gian buổi trưa. Dòng nhạc xưa đẹp lộng lẫy nhưng sao mà buồn quá! Lẽ nào thơ và nhạc cứ phải buồn thì mới hay? Có lẽ là như vậy vì cái đẹp và cái buồn dễ đi vào lòng người hơn hết.

                 Mở đầu là bài hát: Lệ đá nhạc Trần Trịnh thơ Hà Huyền Chi. Một bài hát mà lời thì đẹp như một cô gái và nhạc thì buồn như đôi mắt của cô khi nhớ đến người yêu đến tình yêu…đã xa…
              ...
              Hỏi đá xanh rêu bao nhiêu tuổi buồn, hỏi gió phiêu du qua bao đỉnh trời, hỏi những đêm sâu đèn vàng héo hắt, ái ân bây giờ là nước mắt, cuối hồn một thoáng nhớ mênh mông….

                 Kế tiếp là những bài hát: xin còn gọi tên nhau, hạ trắng, mắt biếc, thà như giọt mưa, dấu tình sầu….và một bài mình mới biết từ khi mang CD này về nhà, bài hát: như chiếc que diêm của Từ Công Phụng. Mà mình vừa nghe đã sững sờ vì lời và nhạc của bài hát hay và quá buồn (dĩ nhiên rồi!), và nghe sao thấy quen , hình như rất giống câu chuyện tình của một người bạn…Mình đã rơi nước mắt khi nghe Bằng Kiều hát…
              …Đời anh sớm muộn gì, đời em sớm muộn gì, tình ta sớm muộn gì cũng hấp hối….
              …Rót cho đầy hồn nhau, lấp cho đầy đời nhau, những mặn nồng tình sâu rã rời…

                 Mình không biết có bao nhiêu người đã khóc khi nghe bài hát này , nhưng mình đã khóc cho những cuộc tình đẹp như cổ tích giữa đời thường, nhưng mãi mãi sẽ là cổ tích, chỉ là một giấc mơ, không thể nào đi đến hiện thực…Có khi nào tỉnh giấc chiêm bao đẹp mà không hối tiếc? Có lẽ, họ sẽ tiếp tục tìm nhau trong giấc mơ, khi họ vẫn sống, vẫn thở trong thế giới...thực tại …phủ phàng.

                 Và mình không biết làm gì hơn là cầu chúc cho những tâm hồn rất yêu nhau luôn có nhau dẫu họ xa cách nhau vời vợi từ không gian sống, nhưng họ vẫn gần lắm trong câu chuyện cổ tích, hằng đêm họ vẫn đến với nhau, nói cho nhau nghe biết bao lời yêu thương nhớ nhung, tình yêu của họ vẫn mảnh liệt trong …cõi riêng của họ.... và sẽ không bao giờ hấp hối như lời của bài hát...dù chỉ là sống trong mơ...
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2007 17:49:31 bởi Oanh Oanh >
              #52
                Oanh Oanh 03.09.2007 19:00:03 (permalink)
                Sự giấu mặt của luật nhân quả
                 
                    Hôm nay ghé qua nhà bà ngoại, được mấy dì bắt ngồi xem đĩa CD thuyết pháp của một Thày tên tuổi , bài thuyết pháp nói về … sự giấu mặt của luật nhân quả…
                   Nghe tới đâu ….hết hồn tới đó!
                   Và cũng nghe tới đâu…ngộ ra tới đó!
                   Thì ra…và thì ra…
                 
                   Thế mới biết, một vấn đề nếu không hiểu được đến nơi đến chốn thì …tai hại biết bao nhiêu. Mọi người, đa số ai cũng đều hiểu gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy. Nhưng nếu đã quá chú ý đến nhân quả, con người đôi khi sẽ trở thành ích kỷ trong mọi suy nghỉ, mọi hành động gọi là giúp đỡ người khác, hay nói chung là làm ….từ thiện, để mưu cầu một cái gì đó cho bản thân, cho gia đình, thì hành vi làm điều tốt ấy sẽ không có được kết quả như họ mong muốn vì cái tâm của họ không thật sự tốt như…Bồ Tát, mà là tâm của kẻ phàm phu….
                 
                   Và hiểu thêm một chút về những lời cầu nguyện, cho chính mình, cho mọi người…Tại sao, có khi và có người, lúc gặp nguy khốn cầu nguyện thì được Bề Trên giúp đỡ cho qua, mà lại có người lại bị Chúa, Phật bỏ quên trong cơn đau cùng cực của mình? Xin đừng vội buông lời oán trách cao xanh mà vướng thêm tội tình, bởi vì có khi mình không nhớ được hay cố tình không nhớ tới những nghiệp chướng chính mình đã gây ra ở …kiếp trước hay chính trong kiếp này mà mình cố tình lãng quên, hoặc có thể nghỉ…ôi, chuyện ác nhỏ thôi mà! Xin hãy nhớ cho rằng Bề trên ở xa nên rất tinh tường, Thấy hết mọi chuyện.
                 
                   Cho nên, khi trên con đường đời chẳng may sao gặp toàn những cảnh trớ trêu, đoạn trường, xin đừng trách người, trách trời, trách đời, mà hãy coi như mình phải chịu hết bao nghiệp chướng của đời mình, vì rõ ràng mình không thể nào lẩn tránh nó, không thể chạy trời cho khỏi nắng, hãy can đảm chấp nhận nó, tu tỉnh lại tâm tánh và cố gắng vượt qua…và chắc chắn bạn sẽ vượt qua…sẽ phải đi cho hết cuộc đời và bao nhiêu nghiệp chướng nếu có của mình, nếu không nó sẽ day dưa qua đời sau và mãi mãi….
                 
                   Vì luật nhân quả luôn giấu mặt nên đạo đức của con người chịu thử thách rất lớn. Có những nghịch lý, những ngộ nhận vì không hiểu hết chân lý của lời Phật dạy, con người dễ trói buộc mình trong cái tâm vị kỷ…Hãy rèn luyện cái tâm Bồ Tát trong mỗi con người thì mọi chuyện sẽ tự nó tháo gỡ và con người sẽ bình yên trong cuộc sống của mình dù có đang đớn đau vì nghịch cảnh. Triết lý của nhà Phật rất đơn giản và dễ hiểu cho mọi người, chỉ là….Phật tự tâm, bạn ơi... 
                 

                #53
                  Oanh Oanh 08.09.2007 11:11:26 (permalink)
                   
                  Mình là ai?
                   
                     Nàng nhận ra chàng giữa muôn ngàn cái tên trong một vườn thơ.
                  Những ngày xưa thơ mộng vụt sống dậy mãnh liệt trong nàng…một cuộc đời xem như đã chết khi mới nửa chừng xuân. Và rồi chàng cũng nhận ngay ra nàng, khi nàng quyết định tham gia, làm mấy bài thơ họa lại với chàng.

                    Họ xuôi vào nhau như những dòng sông chỉ có một chiều là đổ vào đại dương. Những nhớ nhung da diết, những yêu thương nồng nàn có dịp bộc lộ gởi gắm cho nhau…bất chấp có một ác phụ thời gian đã đứng giữa ngăn chận suốt bao nhiêu là tháng ngày. Trên diễn đàn mọi người tấm tắt chiêm ngưỡng và nghĩ: họ yêu nhau…Giữa thế giới ảo này, chuyện như thế không lạ gì. Nhưng ảo hay thật, thật hay ảo…chỉ có hai người họ biết với nhau.

                    Họ đã từng biết nhau từ thuở còn trẻ. Nhưng vì không có duyên nợ, cuộc đời đẩy họ trôi khỏi nhau. Dòng thác cuộc đời ào ạt chảy, bao nhiêu mùa thu cuộc đời đi qua, lá bao nhiêu là lần đổi màu…thế nhưng dòng thác ấy lại một lần nữa cuốn họ vào nhau, phải chăng đó là định mệnh?

                    Chàng không còn nhận ra mình nữa. Một hôm không hiểu sao lại gõ cửa yahoo đứa cháu gái.
                  _Này…nhỏ đâu rồi? có chuyện muốn hỏi nhỏ đây…
                  _Ôi…lâu lắm mới gặp chú, có chuyện gì mà phải hỏi đến cháu chứ?
                  _Thì cháu chẳng tự nhận mình là quân sư quạt mo đó sao? Chuyện thế này….
                  _Ái chà !!! phải cảnh giác nha chú, rồi sao nữa…?
                  _...Rồi bây giờ, cô ấy muốn trở về xứ để sống với gia đình sau bao năm xa cách và….cũng để gặp chú! nhỏ thấy sao?
                  _Không được đâu! về nhà để đoàn tụ với gia đình thì được, chứ để gặp chú thì không được đâu! Cháu không cho! Chú đang có một gia đình Hạnh Phúc…
                  Con nhỏ được dịp… múa mép quân sư, mà nó nói đúng đó chứ, chàng đau đớn vờ vui vẻ:
                  _Chú hiểu mà….chú chỉ thương cho hoàn cảnh cuả người ta…Chú đã có quyết định rồi…cám ơn nhỏ.

                    Chàng thoát khỏi đứa cháu gái, lòng một chút giận hờn! nó tưởng nó là ai kia chứ? Nhưng còn mình bây giờ thì đang là ... ai?
                  Chàng …bó tay, chưa trả lời được…

                  #54
                    Oanh Oanh 12.09.2007 16:47:34 (permalink)
                    Thế giới ảo
                     
                       Con người có nhu cầu sống trong một thế giới riêng cuả mình.Và khi internet ra đời, càng có điều kiện thuận lợi cho người ta mỗi ngày khi nào thích lại rúc vào cái vỏ ốc cuả mình, và ngao du…
                     
                       Họ đủ mọi lứa tuổi, và dĩ nhiên có một sở thích viết lách, yêu thích văn chương, âm nhạc…Họ say mê với cái công việc âm thầm, không được ai trả lương, song song với một công việc phải làm hàng ngày vì cơm áo. Như thể thế giới ảo nuôi nấng tâm hồn họ được tươi tốt và có lẽ mãi mãi khó có thể tách rời được nữa.
                    Họ có thể là những người lớn tuổi đã về hưu, lấy thú văn chương làm niềm vui cho cuộc sống nhàn nhã hàng ngày.Thế nhưng họ cũng là những người trung niên, đã có trong tay một sự nghiệp rồi, hay họ cũng có thể là những thanh niên đang bắt tay xây dựng cho mình một sự nghiệp …Họ gặp nhau tại thế giới ảo này, để thể hiện niềm đam mê không ai biết được cuả mình.Có thể không một ai được biết, ngoài họ…
                     
                       Những bài văn họ viết, những bài phê bình, thời sự…hay những bài thơ lãng mạn cuả họ khi gởi lên diễn đàn, sẽ tìm được những tâm hồn đồng điệu hưởng ứng…Để rồi hình thành những sợi dây liên kết, những sợi dây vô hình xem chừng mong manh, nhưng cũng ràng buộc không kém những ràng buộc đời thường bao nhiêu.
                    Nó khiến họ ngày ngày phải ghé qua, dạo một vòng xem người nọ, nhìn người kia. Nó thôi thúc họ phải viết, trải lòng ra như con tằm nhả tơ. Để làm gì? để thoả mãn đam mê cuả mình, để phục vụ cho bao nhiêu người…vậy thôi!
                     
                       Và rồi họ chợt nhận ra như có cả một cuộc đời trong cái thế giới ảo này.Có cả yêu thương, giận hờn, nhớ nhung và đau đớn…Đôi khi họ tưởng họ nhận được rất nhiều và rồi họ cũng phải gánh thêm rất nhiều, có khi còn mất mát rất nhiều….
                    Để có một lúc nào đó họ cảm thấy thế giới ảo hình như đang dần biến thành cuộc đời thật, khiến họ chán ngán…Họ bỏ đi! Người ta luôn có khuynh hướng muốn vứt bỏ cái gì làm họ nhàm chán như thải đi một đồ dùng đã cũ. Nhưng không được bao lâu ….họ lại quay về vì họ không thể bỏ được, ít nhất là trong lúc họ quay về! Vắng họ, mọi người có thể sẽ thấy thiếu thiếu , buồn buồn…nên khi họ về mọi người lại hân hoan, lại vui…dù có khi chưa hề quen biết nhau, thì có biết nhau đấy, nhưng chỉ biết cái tên…
                     
                       Vì thế mà thế giới ảo ngày một thêm nhiều cư dân mới. Họ cùng nhau gởi gắm biết bao tâm sự, họ chia sẻ với mọi người, dù rằng có khi bài thơ, bài viết cuả họ chẳng ai buồn đọc đến! Nhưng có hề gì? Vì ít ra họ đã nói được điều mình muốn nói, dù có khi chỉ là  nói với hư không, cũng đủ làm họ mãn nguyện lắm rồi. Xem như đó là một trạm nghỉ chân, để phục hồi sức khỏe trước khi dấn thân quay lại sống tiếp với cuộc đời thật sự cuả họ.
                     
                    #55
                      Oanh Oanh 15.09.2007 11:33:17 (permalink)
                      Dưới đáy xã hội
                       
                      Có một công viên nhỏ, nằm giữa hai con đường và ở đó có một trạm xe bus và biết bao câu chuyện ở dưới đáy xã hội hàng ngày diễn ra tại đây, mười năm về trước…

                      Có một người đàn bà, béo ú, chắc là mẹ là bà cuả một lũ lóc nhóc trẻ con…Mỗi sang, bà ta đến ngự trên một chiếc ghế đá, phát tiền cho lủ con cháu ăn sáng, rồi khi chuyến xe bus đầu tiên đến, bà đẩy hai , ba đứa lên xe, tay mỗi đứa cầm một cái trống lắc. Cứ thế những chuyến xe tiếp theo lần lượt đón thêm những đứa trẻ cuả bà, trong đó, bao nhiêu đứa là con, cháu ruột, bao nhiêu đứa là con rơi con nhặt bên vĩa hè? Có trời mới biết được. Rồi bà ta ngồi đó, ăn uống no say, thuốc lá phì phèo, chuyện nhãm với các láng giềng chán, họ lại đánh bài, nói cười, văng tục rôm rả một góc trời công viên….Rồi chuyến xe bus về đầu tiên bên kia đường, mấy đứa trẻ tội tình chạy a về bà, chúng móc vét những đồng tiền lẻ, tiền xu ra trao cho bà. Bà ta đếm tiền, quát nạt, truy hỏi xem chúng có cắt xen giấu bớt không, luôn miệng hăm dọa tiền ít là nhịn cơm trưa, rồi lại đẩy chúng lên chuyến xe vưà trờ tới…Cứ thế, cuộc đời cuả bà là ngồi trên ghế đá thu tiền, cuộc đời những đưá trẻ là xin ăn hay móc túi trên những chuyến xe bus….
                       
                      Có một gia đình du mục kì lạ là láng giềng vui vẻ cuả bà mẹ béo và bầy con ăn xin kia. Cũng chung một nghề bị gậy, nhưng hơi khác một chút. Chính người gia trưởng là một gã ma cô có màu da sạm vàng bệnh hoạn đi ăn xin. Gã luôn băng bó một cẳng chân, bôi thuốc đỏ loang lổ và thoa dầu gì ố vàng trong rất đáng sợ và kinh tởm. Mỗi sáng gã chống nạng khập khiễng đón xích lô mối đến một nơi nào đó để hành nghề.Có lẽ là một cái chợ nào đó, vì gã cũng rất tâm lý biết các cô, bà nội trợ rất từ tâm khi thấy cái bộ dạng cuả gã. Đã là gia đình thì phải có đủ vợ chồng con cái…vâng, có đủ cả! Vợ gã là một ả điếm mạt hạng về hưu, nếu không thế làm sao ả gặp được nhân duyên cuả mình? Là gã! Ả luôn mặc những bộ đồ soa màu mè tương phản với làn da bệnh hoạn y hệt chồng. Ả chỉ mỗi công việc là đi chợ mua nào thit, cá, gà…nấu nướng tại chỗ muì thơm làm bao cư dân dưới đáy xã hội đâu đó thấy bụng đói cồn cào. Rồi đúng 12g chiếc xích lô tháng chở đức ông chồng của ả về, gã ngồi bệt xuống tấm bạt cuả gia đình mình, tháo gỡ băng , hiện nguyên hình một gã ma cô gian xảo sống bằng sự lừa đảo lòng nhân từ cuả mọi người, một ngày chắc gã kiếm được còn hơn gấp mấy lần lương cuả một công nhân viên nhà nước. Bửa cơm thịnh soạn chờ đợi gã, thằng con trai nhỏ thó quặt quẹo cuả gã được cưng hơn trứng trong sự nạt nộ, chửi bới, trững giởn thô tục cuả cha và mẹ nó…
                      Buổi chiều gã không cần đi làm việc, thu nhập bảo đảm cho một ngày sống, họ tiêu khiển bằng thú vui đỏ đen như bao nhiêu cư dân ở đây, với bà bạn láng giềng béo ú với bầy con ăn xin….Hể thấy bóng dáng công an, họ đứng dậy phủi bụi tránh đi, không ai làm gì được họ, họ không làm gi phi pháp…
                       
                      Có những cô gái mặc đồ bộ nhàu nát, mặt mày vật vờ, họ nằm có khi ngồi ngủ gật gù trên những chiếc ghế đá. Họ làm gì? Có lẽ ai cũng hiểu mà không muốn nói đến. Có thể họ lớn lên từ vĩa hè, những mảnh đời rơi rớt….Có thể họ cũng rơi rớt ra vĩa hè từ thói ham chơi, tham mê vật chất , biếng nhác lao động, từ các gia đình nghèo khó ở thôn quê…Họ ngủ lây lất suốt ngày, chiều đến ghé qua một trạm để trang điểm vội vàng, tắm rưả, thay bộ đồ mới …trạm là một xe thuốc lá cuả một mụ tú bà phấn son lòe loẹt…sau đó họ ra đứng, ngồi tại các gốc cây đón khách. Công việc cuả họ là về đêm, sau đó họ về lại trên những chiếc ghế đá, nằm co ro, đắp manh chiếu rách , hay tấm chăn cũ bẩn thỉu. Cuộc sống cuả họ đắm chìm trong bùn nhơ cho đến khi nào, những căn bệnh xã hội quái ác tiễn
                      chân họ về bên kia thế giới, trên một ghế đá, một lề đường, có khi bên một đống rác…

                      Có những người điên! chắn chắn là thế rồi, vì dù họ không nói, không ai nói…thì trên mặt họ đã nói hết, làm như có ai đó ghi rõ ràng một chữ điên trên mặt họ…
                      Anh chàng điên có lẽ gia đình khá giả. Áo quần sạch sẽ, túi luôn có tiền…anh cứ hay ra đứng như tượng ở một gốc nào ở công viên, mắt nhìn chằm chằm các cô gái gần đó, có thể là các cô gái đàng hoàng ghé chân bên trạm xe, hay là các cô gái bán hoa rẻ tiền ngồi lê la đâu đó. Gương mặt anh ta đờ đẫn, ngây dại, mặt đỏ rần như muốn ….trào máu! Người điên có thể có một lúc nào trí nhớ họ không còn, nhưng bản năng cuả họ thì không mất đi đâu, mà như con ngưạ chứng vì không có lý trí để kiềm chế. Họ hừng hực với cái bản năng đó như những con thú khác giống đi tìm nhau, thật là tai họa cho những cô gái điên, họ gánh chịu tất cả…
                      Và có những cô gái điên cũng tìm về nơi chốn này trong bước chân mộng du cuả bản năng. Có cô chỉ mới bước qua tuổi thiếu nữ, xinh xắn dễ thương làm sao, một hôm bỗng thấy cô loã thể đi ngang nhiên trong phố phường. Đám đàn ông giang hồ nơi công viên cười hô hố, trong các cửa hiệu hai bên đường, cũng có những người đàn ông chỉ chỏ cười nói…Lần sau cùng mình nhìn thấy cô là lúc cô có bầu thật lớn, có lẽ sắp đến ngày sinh. Lại một sinh linh tội tình không chọn được cha mẹ cho mình.Lề đường, cô nhi viện lại đón thêm một cư dân mới…


                      Cuộc sống  tàn nhẫn trôi nơi đáy sâu cuả xã hội…. 
                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2007 12:54:33 bởi Oanh Oanh >
                      #56
                        Oanh Oanh 16.09.2007 18:38:09 (permalink)
                        .
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2007 14:48:46 bởi Oanh Oanh >
                        #57
                          namtuocbongdem_lfo 23.09.2007 20:46:26 (permalink)
                          Thu đi rồi thu đến
                          Không mang chút buồn vui
                          Kỷ niệm năm nào còn day dứt
                          Chút tình xưa còn thoang thoảng đâu đây
                           
                          Nhớ ngày xưa ta bên nhau
                          Tay trong tay cùng nỗi nhớ
                          thoáng nhìn nhau mà lòng nghe vội vã
                          chút tình xưa giờ tan biến nơi nao
                           
                          Kỷ niệm cũ chợt ùa về trước mặt
                          Ôi thân thương những ước muốn thuở nào
                          Ngày qua ngày ta kiếm tìm chiếc lá
                          Tình yêu xưa,nay vội vã đi rồi...
                          #58
                            Oanh Oanh 24.09.2007 21:20:50 (permalink)
                            Cám ơn bạn Nam Tước vào vườn kỷ niệm và để lại một bài thơ đầy cảm xúc.

                            Hôm nay Oanh Oanh kể chuyện tiếp:
                             
                            Ngoài cửa thiên đường
                             
                               Họ luôn ở hai nơi xa chưa một lần gặp mặt. Thế nhưng có một sợi dây vô hình nào đó trói buộc họ vào nhau. Có thể gọi đó là tình yêu không…khi chỉ có nhớ nhung và nhung nhớ? Tình yêu đòi hỏi nhiều hơn nữa kia chứ nào phải chỉ có nhớ nhung? Nhưng dường như cả hai thấy bằng lòng với cái mà họ ngở là tình yêu của mình. Họ nuôi dưỡng nó qua bao thăng trầm, sóng gió của cuộc đời và cả của lòng người….
                             
                               Bao nhiêu phen sợi mong manh ấy căng ra như chiếc dây đàn sắp đứt…thì cũng bao phen họ lại tự điều chỉnh sắp xếp để nó lại trở về như xưa. Nhưng làm sao có thể như xưa? Thế rồi họ luôn ở thế đối đầu, để mong sao tình yêu kia mãi luôn tốt đẹp như lúc họ gọi là ban đầu nó đã….Đúng là một tình yêu rất đẹp, đẹp tuyệt vời, đẹp như mơ cho hai tâm hồn yêu nhau mà không vương vào một khía cạnh trần tục nào. Thật là hai tâm hồn đau đớn yêu nhau….
                             
                               Họ gạt bỏ mọi cơ hội của những con người tìm đến với họ bằng một tình yêu thật sự của cuộc đời. Họ chỉ nhìn thấy trong ảo mộng tình yêu của họ mà thôi. Nó lấp lánh như ngôi sao trên trời, đẹp quá sức tưởng tượng và cũng ở ngoài tầm với của con người. Họ phủ phàng từ bỏ những cánh cửa hạnh phúc mời gọi họ trong cuộc sống, để luôn đứng bên ngoài cửa thiên đường mà chiêm ngưỡng tình yêu của họ. Nó có một sức hút mãnh liệt và họ cứ quay quanh nó như những vệ tinh. Chỉ xoay quanh chứ không bao giờ đến gần được trong giải thiên hà mênh mông cuộc đời….
                             
                               Họ lẽ nào bằng lòng làm những vệ tinh quay quanh tình yêu của mình? Làm gì có! Họ vẫn mong chờ một ngày họ đến được với nhau vì họ cũng là con người kia mà. Ngày ấy có lẽ sẽ là một big bang….khi họ có thể nắm tay nhau để cùng bước vào cửa thiên đường…đó sẽ là ngày tận thế! Cho nên họ vừa mong muốn vừa sợ hãi, và họ tiếp tục xoay xoay quanh tinh cầu tình yêu lấp lánh, lung linh của mình….cho đến bao giờ, biết đến bao giờ….
                             
                               Buồn làm sao!
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2007 21:21:50 bởi Oanh Oanh >
                            #59
                              namtuocbongdem_lfo 24.09.2007 22:52:04 (permalink)
                              đau khổ,hạnh phúc.Bội bạc và lãng quên,..những thứ dường như ta vẫn còn thiếu sót khi nhìn nhận chúng.Sự đau khổ tồn tại dựa trên khía cạnh khi không còn cách giải quyết nào khá khẩm hơn là ngồi một mình trong một hoàn cảnh nào đó nghĩ là mình đang đơn độc.sự hạnh phúc đôi khi nó lại ở một khía cạnh khác.ta đang ở một nơi hoàn toàn không có sự đau khổ.hạnh phúc vĩnh hằng ư? một phần nào đó trong con người ta thường mơ về ngôi nhà hạnh phúc.chẳng phải ai cũng từng có ước mơ như vậy?
                              Bội bạc thì sao? khi mà có người cứ phải giằng co níu kéo lấy con người mình,muốn thoát ư đâu phải dễ ! khi con người bám riết lấy một điều gì đó ta lại càng phải lãnh đạm tránh xa ư? vậy là ta đã bội bạc.sau một khoảng thời gian nào đó ta lại lãng quên.dường như trong trí nhớ của ta đã gạn lọc cái quá khứ ấy.một quá khứ tồi tệ cho  một kẻ tệ bạc như chính con người mình  để rồi khi đến một thế giới mới ta muốn trở thành một con người khác dành cho thế giới thực tại.ta lại càng cần phải quên đi quá khứ để hướng về thực tại một quá khứ đau buồn.nhưng càng đau buồn ta lại càng phải vui để tiếp bước trên con đường mới.
                              Vì những điều như vậy(cũng có thể còn nhiều thiếu sót mong thông cảm) mình chúc mọi người luôn vui vẻ bước trên con đường mình đang đi nhé
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 45 > | Trang 4 của 5 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 69 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9