Kỉ Niệm
Thay đổi trang: << < 45 | Trang 5 của 5 trang, bài viết từ 61 đến 69 trên tổng số 69 bài trong đề mục
Oanh Oanh 08.10.2007 15:28:26 (permalink)
 
Dòng sông tâm hồn
 
   Tâm hồn của mỗi người giống như một dòng sông, sẽ không bao giờ già theo thời gian. Năm tháng trôi qua, có dòng sông nào già đi? Có tâm hồn nào cằn cỗi theo vết khắc của thời gian hằn sâu lên vạn vật? chưa thấy bao giờ…

   Dù có trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, dù trên đọan đường đổ ra biển có lắm ghềnh thác khúc khuỷu và đôi lúc  sông phải biến thành quỉ dữ oằn mình dâng bão lũ gây bao đau thương cho con người…Nhưng sau cơn áp thấp, sau chặng đường gian nan…sông lại hiền hòa như cô gái uốn mình qua bao nhiêu xóm làng, soi bóng những cây dừa lả lơi bên chiếc thuyền chở những vần thơ của thi nhân. Lắng nghe họ kể lể bao nỗi niềm tâm sự, bên dòng nước lặng lờ, ôm ấp nàng trăng những đêm rằm tắm mát, lóng lánh ánh bạc ánh vàng thắp sáng một dòng chiêm bao trong tâm hồn những người đang yêu. Đưa câu hò điệu lý lênh đênh trôi vào đêm thâu theo mái đẩy nhịp nhàng sông nước miên man…

   Và tâm hồn con người cũng thế…luôn giữ mãi hình ảnh một con sông quê hương  đâu đó trong lòng mình. Tuổi đời càng chồng chất con người càng có khuynh hướng nghĩ về những ngày đã qua, đến quá khứ. Tâm hồn họ mãi mãi là đứa trẻ, cô gái, chàng trai theo từng chặng đời và không thể già hơn được. Người ta trở về thời thơ ấu, về tuổi trẻ của mình trong vô thức, và điều đó đôi khi làm phiền lòng những người sống chung. Họ lên án, dè bỉu, gán ghép mọi tên gọi đáng buồn, bởi vì họ không ngờ được rằng tâm hồn cuả con người trẻ mãi với thời gian. Rồi thì họ sẽ nhận ra ngay trên chính bản thân cuả mình khi mà tuổi già ập đến. Họ sẽ có một niềm thông cảm nhưng đã muộn mất rồi...than ôi! Vì đôi khi những người đã cần vô cùng sự cảm thông cuả họ khi nào, chẳng ai xa lạ...chính là cha mẹ, là người thân cuả họ.

   Xin hãy chăm sóc khu vườn tâm hồn để nó luôn tươi tốt, nơi chốn trở về cuả con người mãi mãi và mãi mãi...



#61
    Oanh Oanh 11.10.2007 11:42:19 (permalink)
    Biển nhớ
     
       Mình rất thích bài hát này, nên một hôm lang thang trên mạng gặp biển nhớ, mình làm quen ngay mà không suy nghĩ gi cả…
    Làm quen bằng chính lời của bài hát:
    _Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về, gọi hồn liễu rũ lê thê gọi bờ cát trắng đêm khuya

    Và được trả lời cũng bằng chính lời bài hát tiếp theo:
    _Ngày mai em đi đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ sỏi đá trông em từng giờ nghe buồn nhịp chân bơ vơ...
     
       Và rồi cũng nói xíu về nhau …khi làm quen.Thì ra chị đã trên bốn mươi, nhưng tâm hồn thì trẻ trung như bất cứ cô gái nào. Chị đã có gia đình, có hai con gái, có một …”ông kẹ” ở nhà….và chị không có hạnh phúc…Ồ, trái tim mình lại chùng xuống khi nghe chị kể về gia đình của chị. Chị rất giỏi, có cơ ngơi vững vàng, nhưng chỉ là một địa ngục trần gian với người đàn ông đó. Nếu không vì con, chị đã chia tay….như bao nhiêu phụ nữ Việt Nam nào của thập niên 50, 60…cam chịu, hy sinh, quên mình…thật là bất công và vô lý không biết sao mà hiểu cho được….
     
       À, thì ra biển nhớ rất lãng mạn và viết văn làm thơ rất hay. Ngày xưa chị rất giỏi văn khi còn đi học. Tâm hồn lãng mạn hình như chỉ làm khổ thêm cho cuộc sống vốn rất trần tục của cuộc đời. Thế nhưng con người có tâm hồn, thì không lấy đó làm điều bất hạnh, mà họ coi như đó là một quà tặng của tạo hóa ban cho mình, để họ còn có nơi chốn mà lui về, một không gian riêng không có ai bén mảng đến gần dù đó có là vợ hay chồng và các người thân yêu khác…Và biển nhớ vẫn thường rút vào thế giới riêng của mình, để được là mình mà không ai trừng ai trộ! Và ở đó, chị gặp …tình yêu  của riêng chị.
     
       Chỉ là tình yêu của chị thôi, vì người kia dường như có trái tim sắt đá. Nhưng chẳng hiểu được vì sao chị yêu khốn khổ, yêu vật vờ. Mình tức giận khi nghe chị khóc than, muốn giúp mà không cách nào giúp được. Hóa ra một con người bản lĩnh là thế trong kinh doanh, trên thương trường rốt cuộc lại có một trái tim yếu mềm như cô gái lần đầu biết yêu! Buồn làm sao…cho nên cuộc sống vốn đã là một địa ngục trần gian, bây giờ lại cưu mang thêm một mối tình sầu….an ủi cách gì, khuyên can cách nào, chị cũng gạt phăng, nói rằng chị đã yêu người ta mất rồi, yêu để đau khổ dẫu biết rằng….vẫn cứ yêu….
     
       Mỗi lần gặp chị xong, mình như già đi thêm một tuổi, bỗng dưng mình lại thấy mình như đã trưởng thành. khi cứ mãi thốt ra bao nhiêu là lời vốn chỉ mong người bạn, người chị giảm được buồn phiền…Rồi lại bực bội, có khi giận dỗi khi thấy chị như một cô bé mè nheo, chỉ đòi hái mặt trăng trên trời…Rồi lại thương chị, không hiểu sao lại thương chị như thương một người thân, không đành thấy chị khóc lóc vì ai đó hờ hững, lạnh lùng, có khi lại sắm vai làm thằng hề, chọc ghẹo, hát hò và chị lại phì cười ha ha….mình như trút được một tảng đá đeo nơi ngực, mướt mồ hôi, khát khô cổ họng, tim đập liên hồi, mà nghe một niềm vui nở hoa.
     
       Một tình bạn lạ lùng đâm chồi kết rễ…giữa hai con người hoàn toàn trái ngược nhau và chênh lệch khá nhiếu về tuổi tác…Và đến bây giờ biển nhớ vẫn như ngày mới quen…thỉnh thoảng lại ào vào kể lể tâm sự, khóc lóc rồi lại ào đi, để lại cho mình biết bao niềm thương cảm bế tắt….vì mình chẳng thể làm gi được để giúp chị, không ai có thể giúp đở chị ngoài chị, chị phải tự giải thoát cho mình thôi…chị biết không?
     
    #62
      Oanh Oanh 14.10.2007 10:11:27 (permalink)
      Đôi khi trong đời
       
         Đôi khi giữa cuộc sống, người ta vẫn gặp những chuyện như đùa, không cách gì hiểu được tại sao nó có thể xảy ra. Đầu tiên là cảm thấy bực mình, khó chịu, nhưng sau đó lại tìm trong cục khó chịu đó khía cạnh tích cực của nó, và người ta rút ra được một cái cười, chứ không phải nụ cười....một cái cười héo xào, úa xụa....Nếu vẽ được màu sắc của cái cười đó...hẳn người ta phải pha một gam màu nhày xám ngoét...sợ quá đi mất, không dám nghĩ đến nữa...

         Đôi khi trong cuộc sống, người ta vẫn gặp hòai những chuyện buồn thương rơi nước mắt...chẳng hạn như chuyện những nhịp cầu đang xây đã sụp! Người ta ai lại không thấy đau đớn trong lòng khi nghĩ đến những con người đang làm việc bị chôn vùi trong đống bê tông sắt vụn, rồi lại thon thót từng cơn đau khi nghĩ đến những gia đình mất con, mất chồng, mất cha. Những cảnh đời thóang chốc góa bụa, mồ côi...người ta từ tâm đóng góp phần nhỏ bé của mình để gọi là...Nhưng đau thương cũng đã xẩy ra rồi...cái mất đã mất, tiền bạc nào mua lại được mạng sống của một con người, làm sao mua lại được người con, người chồng, người cha cho những người mẹ, người vợ, đứa con tội tình?
      Thế nhưng sau hết người ta lại mua được cho mình những nụ cười chua xót mỉa mai...chỉ biết lắc đầu mà thôi!

         Đôi khi trong cuộc sống người ta vẫn gặp những chuyện như mơ...Có những mảnh đời nức lên từ đất khô cằn một miền quê nghèo khó.Tự thân phấn đấu học hành trong khó khăn gian khổ. Áo vá đủ màu, quần nối mấy mảnh...vẫn vui vẽ hoc hành tiến xa mà bao người con sống trong nhung lụa khó lòng đạt được. Để một ngày thành danh, đội nhành nguyệt quế ngẩng cao đầu tự hào trong nước mắt của bản thân, của cha mẹ, của bao bạn bè...Và nhiều người chợt cảm thấy trái tim đang nở một nụ cười thán phục! chỉ còn biết dùng hai từ này thôi...

        Có biết bao câu chuyện đời đến rồi đi với con người, xin hãy tìm trong đó cho ra một nụ cười bạn nhé...dẫu cho nó là một cái cười như thế nào đi nữa....


      #63
        Oanh Oanh 18.10.2007 10:09:42 (permalink)
        .
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2007 14:49:59 bởi Oanh Oanh >
        #64
          Oanh Oanh 23.10.2007 17:22:52 (permalink)
          Anh về cưới vợ...
           
             Anh yêu cô…yêu tha thiết hai năm nay. Anh kiên trì đeo đuổi và không tiếc công sức chứng tỏ cho cô nhìn thấy tình yêu cuả anh. Nhưng hình như chỉ là hoài công. Anh cảm thấy thương cho con dã tràng xe cát trên bãi biển, vì hình như anh rất hiểu công việc của nó.  

             Ai lại không nhìn thấy tình yêu cuả anh, kể cả cô. Thế nhưng hình như cô luôn lãng tránh anh, lãng tránh bằng cách xem anh như một người bạn hay là một người anh…Và giữa hai người có một bức tường mà anh không thể nào vượt qua hay phá bỏ đi. Có điều cô chưa làm gì xúc phạm anh…ngoài sự im lặng và lặng im. Lẽ ra anh phải hiểu ý nghiã tế nhị cuả sự im lặng , nhưng con tim anh ngoan cố…chừng nào nó chưa nghe được lời cự tuyệt  từ đôi môi ấy thốt ra thì nó vẫn còn yêu…cho đến một ngày….  

             Cho đến một ngày….anh không chịu đựng nỗi đã đến thổ lộ cùng mẹ cuả cô và anh đã khóc nức nỡ như đưá bé trong tay bà. Những cái vỗ về êm ái từ tay người mẹ, những lời dịu dàng an ủi chỉ làm đau xót thêm tình yêu tuyệt vọng cuả anh…hình như bà đã nói những gì đại loại: Không duyên nợ khó đến được với nhau…mà biết đâu sau này cháu sẽ cám ơn định mệnh mà coi đó là một điều may mắn? Và người mẹ cô gái lại thầm nghĩ trong lòng: cậu sẽ rất chóng quên thôi…

             Anh đã trải qua những tháng ngày khó khăn để thoát ra khỏi  tình yêu vô vọng. Anh vất vã thoát khỏi đôi mắt , ánh nhìn….khó tả cuả cô. Và một ngày cuối tháng mười gia đình cô gái nhận được thiếp cưới cuả anh. Một hôm anh ghé qua nhà để gởi thiệp cưới thì không gặp ai. Có lẽ họ sẽ rất vui cho anh vì họ vốn là những con người tốt bụng. Vợ anh là một cô bé mới 21 tuổi, nhỏ hơn cô bốn tuổi, là con gái một cuả một đại gia trong ngành xây dựng. Bạn bè ai cũng ghẹo anh là chuột sa hủ nếp…

             Đám cưới anh…anh thấy cả hai mẹ con họ cùng đi. Họ đi riêng người trước người sau như hai người xa lạ. Đứng bên cô vợ xinh xắn như một con búp bê, anh chợt nhìn thấy lại những giọt nước mắt hôm nào cuả mình. Anh quyết định gởi trả hết về cô khi cô nhìn lướt qua anh trước khi bước vào sảnh cưới… 
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2007 17:24:31 bởi Oanh Oanh >
          #65
            con thuyền không bến 12.11.2007 14:59:21 (permalink)
                                      Đừng bỏ cuộc bạn nhé!
             
                     Khi mọi thứ trở nên tồi tệ như thỉnh thoảng vẫn thế, khi con đường bạn đang lê bước dường như thành dốc đứng, khi ngân sách đang giảm mà giá cả thì đang tăng theo tốc độ phi mã; bạn muốn mỉm cười nhưng lại phải thở dài; khi sự lo âu đang đè nặng lên bạn, hãy nghĩ ngơi nếu cần thiết nhưng đừng bỏ cuộc bạn nhé.
             
                     Cuộc đời thật kỳ lạ với những khúc quanh ngõ quẹo như đôi khi chúng ta vẫn nhận thấy, quá nhiều lần thất bại, lẽ ra ta đã chiến thắng nếu như ta kiên trì theo đuổi, đừng bỏ cuộc dù cho bước tiến có vẻ chậm lại vì có thể bạn sẽ thành công trong cuộc chiến tới.
             
                       Thành công chính là sự đảo ngược của thất bại; ánh bạc của đám mây mù hoài nghi làm bạn không thể biết được mình đã gần đến đích rồi đấy, có khi tưởng chừng hãy còn rất xa nhưng có thể bạn đã ở gần kề.  Vì thế hãy chiến đấu dù khi bạn đã bị trúng đòn nặng nề nhất; khi mọi thứ có vẻ tệ hại nhất thì đó chính là lúc bạn càng không được phép bỏ cuộc. 
             
             


            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/D36C4259200148538A96DCFF4F1145E7.gif[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2008 20:49:28 bởi con thuyền không bến >
            Attached Image(s)
            #66
              Oanh Oanh 01.01.2008 06:49:01 (permalink)
              Nói chuyện với mình
               
              Đứng trước biển...thấy mình thật nhỏ nhoi, thật bất lực, như vô vàn hạt cát dưới chân...có thể bị sóng biển cuốn phăng đi bất cứ lúc nào...Ồ, nhưng không dễ đâu nhé, vì mình hơn con dã tràng là ngòai đôi chân còn có trí óc để mà chạy...vào bờ, sóng biển có giận dữ lắm cũng chỉ ướt được gót chân mà thôi.
               
              Ngồi trước màn hình, vào trang thơ...Chóang ngợp bởi bao la là bài thơ hay, xem mãi xem hòai mà học chẳng được bao nhiêu. Có lẽ đó thuộc về năng khiếu rồi, con người tài hoa đâu cần học nhiều mà vẫn tràn tuôn những câu thơ xuất thần, đầy âm hưởng của một làn điệu, những bài hát bất hủ, mà ca từ êm đềm như một bài thơ. Những tấm tranh sống động lột tả được cái hồn của cảnh vật, của một vật mẫu có khi vô tri. Người họa sĩ bắt vạn vật lên tiếng nói bằng những vần thơ, ướp nhạc tuyệt vời!
               
              Đối diện với...sự thật, đôi khi quá ngỡ ngàng! Thất vọng nhất đó là lòng dạ của con người...Biển bao la là thế sao lòng người chật hẹp là thế? Có một con rắn luôn cuộn mình nằm đâu đó trong trái tim, chờ chực để chia sẽ...nọc đọc ngay cả đối với đồng lọai của mình. Hay đó là mặt trái của...tình yêu? Tình yêu của lòai rắn....
               
              Đứng trước lòng mình...đôi khi tự...chửi rủa sao mà mình quá yếu đuối...Cứ gặp chút khó khăn là đã muốn tự đào thải mình. Nhưng đi đâu? khi mà trót lỡ đa cảm, khi mà những câu gọi là thơ lắm khi cứ dại dột tràn ra ngòi bút, rồi lại dại dột gởi lên màn hình...đưa thơ vào mênh mông...những câu thơ vô tội, trái tim cũng không lỗi lầm gì...Sao cứ hết lần này đến lần khác cứ đòi bỏ thơ mà đi. Đi đâu? Biết đi đâu bây giờ? Đi đâu rồi thì tim vẫn lồng lộng thơ và thơ lại bay vào mênh mông...
               
              Đứng trước thời gian...thấy mình thấy mình vừa lớn thêm một tuổi mà vẫn chưa...lên lớp. 
                
               
              #67
                Oanh Oanh 08.01.2008 14:39:17 (permalink)
                Cây nhãn
                 
                Ngang bên hông công ty mình làm việc, là một con đường nhộn nhịp, có một cây nhãn đang trổ hoa tươi tốt và đang kết những trái xanh um trông rất đẹp, có một anh bảo vệ luôn ngồi đó để làm nhiệm vụ...
                Thế nhưng....mọi người xì xầm: cây nhản có...MA! ai bị một lần đều xanh xao , sợ hãi...
                Hôm kia, buổi trưa mình cùng một bạn gái phải đi bộ ngang cây nhãn để đi ăn trưa...cả hai đâu để ý gì, chỉ lo nhìn xe cộ...thì bỗng dưng cả hai cùng giật mình khi nghe có giọng nữ gọi giật ngược...trong tai: Ê !rất rõ ràng...mà nhìn tới nhìn lui chẵng có ai là đang gọi tụi mình cả...
                Khi về kể lại cho mọi người nghe, viết dài thêm danh sách những người bị Ê...
                Nhưng đến tối về nhà, khi kể cho mẹ nghe, thì bị mẹ xách đầu ra tiệm PNJ gần nhà, mua cho sợi dây bạc có hình tượng Phật bé tí bắt đeo ngay vào cổ...
                Có vậy mẹ mới yên lòng...

                 
                (22/06/2007)


                #68
                  con thuyền không bến 23.01.2008 16:01:47 (permalink)

                  Trích đoạn: Oanh Oanh

                  Cây nhãn
                   
                  Ngang bên hông công ty mình làm việc, là một con đường nhộn nhịp, có một cây nhãn đang trổ hoa tươi tốt và đang kết những trái xanh um trông rất đẹp, có một anh bảo vệ luôn ngồi đó để làm nhiệm vụ...
                  Thế nhưng....mọi người xì xầm: cây nhản có...MA! ai bị một lần đều xanh xao , sợ hãi...
                  Hôm kia, buổi trưa mình cùng một bạn gái phải đi bộ ngang cây nhãn để đi ăn trưa...cả hai đâu để ý gì, chỉ lo nhìn xe cộ...thì bỗng dưng cả hai cùng giật mình khi nghe có giọng nữ gọi giật ngược...trong tai: Ê !rất rõ ràng...mà nhìn tới nhìn lui chẵng có ai là đang gọi tụi mình cả...
                  Khi về kể lại cho mọi người nghe, viết dài thêm danh sách những người bị Ê...
                  Nhưng đến tối về nhà, khi kể cho mẹ nghe, thì bị mẹ xách đầu ra tiệm PNJ gần nhà, mua cho sợi dây bạc có hình tượng Phật bé tí bắt đeo ngay vào cổ...
                  Có vậy mẹ mới yên lòng...

                   
                  (22/06/2007)




                   
                  Thánh thần hay ác quỷ đều từ trong tâm mà ra, xin mạn phép OO cho Thuyền tôi không bàn đến chuyện ma quỷ trong bài viết của OO, tôi chỉ xin được viết tiếp ra đây tấm lòng của người Mẹ đối với con cái. một đề tài mà có lẽ cả đời chúng ta cũng không thể nào viết hết được.
                   
                                       Bà Mẹ và những nghịch lý
                   
                            Bà Mẹ mỉm cười khi đứa con khóc chào đời nhưng lại bật khóc khi con cười hạnh phúc.
                   
                           Bà Mẹ ngồi đan áo ấm cho con nhưng mình lại run lên vì lạnh.
                   
                          Bà Mẹ dạy con phải trung thực nhưng lại nói với con đã ăn no lắm rồi khi cả ngày chưa có gì vào bụng.
                   
                            Bà Mẹ dạy con mình dũng cảm, can đảm nhưng lại yếu đuối, sợ sệt khi con bịnh hoặc..đi chơi về khuya.
                   
                           Bà Mẹ quanh năm lủi thủi một mình nhưng vẫn khuyến khích con tham gia vào các phong trào tình nguyện đến với những người nghèo neo đơn.
                   
                           Bà Mẹ yếu đuối, bệnh tật nhưng sẵn sàng nhỏ đến giọt máu cuối cùng để bảo vệ con.
                   
                           Bà Mẹ đánh con nhưng đau hơn con gấp vạn lần.
                   
                          Bà Mẹ tiết kiệm nọi thứ: Thời gian, tiền bạc...nhưng lại phung phí một thứ: TÌNH THƯƠNG.
                   
                  Bạn đã thấy thấp thoáng bóng dáng Mẹ mình trong đó chưa vậy, người bạn của tôi?


                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/8E630F6F7EB34497B5D141835D20DCA9.gif[/image]
                  Attached Image(s)
                  #69
                    Thay đổi trang: << < 45 | Trang 5 của 5 trang, bài viết từ 61 đến 69 trên tổng số 69 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9