Khi buồn ta viết............
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 15 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 224 bài trong đề mục
huongtran87 27.08.2007 07:53:52 (permalink)
  Ngày qua ngày tâm trạng ta sao cứ nặng nề, lòng nặng trĩu bởi những chuyện dường như không phải do mình gây ra, có lẽ mình quá nhạy cảm chăng.Ta tự thấy ghét mình, tại sao tối qua ta lại như vậy nhĩ, ta ngồi lặng im , ta không khóc, không cười dường như trống rỗng trước khoảng không tối tăm,  ta tự hỏi mình tại sao ta lại không ngủ được, tại sao ta không chợp mắt, tại sao ta cứ ngồi đó như một kẻ vô hồn.........Ta cười nhiều hơn khi nói chuyện với bạn bè, ta vô tư trước mặt tất cả mọi người để rồi cứ đêm đêm nỗi buồn xâm chiếm ta mà đôi khi chính ta cũng không hiểu tại sao hay do đâu. Ta cứ hỏi mình, rồi ngồi lặng thinh, ta cứ ngồi ngồi mãi để rồi trời sáng vẫn không hay.Chuyện gì đang xảy ra trong ta nhĩ, tại sao ta không có câu trả lời cho mình, ta ơi sao cảm thấy cô đơn lạc lõng quá.

Trong khoảng không tối tăm
Ta ngồi đó lặng thầm
Ta dường như vô thức
Không một chút nghĩ suy
Buồn rồi nối tiếp buồn
Cho lòng càng buồn hơn
Hỏi rồi tự hỏi mình
Ta tìm ai giải đáp
Lòng rồi như lạc lõng
Không gian cũng vô hồn
Ta tự hỏi lòng ta
Ôi tìm đâu giải đáp.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2007 09:00:21 bởi huongtran87 >
huongtran87 28.08.2007 10:29:43 (permalink)
Thời gian đúng là thoi đưa mới đó mà đã một năm rồi ngày ta và nhỏ kết thân, chia sẽ vui buồn, dù cũng đôi lúc giận hờn ko hiểu nhau nhưng cả hai đã cùng nhau vượt qua tất cả, để hôm nay mỉm cười mới đó mà một năm. Chiều nay ta lang thang thấy tấm thiệp nhỏ xinh xinh, giống hai đứa ta mua tặng nhỏ không biết nhỏ có thích không nữa, hihi, nghĩ tới đó cũng thấy lòng vui vui.Chúng ta đúng là có nhiều kỹ niệm phải không nhỏ, những tối đứng lang can hóng gió, nói chuyện tào lao trên trời dưới đất, rồi đôi khi tâm sự. Ta thì nhớ nhất những lúc ta buồn , ta cứ ngồi lặng thinh ngắm Sài Gòn về đêm, rồi không biết tự bao giờ ta có thêm một cô bạn đồng hành cùng ngồi bên ta, dù đôi khi cả hai cùng lặng im, ko một câu, hix hix. Bây giờ thì ta và nhỏ bắt đầu biết khóc cùng nhau nữa chứ, nhỏ nè chúng ta đừng khóc nhiều nữa nghe, dù sao trên những hành trình dài ta và nhỏ có nhau mà, cười cùng ta nhỏ nhé, mai ta sẽ qua nhà nhỏ phá phách mới được.

Cám ơn nhé, cô bạn thân bé nhỏ
Những buồn vui ta cùng nhau to nhỏ
Khóc rồi cười bao muộn phiền trôi hết
Cho nụ cười trên hành trình gay go
Cám ơn nhé cô bạn thân bé nhỏ
Chặng đường dài thôi bớt những quanh co
Ta và nhỏ vui đùa trên phố xá
Ngẩn ngơ cười quên đi hết âu lo.
huongtran87 29.08.2007 08:08:25 (permalink)
Hình như cứ một ngày lang thang là ta hiểu thêm rất nhiều điều từ cuộc sống, một cuộc hẹn gặp lại với một bà lão không quen biết trên một chuyến xe bus ư, tự nhiên ta cười khi bà cụ nói ":see you next time", ta mới gặp bà cụ lần đầu trên 2 tuyến xe bus ngẫu nhiên, ta giúp bà vì dường như bà đã quá già so với gói hành lý mạng mang theo, đó là điều tất nhiên. Ta nhận ra niềm vui trong mắt bà và trong lòng mình nữa, ta tự nhiên thấy cuộc đời hình như vẫn đẹp nếu ta biết giúp đỡ mọi người, dù rằng đó là điều dù là bất cứ ai vào trường hợp giống ta cũng sẽ làm, tự thưởng cho mình một nụ cười vậy.Ta được nhiều lời khen tặng từ những người không quen biết hôm nay, thấy lòng mình cứ vui vui dù phải một mình lang thang shopping mua sắm đồ đạc, ta không kén chọn mấy trong cách ăn mặc nên mọi thứ ta mua rất đơn giản mà đôi khi ta còn bị bảo con gái sao mà không biết làm điệu, hihi ta cứ là ta thôi . Rồi chiều ta lại chạy như bay ra khỏi nhà khi nhỏ bạn thân điện, hihi quên đem theo điện thoại phải chạy ngược vào nhà lấy nữa chứ, ta đúng là kẻ ngớ ngẩn, rồi cười với một người để rồi được khen dễ thương, hihi hôm nay toàn được khen không biết tại sao nữa, có lẽ là ngày vui của ta chăng. Ta với nhỏ bao giờ đi chơi cũng thật vui, kể chuyện huyên thuyên, ta cứ thích ngồi bên nhỏ, ngâm chân vào nước, rồi nước bắn tung toé vào mặt mà hai đứa cứ cười thích chí,chỉ có ta và nhỏ  nói cười mà sao vui quá. Nhỏ nè thấy hai bông hoa giống chúng ta không, đang cười thật dễ thương, nghiêng nghiêng vào nhau, năm sau ta mong rằng chúng ta cũng vui như năm nay nghe, dù muộn mất một ngày.

Giúp một người ta nhận nụ cười tươi
Dù biết rằng đôi khi chỉ tình người
Ta cho đi nhưng đầu cần nhận lại
Một nụ cười sao lòng thấy vui tươi.

Khi chia tay hẹn làm chi gặp lại
Giữa dòng đời xuôi ngược với nay mai
Cho lòng ta mỉm cười lời nói vội
Dẫu biết rằng nói rồi để phôi phai.............


<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2007 09:01:49 bởi huongtran87 >
huongtran87 02.09.2007 21:23:52 (permalink)
Tối qua ta nói chuyện với nhỏ bạn thật nhiều, nói hết những gì ta băn khoăn, nhưng dường như cả ta và nhỏ vẫn không xác định được câu trả lời, sao ta luôn có những câu hỏi thật rắc rối? 5 h sáng ta nhìn chiếc đồng hồ nhảy giờ liên tục, lòng hỏi lòng trời đã sáng rồi sao, vậy là một đêm nữa ta thao thức, ngồi đó với chiếc bóng của riêng mình, tìm những câu trả lời trong vô vọng. Lâu rồi ta không khóc một mình, hay ta đang thay đổi một thói quen, giờ đây mỗi khi buồn ta lại ngồi nhìn đồng hồ đếm thời gian trôi, thời gian trôi không nhanh không chậm, cứ đều đều thời gian trôi.Thời gian ta không níu kéo được thời gian, thời gian cũng không chờ đợi một ai, ta hiểu hết những quy luật của cuộc sống nhưng ta cứ để thời gian trôi đi trong tiếc nuối, hay do ta quá ngang bướng không muốn đối diện với mình, không muốn nghĩ rằng dường như theo thời gian ta đang thay đổi rất nhiều. 20 tuổi ta đối đầu với nhiều thứ, ta vượt qua và cũng đôi lần thất bại, ta hiểu cảm giác của sự thất bại hơn ai hết, vậy mà giờ đây ta đang muốn bỏ cuộc khi chưa cố gắng hết mình, ta bỏ cuộc hay chạy trốn. Nhỏ là người duy nhất ta đã hỏi câu hỏi ta tự dành cho mình, nhưng rồi nhỏ cũng lặng im, suy nghĩ về nhỏ, sao ta luôn kéo nhỏ vào những rắc rối của mình nhĩ, sao ta không giữ nó cho riêng ta thôi? Ta tự thấy ghét mình, sao ta lại làm nhỏ suy nghĩ , làm nhỏ buồn, sao ta không giữ những nụ cười hồn nhiên của nhỏ, chao ôi ta giận mình đến ghê ghớm.Trời lại sáng ngày đang đến ta sẽ bước trên hành trình dài của mình, tự đi tìm những câu trả lời cho chính mình, những câu trả lời bí ẩn cho những câu hỏi không thật.........đơn độc.

Đêm đã tàn bình minh vừa chiếu sáng
Ta ngậm ngùi trước lòng vỡ tan hoang
Bao lần rồi khi bình minh thức giấc
Ta ngồi sầu , giấc ngủ vẫn chưa mang.....

Chia xẻ ư, tìm chi người chia sẽ
Tan nụ cười hồn nhiên ngày tươi trẻ
Lòng trách lòng mang chi bao sầu muộn
Cho đêm tàn ngày lại dài lê thê

Ngày qua ngày giọt lệ sầu rơi vội
Ta một mình nhặt chiếc bóng đơi côi
Thu đang đến chiều buồn se se lạnh
Nhặt lá vàng hay đếm thời gian trôi.
huongtran87 03.09.2007 07:08:55 (permalink)
Tình cho đi ai chắc gì được nhận
Lòng bảo lòng ta ơi đừng ân hận
Tình cho đi nghĩa là tình đã mất
Trong cuộc đời ta thêm lần vướng bận.

Trước đêm dài anh vui trong ngây ngất
Ta ngậm ngùi lệ rơi trong chồng chất
Ta vỗ về con tim ta yếu đuối
Yêu một người ta hỏi lòng được mất?
huongtran87 03.09.2007 23:18:46 (permalink)
 Ta tự hỏi cảm giác cô đơn là gì nhĩ, là cuộn mình trong vỏ ốc như ta sao, ta là người cô đơn nhưng ta sợ lắm cái cảm giác một mình , dường như chẳng ai trên cõi đời này muốn mình cô đơn, ta cũng vậy, nhưng ta đã đeo cái vỏ ốc vào mình quá lâu rồi, nên cũng sợ khi lột bỏ ta không bảo vệ được mình, con người sao có quá nhiều thứ mâu thuẩn hay chỉ riêng ta đã suy nghĩ quá nhiều. Ta có vẽ bề ngoài can đảm nhưng có ai biết chăng bên trong ta vẫn mềm yếu, mềm yếu đến yếu đuối. Một mình rong rủi ta tìm kiếm những điều thú vị, mỉm cười đôi khi ta muốn một ai đó bên cạnh cùng cười mà cũng thật khó, nên ta chỉ cười với cái vỏ ốc đang đeo trên mình. Vỏ ốc là gánh nặng nhưng nó bảo vệ ta khỏi sự đau khổ, nên ta cứ khăng khăng giữ lấy dù đôi lần muốn lột bỏ..........ta lại tự hỏi mình có không lần ta can đảm đối đầu với đau khổ lột chiếc vỏ ốc đơn độc đang mang trên mình.
 
Mang trên mình chiếc vỏ ốc cô độc
Bước trên đời mang đôi vai nặng nhọc
Tự hỏi lòng sao ta chưa lần nghĩ
Lột vỏ ốc để thêm lần bật khóc.........
 
Giữa cuộc đời ôi bao điều thú vị
Ta tìm kiếm tươi cười hồn thi sỹ
Nên nặng lòng trong kiếp sống mênh mông
Cho cuộc đời cô độc vẫn bước đi
 
Chiếc vỏ ốc hư thật giữa khoảng không
Ta rụt rè cứ giữ mãi trong lòng
Không lột bỏ hay suốt đời ta giữ?
Ta một mình đeo chiếc vỏ long đong........
 
 
huongtran87 04.09.2007 02:03:22 (permalink)
Trả lại anh cuộc tình chưa hé nở
Trả lại anh những ngày em bở ngỡ
Trả lại anh trả hết những yêu thương
Cho anh về mãi mãi những giấc mơ
Trả cho anh em trả hết mong chờ
Cho em về chốn cũ với bơ vơ
Trả lại anh trả tình đầu vụn dại
Trả lại anh sao lòng em hoài nhớ.
 
huongtran87 04.09.2007 02:07:45 (permalink)
Ta đang say khi rượu vẫn chưa tàn
Ta đang say khi tình còn chưa cạn
Ta đang say, ta say giữa vô vàn
Hay say giữa cuộc tình trái tim anh.

huongtran87 04.09.2007 02:10:04 (permalink)
Yêu anh rồi mà em vẫn vô tâm
Cho anh sầu anh mãi cứ hiểu lầm
Yêu anh rồi nhưng đâu dám một câu
Cho anh cười thôi hết những trầm ngâm
huongtran87 07.09.2007 10:19:29 (permalink)
 Tuần học đầu tiên trôi qua, không quá bận với đống sách vở, nhưng ta cũng không có thời gian thả lỏng mình, ta cần mình có chút tập trung cho những ngày học đầu tiên. Mua cho thầy xong cuốn sách lòng mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ít ra thì mình cũng đã làm được gì đó cho thầy, một người luôn luôn thật tốt với mình, con người ta ai cũng vậy không nên quá ích kỹ nhận quá nhiều mà không muốn cho đi. Dường như càng ngày mình càng cảm thấy mình cô đơn lạc lõng, lòng càng muốn hòa nhập thì mình càng chạy trốn thật xa, mình cũng sợ cái cảm giác về nhà, để những buổi tan trường mình lại lang thang đây đó, cứ một mình rong ruổi mà đôi khi lòng tự hỏi mình ta đang muốn đi đâu làm gì? Ta không có câu trả lời nhưng ta vẫn cứ đi , chẳng suy nghĩ hay bận tâm vào mọi thứ, ta đi theo đôi chân bước không rõ ràng, vì ta biết nó sẽ tự tìm đường để trở lại con đường cũ trở về nơi ta gọi là nhà.........Đôi khi mệt mõi ta dừng chân ngồi lặng yên, ta chẳng để ý gì mà dường như cũng chẳng ai để ý đến ta, để ta không nhận ra rằng sao những người ta quen mà cảm giác sao quá xa lạ, lạnh lùng. Sao ta vẫn cứ cười khi đôi mắt mang nặng nỗi buồn, lơ đảng đến dường như ta vô tâm không để ý đến những người bạn rất thân của mình, ta bỏ quên cả sự lắng nghe, ta hờ hững vô tâm với mọi thứ kể cả chính mình. Ta có thêm nhiều bạn mới nhưng với ta thì cũng vậy thôi, chỉ những lời xã giao, những nụ cười gượng gạo trên môi.......ta đang tự hỏi mình ta đang là ai và ta đang muốn gì nhĩ , hay ta muốn nỗi buồn vụt tan thật nhanh để ta lại cười, nhưng sao khó quá. Lòng vẫn mang nặng nổi buồn, ta không kể cho người duy nhất lắng nghe ta, chôn chặt trong lòng mình có phải sẽ nhẹ nhõm, để ta tự hỏi mình, buồn ơi bao giờ ta lại nói câu chào mi và ta ơi bao giờ ta sẽ vững bước trên đôi chân nhỏ bé của mình?
 
Chiều từng chiều lang thang
Một mình ta lặng bước
Chân lạc giữa mênh mang
Cho lòng về tan hoang
Chiều rồi chiều lặng lẻ
Giữa phố người mênh mông
Ta ngồi trong vui vẻ
Giữa nổi buồn vô sông
Lòng rồi tự hỏi lòng
Tìm đâu chút bình yên
Trong lòng người dậy sống
Tìm tìm chút bình yên.......
 
huongtran87 11.09.2007 21:10:07 (permalink)
Sáng nay ta thức dậy lòng khác hẳn ta chẳng biết quyết định của mình là đúng hay sai, ta đang đối diện với mọi thứ mà sao vẫn dường như muốn chạy trốn thật nhanh, ta đang vui hay đang buồn, ta cứ tự đặt ra câu hỏi cho riêng mình, giữa đúng và sai hay chuyện tình cảm thì không có đúng và sai. Mưa vẫn nhè nhẹ, lành lạnh nhìn những giọt mưa hờ hững mà lòng ta không thể hững hờ trước mọi thứ, thôi thì ta cứ bước thêm một lần nữa vào con đường tình đầy đau khổ , ta sẽ vượt qua có được hạnh phúc hay lại thấy lòng thêm lần đau khổ, ngày mai ơi ngày mai rồi sẽ ra sao?
huongtran87 13.09.2007 02:52:11 (permalink)
Ta đang tự hỏi lòng mình vẫn đang là kẻ cô độc hay ta đã phá tan cái vỏ ốc của mình, ngày từng ngày câu hỏi ấy cứ vây quanh ta, ta không thể tự mình loại nó ra khỏi ý nghĩ, nhưng ta biết tìm đâu một câu trả lời, khi giờ đây dường như ta lại cảm thấy rất sợ, sợ sự can đảm dám đối diện của mình mà cũng đang sợ phải đối diện với một người khác. Ta có đủ can đảm để đối đầu thêm một lần nữa ko?  Hay sau sự can đảm của mình ta sẽ lại bỏ lại sau lưng tất cả mọi thứ, ta sẽ chạy trốn thật nhanh trước mọi thứ?
 
Ngày mai ơi phải ngày mai đang đến
Cho ta kéo chút thời gian vội vàng
Ngày mai ơi xin ngày mai đừng đến
Ta sợ mình sẽ bỏ chạy thật nhanh..........
 
Ngày mai ơi phải chăng ngày gặp gỡ
Hay ngày buồn cho lòng thêm vụn vỡ
Ngày mai ơi có phải phút mong chờ
Hay ngày tàn tình chưa nở đã tan.
 
huongtran87 13.09.2007 03:10:55 (permalink)
Nhỏ ah, chuyện tình cảm của ta và nhỏ dường như luôn rơi vào rắc rối đúng ko, ta vừa mới dám đối diện với sự thật thì nhỏ lại dường như đang chạy trốn. Ta nhận ra đôi mắt nhỏ vui hơn khi nhắc về một ai đó, thì nhỏ ơi sao không như lời nhỏ đã khuyên ta tự cho mình và cho người khác một cơ hội. Mong rằng một tuần sẽ trôi qua thật nhanh nhỏ sẽ suy nghĩ thật thông suốt mọi thứ, lúc muốn khóc hay gọi ta ta sẽ cùng nhỏ khóc thật nhiều như hai đứa vẫn luôn làm vậy. Nhỏ ah ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nhỏ đâu, ta là bạn thân nhất của nhỏ mà, nhỏ ah ngày mai ta không biết mình có dám gặp người đó không nữa, ta thấy mình tự nhiên mất can đảm nhiều lắm, nhưng dù ta có quyết địng thế nào nhỏ cũng luôn ủng hộ ta đúng ko, ta cũng vậy sẽ luôn ủng hộ nhỏ dù quyết định của nhỏ có là gì đi nữa. Hãy luôn mỉm cười nghe cô bạn nhỏ của tui.
huongtran87 18.09.2007 03:19:10 (permalink)
    Ta tự bảo mình sẽ đi tiếp con đường phía trước ta không thể quay lại sao ta không cố gắng vượt qua, nhưng tại sao ta vẫn cứ luôn băn khoăn luôn suy nghĩ thật nhiều. Ta có gì để buồn để suy nghĩ nhĩ khi xung quanh ta dường như mọi người điều có lý do riêng để mỉm cười, ta cũng vậy đang mỉm cười nhưng sao đôi lần dường như ta muốn bật khóc trước niềm vui. Hay ta luôn là như vậy sợ mọi thứ sợ cả niềm vui,hay ta sợ khi thoát khỏi cái vỏ bọc của mình ta trở nên yếu ớt hơn. Ta đã nghĩ rằng mình sẽ có thật nhiều chuyện để kể để chia sẽ mong rằng một ai đó sẽ hiểu ta hơn, nhưng rồi ta vẫn vậy vẫn ngập ngừng.........lẫn trốn...... hay ta đang cần thêm thời gian thêm niềm tin tưởng trước khi ta đặt niềm tin..........
 
Với niềm tin ai dám nói hững hờ
Ta mỉm cười sợ thêm lần mong nhớ
Với niềm tin ta sợ mình trao gửi
Đến một người nhận lấy những thờ ơ...........
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2007 03:26:01 bởi huongtran87 >
huongtran87 21.09.2007 03:52:55 (permalink)
Thời gian rồi thời gian trôi ta hững hờ rồi vẫn cứ hờ hững hay ta là người mang dòng máu lạnh lùng không bao giờ có cảm giác biết đau, không biết cả yêu thương. Ta cũng đôi khi tự trách mình, ta không cố tình tránh né lời trách móc của người khác nhưng ta cũng dường như phớt lờ qua dù biết rằng nó cũng làm ta âm ĩ, tự trách móc mình sao ta lại là lý do gây ra nổi buồn cho người khác.
 
Không nước mắt ai bảo không biết buồn
Nở nụ cười sao giọt lệ chực tuôn
Cười rồi cười trên môi cười ta nở
Giọt lệ sầu đọng mãi chưa lần tuôn.
 
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 15 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9