Khi buồn ta viết............
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 15 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 224 bài trong đề mục
huongtran87 22.09.2007 09:53:25 (permalink)
    Ta cảm nhận được sự yêu thương khi bàn tay người khác nắm chặt lấy tay ta, nhưng ta vẫn hững hờ rút vội dù đôi khi ta tự bảo mình sao không giữ giây phút ấy, khi lòng ta cảm thấy ấm đến lạ hay ta vẫn luôn cứ sợ, cứ hững hờ hay đúng ta mang trong mình dòng máu của lạnh lùng.......nên sợ biết yêu thương. Ta bướng bỉnh , cứng đầu đến lì lợm tại sao vẫn dành tình cảm cho ta.......đôi khi lòng ta cứ tự hỏi mình, phải chăng trái tim ta cũng đang lổi nhịp dù trên khuôn mặt đôi mắt vẫn lạnh lùng đến vô cảm...............
Talkative 23.09.2007 08:05:03 (permalink)
Hình như cái gì đó nó đến như ta hằng mong đợi........nhưng khi cảnh nhận được nó thì cảm giác lạ lùng và e ngại xâm chiếm, và điều khiển hành động của ta.........từ trong vô thức.
 
Đôi khi ta muốn biết nó như thế nào, nhưng khi nó đến thì ta vội trốn vào những cảm giác cũ rích, đang làm nhà và định cư trong tim ta.........thật là mâu thuẫn.......
 
Đành phải liều vậy.........cuộc đời sẽ đổi khác và mới lạ hơn............
 
Không biết talk có cùng ý nghĩ với HT không nữa, nhưng đây là cảm nghĩ của mình đối với một số việc.......
 
hi hi hi.......HT là phái yếu mà mạnh hén.
...
huongtran87 24.09.2007 08:09:16 (permalink)

Trích đoạn: Talkative

Hình như cái gì đó nó đến như ta hằng mong đợi........nhưng khi cảnh nhận được nó thì cảm giác lạ lùng và e ngại xâm chiếm, và điều khiển hành động của ta.........từ trong vô thức.

Đôi khi ta muốn biết nó như thế nào, nhưng khi nó đến thì ta vội trốn vào những cảm giác cũ rích, đang làm nhà và định cư trong tim ta.........thật là mâu thuẫn.......

Đành phải liều vậy.........cuộc đời sẽ đổi khác và mới lạ hơn............

Không biết talk có cùng ý nghĩ với HT không nữa, nhưng đây là cảm nghĩ của mình đối với một số việc.......

hi hi hi.......HT là phái yếu mà mạnh hén.
...

Cám ơn Talk ha, hihi HT cũng đang băn khoăn lắm không hiểu nổi mình nữa ah, có lẽ mọi thứ cần thời gian, HT cũng vậy mà, cần thời gian..........
huongtran87 28.09.2007 06:01:16 (permalink)
Ta tự dưng thấy không hiểu mình, tự thấy sợ bản thân mình, hay ta đang dằn vặt chính mình khi nhận ra rằng ta chưa thật sự chấp nhận một cái gì đó là mới, ta đang tự gạt mình rằng ta cũng đang xao động, nhưng tự ta lại cảm thấy rằng dường như chính ta đang dối mình thật nhiều. Ta không dám tâm sự cùng nhỏ bạn thân, ta sợ, ta sợ rằng mọi người cũng sẽ nhận ra điều ta đang tự nhận ra từ bản thân mình.Ta không là kẻ ác ư hay ta đang là kẻ rất ác độc, một kẻ mà sau này sẽ luôn làm cho người khác đau khổ vì mình.............
huongtran87 30.09.2007 09:40:31 (permalink)
Ta ngồi đó nghe đi nghe lại bài hát không quen đến hàng trăm lần, bài hát không quen nhưng với giọng hát quen , vậy là ta cứ ngồi đó nghe rồi nghe, chẳng hiểu ta đang khóc hay lời bài hát buồn, ta đang vui hay đang buồn đây? Khóc ta đã khóc quá nhiều từ bao giờ ta trở nên yếu đuối đến như thế, cười ta cố gượng cười để được gì đây? Ta biết đôi khi mình tự dối lòng rất nhiều, khi ta quá bình thường thì ta biết điều đó không quan trọng, ta đang cố hay đó là những gì ta thật sự đang nghĩ. Nhỏ người duy nhất cũng không hiểu nổi ta hay chính ta đang không hiểu nổi mình, hay ta cứ muốn sống mãi với quá khứ hay ta hiểu rằng mình luôn là người có lỗi...... "Tàn tro" có phải đó là những tàn tro, giữ chi ấm đóng hương tàn tro, thôi thì cứ vứt bỏ có phải lòng sẽ nhẹ nhàng hơn không, nhưng làm sao ta có thể nói, nói những lời tàn nhẫn đó? Dường như cố cản dòng nước mắt mình ta lại khóc nhiều hơn, lời bài hát vẫn vang vọng, ta biết đó không phải là những lời trách móc, nhưng vẫn hiểu rằng ta một người luôn có lỗi, làm sao đây để ta xin lỗi xin lỗi thật nhiều những chuyện đã qua.....
Em không quên nhưng anh ơi đừng giữ
Kỉ niệm buồn thôi nát trái tim non
Giữ chi anh chút tàn tro năm cũ
Cho lòng sầu anh vướng mãi tình son
Khóc không anh ngày đi em không giữ
Để tình buồn anh cất bước sang ngang
Khóc không anh những tàn tro năm cũ
Cho tình đầu em khóc giữa tan hoang......
 
 
huongtran87 02.10.2007 02:34:45 (permalink)
Một ngày trôi qua không dài không mệt mỏi, nhưng lại chẳng thấy chút bình yên, loanh quanh mãi ta biết mình vẫn mang trên vai một gánh nợ, ta có thể trả không đây hay rồi sẽ mất suốt cuộc đời mang theo gánh nặng. Ước chi ngày mai đến thật nhanh để lòng thấy chút gì nhẹ nhàng bình yên, bớt đi chút dậy sóng, ta không yếm mềm nhưng chao ôi cuộc sống dường như cứ đẩy ta đến gục ngã.....đẩy ta đến với yếm mềm.
huongtran87 03.10.2007 09:48:42 (permalink)
    Một ngày dài lòng cảm thấy có chút gì thoáng buồn mà chẳng hiểu tại sao, hay có lẽ ta luôn là như vậy, luôn buồn phiền vu vơ vô cớ. Tối thấy nhóc em ngồi đó đánh không một điều gì cả, đánh không cần nhìn bàn phím rồi đung đưa theo điệu nhạc, ta hỏi tại sao em ta chỉ bảo bởi vì buồn.Nhìn tới nhìn lui đó là một chuỗi dài chẳng có nghĩa, từ này xen lẫn từ kia , tự dưng ta thấy điều đó thật can đảm. Ta một người luôn mang những nổi buồn nhưng chưa hay một lần dám làm một điều gì đó thật điên loạn không cần nghĩ đến người khác nghĩ gì...........tại sao ta lại sợ sệt.
 
 
huongtran87 04.10.2007 02:13:24 (permalink)
Ta một kẻ đáng trách đáng ghét và rất đáng để giận, nhỏ ơi sao lại là ta cái người làm bạn thân của nhỏ, sao ta không ngăn cản nhỏ vướng vào chuyện muộn phiền ngay từ đầu, sao ta cứ khuyên nhỏ hãy quyết tâm ta tin rồi nhỏ sẽ chiến thắng. Nhưng ta đã sai, hay có lẽ ta không bao giờ đúng, ngày ngày nhìn thấy nhỏ ưu tư suy nghĩ, ta cho nhỏ những lời khuyên nhưng vẫn là sự cố gắng, lời khuyên của ta có phải đã làm cho nhỏ như bây giờ ngày càng buồn rầu. Cả ta và nhỏ hiểu rằng nhỏ sẽ rất buồn nhưng giờ đây nhỏ ơi ta sẽ cùng nhỏ vượt qua, bỏ đi nhỏ sẽ rất buồn, nhưng đứng lại nhỏ lại như bây giờ, luôn luôn suy nghĩ luôn luôn muộn phiền, nhỏ đã cố gắng bao lâu rồi ta đã ủng hộ nhỏ bao lâu rồi, ta bàn tay đầy nước mắt của nhỏ , cùng nhỏ sẽ chia nhưng ta hiểu rằng ta chỉ là nơi để nhỏ dựa dẫm. Lần đầu tiên ta nói nhỏ bước đi, ta biết mình tàn nhẫn nhưng cứ mãi nhìn nhỏ khóc, nhỏ buồn lòng ta càng thấy buồn hơn. Nhỏ đã nghĩ mình sẽ thay đổi được người khác, nhỏ cứ tưởng tình cảm của nhỏ sẽ làm người khác thay đổi, ta cũng vậy ta tin vào nhỏ ủng hộ nhỏ rồi nhận ra rằng cả hai đã sai, nhỏ gọi cho ta hằng ngày với chỉ một điều lo lắng, hàng tháng trời không dứt khỏi những suy tư, nhỏ bảo rằng mình đã sai. Ta khóc trách mình thì có ích gì đây, sao ta không ngăn cản nhỏ ngay từ đầu, sao ta lại ủng hộ nhỏ, ta ghét mình và sợ nghe nhỏ khóc. Nhỏ ơi rồi nhỏ sẽ quyết định ta biết, ta dường như không đủ can đảm khuyên nhỏ thêm một lần nữa cố gắng, ta đã nói quá nhiều để sợ lập lại, nhưng  hãy tin rằng dù thế nào nhỏ quyết định ra sao nhỏ vẫn là người bạn tốt nhất của ta, ta sẽ luôn khóc cười cùng nhỏ. Nhỏ ơi sao con đường của nhỏ có lắm chông gai, sao nhỏ cứ phải gắng lấy một mình còn ta thì chỉ đứng đó như một người đứng sau nhìn nhỏ vấp ngã. Nhỏ ơi ta sợ ta sợ mình sẽ khuyên nhỏ bước đi...........nhưng ta không muốn cứ nhìn nhỏ khóc , băn khoăn muộn phiền.
huongtran87 04.10.2007 02:24:15 (permalink)
Cuộc sống ơi gieo chi nhiều oan trái
Ta một mình chẳng tìm được đúng sai
Ta sợ mình mang thêm dòng nước mắt
Cho một người bởi hai tiếng chia phai
 
Cuộc sống ơi phải chăng lắm nổi buồn
Cho ta cười mà nước mắt cứ tuôn
Cuộc sống ơi cho ta thêm lần nữa
Bước đi rồi không ngoảnh lại lệ tuôn
 
Cuộc sống ơi xin giải thích chữ tình
Cho khóc cười bởi những chuyện linh tinh
Cuộc sống ơi ta ghét bản thân mình
Trong nước mắt một người mãi cứ rơi.........
 
 
 
huongtran87 05.10.2007 05:55:36 (permalink)
     Ta cười nhiều nhưng lòng lại chẳng thấy vui, những con điểm cao của những bài kiểm tra làm ta vui chăng, ta mỉm cười dường như đó là những gì ta muốn, ta đạt được nhưng sao trong lòng vẫn có chút gì buồn phiền.
 
      Ta chợt nhận ra rằng mọi thứ dường như đang thay đổi rất nhiều, ta ghét những giận hờn vu vơ điều đó với ta sao vô nghĩa , hay ta quá bà già để ghét những chuyện vu vơ? Ta nhận ra đôi khi mình đã sai sai rất nhiều sai rồi sai nối tiếp nhau mãi, phải chăng ta cần sửa đổi, ta đang thay đổi quá nhiều đến mức đôi khi ta hỏi chính mình tại sao ta thay đổi đến như vậy, đó phải chăng là điều tốt? Đôi khi ta không suy nghĩ cứ đặt mình xuống rồi đếm thời gian trôi, trôi mãi, ta thích cảm giác đếm lập đi lập lại của thời gian, của những gì dường như mới mà cũng dường như rất củ, thứ gì đó có quy luật riêng mà con người không thể níu kéo.
 
Thời gian trôi kim đồng hồ chẳng đổi
Ta hỏi mình phải chăng đời đang dối
Hay lòng người vẫn băn khoăn suy nghĩ
Thêm một lần nói hai tiếng thành đôi
Thời gian trôi cho lòng thêm bối rối
Những giận hờn lòng trách giận chính tôi
Thời gian trôi thời gian trôi trôi mãi
Cho một người giận mãi một người thôi.
 
huongtran87 07.10.2007 09:23:37 (permalink)
Ta cảm thấy buồn như mình đang bị đùa giỡn , không có chút quyền hay chút gì mình có thể tự quyết định, ta đã sai ư, hay ta đang nghĩ quá nhiều, ta đang muốn bật khóc nhưng ta sẽ không làm vậy, giữa cái này sẽ có cái khác giữa cái yếu mềm ta có cái can đảm ngăn cản mình không nên khóc cũng như không được khóc.Dường như ta đang bị bỏ rơi, thì đã sao nhĩ ta đã luôn tự bảo rằng mình là kẻ ác độc nên ta sẽ làm điều đó, ác độc. Mọi hành động bắt đầu từ ý nghĩ, khi ta sợ mất một cái gì đó khi ta nắm giữ nó, ta sợ sợ giữ đến mức ta không giữ nữa, đó là điều ta đã làm đánh mất nó chỉ vì ta sợ giữ. Có gì đâu nói rồi quên vậy lời hứa cũng có là gì đâu, còn ta thì sao nhĩ sao lại hứa ta không bao giờ thất hứa mà, ta đã quá vội vàng vội vàng sao ta lại như vậy lại quá ư vội vàng. Ta dường như đang hối hận nhưng giờ thì được gì nữa mọi chuyện là quá muộn màng, chính ta không ai khác đã nói lên từ hứa, hứa lời hứa ơi làm sao để ta giữ đúng lời hứa đó đây, hay ta cứ quên cứ giả vờ như chưa bao giờ ta hứa vậy có được không nhĩ? Ta ghét chính mình, nếu thất hứa ta sẽ chịu hình phạt đã đặt ra, nhưng cứ giữ mãi lời hứa ta sợ mình không đủ sức, ta ơi biết quyết định làm sao đây, làm sao để thất hứa làm sao để giữ đúng lời hứa, một lời hứa vội vàng nhưng dẫu hối hận vạn lần thì thời gian cũng không bao giờ trở lại..........ta sẽ là người suốt đời không tìm thấy mục đích của mình, hạnh phúc ơi là gì sao cứ vụt khỏi tầm tay ta........
  
Hứa ôi lời hứa ta trót nặng mang
Hứa rồi quên sao cứ hứa làm chi
Hứa ta hứa rồi ngoảnh mặt bước đi
Lời hứa ư xin giữ làm hành trang
 
Buồn nỗi buồn không mãi là vô tận
Lòng bảo lòng thôi có gì vướng bận
Hạnh phúc ơi suốt đời ta đánh mất
Thất hứa rồi lòng hỏi lòng ân hận?
 
 
huongtran87 12.10.2007 03:40:55 (permalink)
   Tuần tới nhỏ bạn sẽ đi xa , chỉ mấy tuần thôi mà sao ta cảm thấy lòng buồn quá. Ngồi xem phim chẳng hiểu sao nước mắt cứ chảy ra, nhỏ vẫn chưa đi mà đó chỉ là dự định vậy mà sao ta đã khóc, sao ta quá nhạy cảm với mọi thứ hay bởi vì ta sợ cảm giác một mình. Nhỏ ơi ta chắc trách nhỏ nhưng sao lòng cứ buồn man mác, không có nhỏ những ngày thứ 3 của ta sẽ vô nghĩa đi nhiều, ta sẽ ngồi lê thê mãi trên thư viện trường với hàng đóng sách vỡ thôi, không có nhỏ không biết ta sẽ cùng ai nắm tay chạy lòng dòng quanh phố nữa, nghĩ tới đó sao buồn quá. Về sớm nghe nhỏ, có dịp nhất định ta sẽ đi thăm nhỏ mà, ta sẽ nhớ nhỏ nhiều lắm đó.
huongtran87 15.10.2007 07:09:37 (permalink)
    Ta thức dậy sớm viết cho bài oral presentation trước lớp thứ 3 sắp tới, tự nhiên tâm trạng ta thoải mái rất nhiều khác hẳn tối qua ta chìm vào tuyệt vọng khi nhóc em thất hứa, gọi điện thì nhóc chẳng bắt phone. Ta dường như thất vọng và ghét mọi thứ, ta ghét bản thân mình sao quá vô dụng, ta nằm lì chẳng đụng vào đóng sách vỡ nghĩ lại ta thấy sao mình quá ư tệ hại. Không có những bức hình ta tin mình vẫn sẽ rất tự tin để nói để làm các bạn hiểu, sao ta cứ phải phụ thuộc vào nhiều thứ mà không tự tin vào chính mình, nghiệm ra một điều gì đó làm ta cười nhiều hôm nay. Ta đã ngủ trên phone tối qua, nhỏ bạn cười thật nhiều về điều đó, ta mệt lã trước những suy nghĩ của mình, hết dòng suy nghĩ này đến dòng suy nghĩ khác, dồn dập ta không sức kháng cự, một giấc ngũ , rồi một cơn ác mộng nhưng ta thức dậy đầy tự tin vui vẻ, có lẽ ta nên cười nhiều hơn để thấy cuộc sống vẫn tốt đẹp.
 
 
huongtran87 15.10.2007 07:13:34 (permalink)
Cuộc sống vốn dĩ là những điều tốt đẹp
Cuộc sống vốn dĩ đầy ắp nụ cười tươi
Cuộc sống vốn dĩ không có con đường cùng
Cuộc sống vốn dĩ là những gì vẫn có.........
 
huongtran87 15.10.2007 11:13:28 (permalink)
Sao mọi chuyện cứ luôn là ta, mọi chuyện rắc rối mọi chuyện phiền phức, ta thấy mình như bị ghét bỏ hay ta đang làm gánh nặng cho người khác muốn trút bỏ đi. Ta nhớ ba mẹ thật nhiều chỉ ba mẹ mới là nơi ta nương tựa, nơi ta trút bỏ mọi điều mà không cần đắn đo, vậy tại sao ta lại ra đi , ta đã hỏi ta câu đó đến hàng vạn lần, nhưng rồi kết quả ta không tìm nổi một lý do. Càng ngày ta càng thấy mình xa rời với thực tế, ta chẳng muốn nói chuyện nhiều chỉ nhìn chào hỏi rồi thôi, có khi ta chẳng nói gì cứ lầm lì , ta sống rồi chia sẽ với những người bạn ảo nhiều hơn họ cho ta những lời khuyên trong những lúc buồn bã trong khi bạn bè quanh ta đôi khi không một lần hiểu ta đang buồn , đang dường như tuyệt vọng, tự mình dường như cần một điểm tựa.......đôi khi ta sợ cảm giác một mình, cái cảm giác quen thuộc đến gần như là bản chất trong con người ta. Thực tại và ảo giác nó khác nhau những gì nhĩ, khi trong ta lại dựa vào quá nhiều điều ảo .........như ảo tưởng của riêng mình. Ta cứ khóc đang khóc và rồi sẽ tiếp tục khóc, đôi lúc ta không có thêm nước mắt để khóc nữa, đôi khi ta muốn vượt khỏi những giới hạn của riêng mình, tự do bay nhảy vui cười mà không biết đến nước mắt như ngày xưa, đôi khi rồi hàng ngàn cái đôi khi mà ta chưa một lần dám bắt đầu. Ta sống trong sự nhạy cảm sợ làm người khác tổn thương, nhưng hình như chẳng ai quan tâm khi họ làm tổn thương ta, hay ta đã nợ quá nhiều nên cần phải trả, trả hết nợ trần gian rồi trở về cùng cát bụi tìm chút hư vô.

Khóc !
Lại những dòng nước mắt
Ta ghét giọt sầu rơi
Nhưng lại điều bất trị
Trong con người đơn côi
Buồn!
Những nỗi buồn vô cớ
Cứ đến rồi chẳng đi
Cho tâm hồn bé nhỏ
Chứa hoài muốn vỡ tung
Ảo!
Dẫu biết là ảo ảnh
Cho một người chẳng quen
Hay tìm đâu trút bỏ
Chút nổi niềm lãng quên.........
Sống!
Ai sinh ra chẳng có
Sinh mạng để sinh tồn
Ta mang theo một nữa
Một nữa hồn tìm chôn
Chết!
Khi dứt nợ trần đời
Hỏi lòng đến nơi đâu
Hay nằm sâu lòng đất
Bảo dứt bỏ trần gian.






Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 15 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9