Ta cảm thấy buồn như mình đang bị đùa giỡn , không có chút quyền hay chút gì mình có thể tự quyết định, ta đã sai ư, hay ta đang nghĩ quá nhiều, ta đang muốn bật khóc nhưng ta sẽ không làm vậy, giữa cái này sẽ có cái khác giữa cái yếu mềm ta có cái can đảm ngăn cản mình không nên khóc cũng như không được khóc.Dường như ta đang bị bỏ rơi, thì đã sao nhĩ ta đã luôn tự bảo rằng mình là kẻ ác độc nên ta sẽ làm điều đó, ác độc. Mọi hành động bắt đầu từ ý nghĩ, khi ta sợ mất một cái gì đó khi ta nắm giữ nó, ta sợ sợ giữ đến mức ta không giữ nữa, đó là điều ta đã làm đánh mất nó chỉ vì ta sợ giữ. Có gì đâu nói rồi quên vậy lời hứa cũng có là gì đâu, còn ta thì sao nhĩ sao lại hứa ta không bao giờ thất hứa mà, ta đã quá vội vàng vội vàng sao ta lại như vậy lại quá ư vội vàng. Ta dường như đang hối hận nhưng giờ thì được gì nữa mọi chuyện là quá muộn màng, chính ta không ai khác đã nói lên từ hứa, hứa lời hứa ơi làm sao để ta giữ đúng lời hứa đó đây, hay ta cứ quên cứ giả vờ như chưa bao giờ ta hứa vậy có được không nhĩ? Ta ghét chính mình, nếu thất hứa ta sẽ chịu hình phạt đã đặt ra, nhưng cứ giữ mãi lời hứa ta sợ mình không đủ sức, ta ơi biết quyết định làm sao đây, làm sao để thất hứa làm sao để giữ đúng lời hứa, một lời hứa vội vàng nhưng dẫu hối hận vạn lần thì thời gian cũng không bao giờ trở lại..........ta sẽ là người suốt đời không tìm thấy mục đích của mình, hạnh phúc ơi là gì sao cứ vụt khỏi tầm tay ta........
Hứa ôi lời hứa ta trót nặng mang
Hứa rồi quên sao cứ hứa làm chi
Hứa ta hứa rồi ngoảnh mặt bước đi
Lời hứa ư xin giữ làm hành trang
Buồn nỗi buồn không mãi là vô tận
Lòng bảo lòng thôi có gì vướng bận
Hạnh phúc ơi suốt đời ta đánh mất
Thất hứa rồi lòng hỏi lòng ân hận?