Tối qua ta nói chuyện với nhỏ bạn thật nhiều, nói hết những gì ta băn khoăn, nhưng dường như cả ta và nhỏ vẫn không xác định được câu trả lời, sao ta luôn có những câu hỏi thật rắc rối? 5 h sáng ta nhìn chiếc đồng hồ nhảy giờ liên tục, lòng hỏi lòng trời đã sáng rồi sao, vậy là một đêm nữa ta thao thức, ngồi đó với chiếc bóng của riêng mình, tìm những câu trả lời trong vô vọng. Lâu rồi ta không khóc một mình, hay ta đang thay đổi một thói quen, giờ đây mỗi khi buồn ta lại ngồi nhìn đồng hồ đếm thời gian trôi, thời gian trôi không nhanh không chậm, cứ đều đều thời gian trôi.Thời gian ta không níu kéo được thời gian, thời gian cũng không chờ đợi một ai, ta hiểu hết những quy luật của cuộc sống nhưng ta cứ để thời gian trôi đi trong tiếc nuối, hay do ta quá ngang bướng không muốn đối diện với mình, không muốn nghĩ rằng dường như theo thời gian ta đang thay đổi rất nhiều. 20 tuổi ta đối đầu với nhiều thứ, ta vượt qua và cũng đôi lần thất bại, ta hiểu cảm giác của sự thất bại hơn ai hết, vậy mà giờ đây ta đang muốn bỏ cuộc khi chưa cố gắng hết mình, ta bỏ cuộc hay chạy trốn. Nhỏ là người duy nhất ta đã hỏi câu hỏi ta tự dành cho mình, nhưng rồi nhỏ cũng lặng im, suy nghĩ về nhỏ, sao ta luôn kéo nhỏ vào những rắc rối của mình nhĩ, sao ta không giữ nó cho riêng ta thôi? Ta tự thấy ghét mình, sao ta lại làm nhỏ suy nghĩ , làm nhỏ buồn, sao ta không giữ những nụ cười hồn nhiên của nhỏ, chao ôi ta giận mình đến ghê ghớm.Trời lại sáng ngày đang đến ta sẽ bước trên hành trình dài của mình, tự đi tìm những câu trả lời cho chính mình, những câu trả lời bí ẩn cho những câu hỏi không thật.........đơn độc.
Đêm đã tàn bình minh vừa chiếu sáng
Ta ngậm ngùi trước lòng vỡ tan hoang
Bao lần rồi khi bình minh thức giấc
Ta ngồi sầu , giấc ngủ vẫn chưa mang.....
Chia xẻ ư, tìm chi người chia sẽ
Tan nụ cười hồn nhiên ngày tươi trẻ
Lòng trách lòng mang chi bao sầu muộn
Cho đêm tàn ngày lại dài lê thê
Ngày qua ngày giọt lệ sầu rơi vội
Ta một mình nhặt chiếc bóng đơi côi
Thu đang đến chiều buồn se se lạnh
Nhặt lá vàng hay đếm thời gian trôi.